Khi Tống Mạn Nhu nói đã cố tình nhấn mạnh "hai bên". Những người biết nội tình khi nghe câu nói này đều hiểu rõ "hai bên" mà Tống Mạn Nhu nhắc đến không phải là chỉ An Nhiên và công ty, mà là chỉ An Nhiên và Chu Mộng Chỉ!
"Dì Tống à, dì lo cho mình trước đi, đừng như lần trước phạm phải lỗi sơ đẳng ký sai hợp đồng như thế nữa, nếu không thì tôi cũng không phải bận đến sứt đầu mẻ trán như vậy." Cố Thiên Tuấn cúi đầu tiếp tục ăn, không hề nhìn Tống Mạn Nhu.
Dù có nhịn đi nữa thì vẻ mặt của Tống Mạn Nhu cũng đã bị Cố Thiên Tuấn chọc điên rồi, bà cười nhạt nói: "Những gì con nói đương nhiên là mẹ sẽ chú ý. Nhưng những gì mẹ vừa nói cũng chỉ là tội nghiệp cho An Nhiên mà thôi, nhìn bộ dạng bây giờ của con, chắc là đã đặt hết tâm tư vào bên kia rồi, vậy thì những ngày tháng sau này của An Nhiên sẽ không tốt lắm đâu..."
"Mạn Nhu!" Tống Mạn Nhu vẫn chưa nói xong, thì Cố Diệp Lâm im lặng từ nãy giờ đã ngắt lời của bà, ông lạnh lùng nhìn Tống Mạn Nhu với vẻ mặt tức giận.
Tống Mạn Nhu nhìn thấy Cố Diệp Lâm tức giận vội cúi đầu, bây giờ bà tự nhận mình đã lỡ lời: Nếu An Nhiên biết Cố Thiên Tuấn dây dưa không rõ ràng với Chu Mộng Chỉ đó thì thế nào cũng tức điên lên, đến lúc đó có thể đòi ly hôn.
Vậy thì Cố Thị mà muốn tiếp tục hợp tác với An Thị, thậm chí cả kế hoạch thu mua công ty đó cũng sẽ tan thành mây khói, như vậy thì dù thế nào đi nữa cũng không có lợi ích gì cho bản thân.
Nghĩ đến đây, Tống Mạn Nhu vội ngẩng đầu lên nhìn An Nhiên, chỉ thấy An Nhiên mất hồn nhìn vào li sữa, dường như đang suy nghĩ những lời nói của mình.
"Ha ha..." Tống Mạn Nhu vội cười với An Nhiên nói, "An Nhiên, con đừng nghĩ nhiều quá, ý của mẹ là, bây giờ Thiên Tuấn một lòng lo cho sự nghiệp, mẹ và bố của nó mỗi ngày đều phải đến công ty, sau này cái nhà này, phải phiền đến con chăm sóc rồi."
An Nhiên lúc đó vẫn còn trẻ, đương nhiên không nghe được gì từ những lời của Tống Mạn Nhu, càng không hiểu được mối quan hệ phức tạp giữa những thành viên trong gia đình, vừa nãy vẫn còn vì những lời của Tống Mạn Nhu mà có chút nghi ngờ, nhưng một chốc sau lại thoải mái buông bỏ rồi.
An Nhiên cười với Tống Mạn Nhu nói: "Vâng, con nhất định sẽ chăm sóc cái nhà này thật tốt, thưa mẹ."
Tuy nhiên, câu xưng hô vừa từ trong An Nhiên thốt ra thì Cố Thiên Tuấn lập tức không vui: Tuy An Nhiên chỉ là vợ trên danh nghĩa, nhưng Tống Mạn Nhu trong mắt mình chỉ là một người phụ nữ trèo cao mà thôi, An Nhiên gọi bà ta như vậy thì vị trí mình đặt ở đâu đây?
"Con ăn xong rồi." Cố Thiên Tuấn chán nản bỏ đôi đũa xuống đi đến chỗ móc áo.
"Để em." An Nhiên vội kéo ghế ra đứng dậy, cô muốn mặc áo vest cho Cố Thiên Tuấn.
"Không cần đâu." Cố Thiên Tuấn lạnh lùng xua tay An Nhiên ra, rồi tự mặc vào, rời đi mà cũng không hề ngoảnh đầu lại.
An Nhiên nhìn bóng dáng không muốn nán lại thêm một giây phút nào của Cố Thiên Tuấn, cũng biết là bản thân đã lỡ lời rồi: Tuy cô suy nghĩ đơn giản, nhưng cũng có thể nhận ra mối hiếm khích giữa Cố Thiên Tuấn và người mẹ kế này qua cuộc đối thoại vừa nãy.
Chỉ là An Nhiên vừa được gả vào Cố gia, Tống Mạn Nhu lại là trưởng bối, An Nhiên cũng chỉ muốn bày tỏ sự tôn trọng, để quan hệ hai người tốt hơn một chút.
Nhưng An Nhiên không ngờ rằng, tấm lòng của mình vừa không được thể hiện ra mà lại còn chọc giận Cố Thiên Tuấn.
An Nhiên nghiến răng, đầu tiên nghĩ đến Cố Thiên Tuấn bỏ đi trong đêm tân hôn, hôm nay lại bỏ mặc mình trước mặt mọi người trong gia đình, cô lớn lên trong sự bảo bọc của bố, đã bao giờ phải chịu uất ức như thế, An Nhiên suy nghĩ rồi nước mắt rơi xuống.
Nhận thấy những người khác vẫn đang ăn cơm, cô vội hít một hơi thật sâu, cố gắng nén giọt nước mắt rơi xuống. An Nhiên đứng yên bình tĩnh lại, sau đó mới quay về chỗ ngồi của mình, cô cúi đầu ăn không nói một lời nào.
Tống Mạn Nhu bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, cũng cảm thấy buồn cười, An Nhiên này ngây thơ đến mức ngu ngốc, lại ở trước mặt Cố Thiên Tuấn gọi mình là mẹ, Cố Thiên Tuấn không ghét cô mới lạ! Đoán chừng những ngày tháng sau này, Cố Thiên Tuấn sẽ không còn một chút thương xót và áy náy với cô rồi!
Song, nhìn thấy An Nhiên suốt ngày chọc giận Cố Thiên Tuấn thì Tống Mạn Nhu lại rất vui, dù sao thì người mà kẻ thù ghét chính là người mà mình thích, bà cười với An Nhiên, an ủi nói: "An Nhiên này, tính tình của Thiên Tuấn vậy đó, con đừng để tâm."
"Con biết rồi ạ." An Nhiên miễn cưỡng cười với Tống Mạn Nhu, cúi đầu lau nước mắt ở khóe mắt.
"Tôi cũng ăn no rồi, chúng ta đến công ty nào." Cố Diệp Lâm giống như không thấy An Nhiên khóc, chỉ cầm khăn ăn lên lau mép môi rồi đứng dậy nói với Tống Mạn Nhu.
"Vừa hay em cũng ăn xong rồi." Tống Mạn Nhu đứng dậy với tâm trạng rất tốt, bà đưa tay vỗ Cố Thiên Kỳ đang cúi đầu ăn từ nãy giờ, cười và nói, "Con trai ngoai, ăn khỏe nhé! Hôm nay là cuối tuần rồi, tranh thủ ôn tập đi nhé!"
Cố Thiên Kỳ vội đặt chén xuống nói với Tống Mạn Nhu: "Dạ mẹ."
Nhìn thấy Cố Thiên Kỳ hiểu chuyện như vậy, Tống Mạn Nhu lại càng thêm vui, bà quay qua nói với An Nhiên: "An Nhiên à, mẹ và bố con đi làm đây, Thiên Tuấn cũng đi làm ở công ty, trong nhà chỉ còn con và Thiên Kỳ, nên nhờ con chăm sóc Thiên Kỳ nhé."
"Vâng, được ạ." An Nhiên gật đầu đồng ý rồi nhìn về phía Cố Thiên Kỳ.
Cố Thiên Kỳ cũng ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn An Nhiên, cười chân thành: "Chào chị hai."
An Nhiên thấy Cố Thiên Kỳ mặc đồng phục học sinh màu trắng, mái tóc được cắt gọn gàng, và giữa lông mày có một vài điểm hao hao Cố Thiên Tuấn, đều là mũi cao, môi mỏng sắc nét, và nét mặt hoàn hảo.
Nhưng, Cố Thiên Kỳ cũng có vài điểm không giống với Cố Thiên Tuấn, cậu kế thừa đôi mắt hẹp dài đầy mê hoặc của Tống Mạn Nhu, khuôn mặt trắng trẻo sáng sủa và trẻ trung khiến cả người cậu tỏa ra khí chất riêng.
An Nhiên nhìn vào đôi mắt của Cố Thiên Kỳ, đó là một đôi mắt biết cười, bất kỳ ai nhìn vào thì đó cũng là một chàng thiếu niên tỏa nắng.
Đột nhiên, An Nhiên cũng cười với Cố Thiên Kỳ, cảm thấy rất thích anh.
Sau khi Cố Diệp Lâm và Tống Mạn rời khỏi, cả căn biệt thự chỉ còn lại An Nhiên và Cố Thiên Kỳ, hai người vừa tiếp xúc với nhau, cũng không quen thân lắm, nên ai về phòng người nấy, cũng không có tình cảm gì.
Một tuần sau khi An Nhiên và Cố Thiên Tuấn kết hôn, theo thông lệ, cùng Cố Thiên Tuấn đi thăm An Tịnh Phong.
An Tịnh Phong ho càng lúc càng nghiêm trọng, cơ thể gầy đi rất nhiều, khi An Nhiên về nhà, thì thấy bố mình ngồi trên xe lăn.
"Bố ơi, bố làm sao vậy? Sao lại bệnh nặng như vậy?" Đôi tay An Nhiên nắm chặt tay của An Tịnh Phong, đôi mắt buồn bã.
"Có gì đâu mà ngạc nhiên thế!" An Tịnh Phong cố ý cười một cách sảng khoái, giải thích với An Nhiên, "Gần đây bận chuyện hôn lễ của con, cộng với việc hợp tác với công ty của Thiên Tuấn nên hơi lao lực một chút, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi."
"Thế bố đã đến bệnh viện kiểm tra chưa?" An Nhiên lo lắng hỏi.