Cứ như vậy, An Điềm bị ngó lơ suốt mười mấy phút, chẳng ai mời cô uống trà, cũng chẳng ai mời cô ngồi xuống, cô cứ đứng đó trơ mắt nhìn Chu Mộng Chỉ và Lý An Ni!
“Mộng Chỉ!”
Một giọng nói ấm áp vang lên ngoài cửa khiến Chu Mộng Chỉ, Lý An Ni và An Điềm đều đồng loạt quay lại nhìn.
“Thiên Tuấn!” Chu Mộng Chỉ trông thấy Cố Thiên Tuấn đứng ở cửa phòng treo đồ thì liền đứng dậy bước đến trước mặt anh dịu dàng hỏi, “Giờ này không phải anh đang làm việc ở công ty sao? Sao lại về đây?”
“Anh đột nhiên nhớ ra cần phải lấy vài tài liệu nên quay về lấy.” Cố Thiên Tuấn bước vào phòng, đi ngang qua chỗ An Điềm hệt như không hề nhìn thấy cô vậy.
“Chào anh ba.” Lý An Ni vội vàng xởi lởi chào hỏi.
Cố Thiên Tuấn chẳng thèm nhìn Lý An Ni mà chỉ khẽ ừ một tiếng, thái độ lạnh lùng ấy khiến Lý An Ni ngượng chín cả mặt.
“Cần lấy tài liệu gì thì anh cứ bảo Cao Lỗi hoặc Susan lấy là được rồi, việc gì phải đích thân đi chứ?” Chu Mộng Chỉ vừa nói vừa chỉnh lại cà vạt cho Cố Thiên Tuấn, ra dáng một người vợ đảm.
Tất cả điều này đều được An Điềm trông thấy hết, cô bất giác quay mặt sang một bên, không muốn nhìn dáng vẻ ân ái này của Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ.
“Người này là...” Cố Thiên Tuấn có vẻ thật sự lúc này mới trông thấy An Điềm.
“À, anh quên rồi sao, lần trước, chúng ta tình cờ gặp tổng giám đốc của Tô Thị là Tô Thanh Dương đấy, đây là nhân viên của công ty anh ấy, anh ấy bảo cô ấy đến thiết kế trang phục cho em! Hôm nay cô ấy đến lấy số đo cho em.” Chu Mộng Chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở, cô rất hài lòng với thói quen không hề để ý đến những người phụ nữ khác này của Cố Thiên Tuấn.
“À, anh nhớ ra rồi!” Cố Thiên Tuấn trước nay luôn thật sự không nhớ những người phụ nữ khác, nhưng lần này thì anh lại giả vờ, tỏ vẻ bây giờ mới hiểu ra rồi gật đầu hỏi, “Vậy cô ấy sao lại đứng đây?”
Câu hỏi này của Cố Thiên Tuấn lập tức khiến gương mặt của cả Chu Mộng Chỉ và Lý An Ni đều có chút sượng sùng, An Điềm mà nãy giờ họ làm lơ không phải vẫn đang còn đứng ở đó sao?
“À, cô An đang chuẩn bị đo cho em đấy mà!” Chu Mộng Chỉ đương nhiên không thể nói là do mình muốn làm An Điềm mất mặt được, bởi trước mặt Cố Thiên Tuấn thì cô ta luôn ra vẻ mình là người hiểu chuyện và ôn hòa, “Có phải không cô An?”
Chu Mộng Chỉ nói xong lập tức nhìn An Điềm cười dịu dàng.
“Đúng vậy.” An Điềm nhìn Chu Mộng Chỉ, chợt cảm thấy thật buồn cười, ả Chu Mộng Chỉ này có vẻ không phải yếu đuối như vẻ bề ngoài, ngược lại còn là kẻ mở miệng ra là có thể nói dối.
Cố Thiên Tuấn, anh đúng là đã lấy được một người vợ tốt đấy! An Điềm nhìn Cố Thiên Tuấn đầy ẩn ý, có chút cảm giác hả hê.
Còn Cố Thiên Tuấn lại tiếp tục ra vẻ như không trông thấy An Điềm, chỉ bước tránh sang một bên một chút rồi nói: “Vậy được, anh phải đi lấy tài liệu, mọi người cứ tiếp tục đi.”
“Vâng.” Chu Mộng Chỉ gật đầu dõi mắt tiễn Cố Thiên Tuấn.
“Cô An, qua đây đo cho tôi đi.” Chu Mộng Chỉ vẫy tay tỏ ý bảo An Điềm bước đến. Cố Thiên Tuấn đi rồi, nụ cười của Chu Mộng Chỉ liền nhạt đi rất nhiều.
“Vâng.” An Điềm bước sang, bắt đầu lấy số đo của Chu Mộng Chỉ, còn Lý An Ni đứng bên cạnh vẫn đang canh cánh trong lòng về thái độ lạnh lùng của Cố Thiên Tuấn với cô ta.
Cố Thiên Tuấn bước ra ngoài, đi đến văn phòng ở tầng ba rồi ngồi xuống ghế, nhưng không vội lấy tài liệu ngay, hay nói chính xác hơn, anh chẳng phải muốn về lấy tài liệu gì cả. Anh cũng không biết mình tại sao lại như bị ma xui quỷ khiến mà quay về biệt thự thế này, mục đích chính là vì muốn biết An Điềm lấy số đo của Chu Mộng Chỉ có thuận lợi không.
Từ sau khi An Điềm gọi điện cho anh rồi lại giận dữ cúp ngang, Cố Thiên Tuấn cứ luôn cảm thấy thẫn thờ, cho dù đã sắp xếp cho trợ lí Cao Lỗi đưa An Điềm về rồi, anh vẫn thấy không yên tâm.
Thế nên, một tình cảm mơ hồ đã xui khiến anh lái xe về biệt thự.
Theo lời chị Lý nói thì An Điềm đến biệt thự đã nửa tiếng rồi, đáng lẽ với thời gian như thế thì phải đo xong rồi mới phải, nhưng lúc Cố Thiên Tuấn bước vào phòng thì lại thấy Chu Mộng Chỉ và Lý An Ni đang tám chuyện, còn An Điềm thì cứ đứng chờ ở đó, gương mặt đầy vẻ uất ức cam chịu.
Cố Thiên Tuấn thấy rất lạ trước thái độ này của Chu Mộng Chỉ, bởi Chu Mộng Chỉ trong mắt anh luôn là một người rất lịch sự với người khác, theo tính cách của cô thì sẽ không thể nào để An Điềm khó xử như vậy.
Còn nữa, vừa rồi dáng vẻ nhẫn nhịn đáng thương đó của An Điềm đúng là cảnh tượng hiếm hoi! Từ sau khi An Điềm xuất hiện ở thành phố H thì Cố Thiên Tuấn mỗi lần gặp An Điềm đều thấy cô có vẻ sẵn sàng bùng nổ bất kì lúc nào, bây giờ nhìn thấy cô e dè như thế, trong lòng anh lại cảm thấy kì lạ!
Cố Thiên Tuấn xoa xoa huyệt thái dương, cố xua cảm giác ấy đi.
Sau khi tùy tiện lấy vài hồ sơ, Cố Thiên Tuấn bước xuống lầu, nhưng vừa đến cầu thang thì chợt nghe thấy tiếng nói chuyện của An Điềm, Chu Mộng Chỉ và Lý An Ni.
“Chị Cố, tôi đã ghi lại số đo của chị rồi, sẽ cố gắng đưa thành phẩm cho chị xem, nếu có ý kiến gì thì chúng ta có thể bàn lại.” Đây là giọng của An Điềm, khiến Cố Thiên Tuấn nghe thấy lập tức cau mày, An Điềm này tại sao lúc nói chuyện với mình thì hằn học khó chịu, nhưng khi nói chuyện với Chu Mộng Chỉ thì lại rất ra dáng của người làm việc chuyên nghiệp, không hề giống một An Nhiên hay để bụng trước kia.
“Được rồi.” Đây là giọng của Chu Mộng Chỉ, “Vừa hay An Ni cũng đang muốn về, hay là để tôi bảo tài xế chở cả hai về vậy.” Chu Mộng Chỉ cười nói, cô ta không phải không nhìn ra thái độ thù địch Lý An Ni dành cho An Điềm, nhưng cứ thích làm như thế đấy!
“Không phải chứ, Mộng Chỉ, em không đi chung xe với cô ta đâu!” Lý An Ni hốt hoảng kêu lên, giọng cô ta lớn đến mức đủ cho cả biệt thự nghe thấy.
“Không cần đâu, chị Cố, chị bảo tài xế đưa cô Lý An Ni về là được rồi, tôi tự đi về được.” An Điềm thấy dáng vẻ khó chịu ấy của Lý An Ni thì cũng không muốn động đến cô ta làm gì, cô thà là đi bộ về còn hơn cùng ngồi với Lý An Ni.
“Vậy cũng được, nếu cô An đã quyết như vậy thì tôi đành phải bảo tài xế chở một mình cô Lý về vậy.”
Giọng của Chu Mộng Chỉ có hơi khó xử, nhưng vẫn khiến Cố Thiên Tuấn ngạc nhiên, Mộng Chỉ tại sao lại làm như vậy? Mộng Chỉ không phải ghét nhất những người hống hách như Lý An Ni sao, tại sao lại bảo tài xế đưa Lý An Ni về, trong khi lại bắt An Điềm phải tự về?
Vả lại, tài xế ở biệt thự đâu phải chỉ có một người, nếu Mộng Chỉ không muốn xung đột với Lý An Ni thì có thể sắp xếp một tài xế khác đưa An Điềm về mà! Tại sao nhất định bắt An Điềm phải tự về chứ?
Biệt thự này ở cách nhà An Điềm xa như thế, cô ấy làm sao mà về?
Cố Thiên Tuấn lần đầu tiên phát hiện ra, khi không có mặt anh, Chu Mộng Chỉ như trở thành một người khác vậy!
“Em biết ngay chị ba thương em nhất mà!” Trong lúc Cố Thiên Tuấn đang thắc mắc trước hành động của Chu Mộng Chỉ thì giọng nói đắc ý của Lý An Ni lại vang lên.
Giọng nói nghe không rõ cảm xúc của An Điềm cũng vang lên: “Vậy xin chào chị Cố.”
Cố Thiên Tuấn đứng nguyên tại chỗ, lắng nghe giọng nói của ba người họ.
Anh nghĩ một lúc rồi bước đến phòng ngủ ở tầng hai, vào trong đi đến cửa sổ, ở đó có tầm nhìn rất tốt, có thể nhìn thấy bóng dáng An Điềm rời đi.