Cửa phòng bệnh của Cố Thiên Tuấn chỉ khép hờ, vẫn còn có một khe hở nhỏ, Chu Mộng Chỉ nhìn quanh quất xung quanh rồi rón ra rón rén tìm một vị trí thích hợp nhìn vào trong.
Đứng ở đó, Chu Mộng Chỉ có thể thấy hết cảnh tượng trong phòng, cũng có thể nghe được Cố Thiên Tuấn và An Điềm nói gì với nhau.
Chu Hán Khanh thấy Chu Mộng Chỉ đã đứng trước cửa phòng bệnh rồi thì liền bước ra phía trước mấy bước, quan sát những người xung quanh, đề phòng nếu có ai đột nhiên đến thì sẽ báo ngay cho Chu Mộng Chỉ.
Khi An Điềm vừa bước vào phòng bệnh thì đập vào mắt cô là gương mặt trắng bệch của Cố Thiên Tuấn, trên trán còn dán mấy miếng băng cá nhân, phần chân, hông và cổ bị quấn băng kín mít.
Nhưng thấy trạng thái tinh thần của Cố Thiên Tuấn thì vẫn khá ổn, An Điềm cũng thấy yên tâm phần nào.
Còn Cố Thiên Tuấn ngồi trên giường bệnh cũng không ngần ngại mà đưa mắt nhìn vào mặt An Điềm, hôm qua, khi chính tai anh nghe An Điềm nói không sao rồi thì mới yên tâm mà ngất đi.
Nhưng hôm nay nhìn kĩ thì An Điềm có vẻ đã bị thương, mái tóc rối bời, gương mặt do chịu lạnh cả đêm ngoài hành lang nên bây giờ nhợt nhạt, bàn tay cô cũng trầy trụa, nhưng hình như không bôi thuốc và băng bó, trên đó vẫn còn thấy rõ mất vệt máu đã khô.
Thấy An Điềm xơ xác như vậy, Cố Thiên Tuấn lập tức cau mày, anh vẫy tay rồi nói với An Điềm đang nghi hoặc nhìn mình: “Qua đây.”
“Tôi…” Nghe Cố Thiên Tuấn gọi mình, An Điềm khẽ nhấc chân lên, nhưng cuối cùng không lại gần chỗ anh, cô vừa sụt sịt mũi vừa nói, “Tối hôm qua tôi bị lạnh nên giờ hơi bị cảm, anh đang bị thương trên người, tôi không muốn lây bệnh cảm cho anh.”
Cố Thiên Tuấn ngẩn người một lúc rồi bỏ tay xuống, lạnh nhạt nói: “Thôi được.”
“Cố Thiên Tuấn, tôi muốn hỏi anh một việc.” An Điềm ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Cố Thiên Tuấn.
“Hỏi đi.” Cố Thiên Tuấn gật đầu, sau đó quay sang thấy An Điềm với mái tóc rối bù và đôi mắt sưng húp thì chợt bất giác nhoẻn miệng cười, nụ cười ấy dưới ánh nắng mùa đông trông đẹp như một bức tranh.
“Tôi muốn hỏi anh, anh vốn thật sự muốn cứu Lâm Hiểu Hiểu, nhưng trong lúc hỗn loạn đã cứu nhầm tôi sao?”
“Tất nhiên…” Cố Thiên Tuấn mở miệng, vừa định nói tiếp “là không” thì đột nhiên thoáng nhìn thấy một cái bóng ở khe cửa, khiến anh lập tức cau mày.
Trong lòng anh lập tức dâng trào một cơn giận, Chu Mộng Chỉ đã không tin anh đến mức ấy rồi sao? Thế thì từ trước đến nay có phải cô luôn giám sát anh như vậy không?
Nghĩ đến đây, Cố Thiên Tuấn lập tức cảm thấy chán ghét vô cùng, vẻ chán ghét ấy thể hiện cả ra ngoài, còn toát lên một chút khinh bỉ.
An Điềm trông thấy vẻ khinh bỉ ấy, sự kì vọng trong lòng cô lập tức vơi đi rất nhiều.
Mà lời Cố Thiên Tuấn nói sau đó càng khiến tâm trạng An Điềm thêm hụt hẫng: “Tất nhiên là phải rồi! Tôi lao vào là để cứu Hiểu Hiểu, không lẽ là để cứu cô sao?”
Cố Thiên Tuấn vừa nhìn chằm chằm vào cái bóng ở khe cửa vừa lạnh lùng nói.
Nghe chính miệng Cố Thiên Tuấn thừa nhận, sự áy náy trong lòng An Điềm hầu như không còn nữa, thay vào đó lại là một cảm giác trống rỗng, cô khẽ cắn môi, không cam tâm mà hỏi: “Nhưng hôm qua lúc anh sắp hôn mê, rõ ràng anh đã hỏi tôi là…”
“Cô An!” Cố Thiên Tuấn lập tức ngắt lời An Điềm rồi nói bằng giọng vừa xa cách vừa khó chịu, “Tôi đã nói là do nhầm lẫn nên tôi mới cứu cô. Cô lại cứ một mực không tin, cô đang tưởng bở đấy à?”
“Tôi…”
An Điềm chưa kịp nói gì thì Cố Thiên Tuấn lại tiếp tục ngắt lời cô: “Cô An, tôi là một người đã có gia đình, tôi rất yêu vợ của mình, nên tôi không hề mong cô có hiểu lầm gì về tôi nữa, càng không mong sự hiểu lầm này bị vợ tôi biết được, khiến cô ấy phiền lòng!”
An Điềm trân trân nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Thiên Tuấn, sau đó buồn bã cúi đầu, thầm tự cười mình. Quả nhiên, đúng là mình đã tưởng bở, cũng phải, Cố Thiên Tuấn vốn yêu vợ anh ta như thế cơ mà, mình là cái gì cơ chứ?
Cho dù Cố Thiên Tuấn có cứu mình thì cũng không phải là thật lòng, uổng công hôm qua mình chỉ vì một câu “không sao chứ” của Cố Thiên Tuấn mà khóc nức nở.
Bây giờ xem ra đúng là mất mặt rồi!
Cũng không hiểu vì sao, An Điềm chợt muốn khóc, cô phải hít một hơi thật sâu mới kìm không cho nước mắt rơi ra: “Anh Cố, tôi hiểu rồi. Sau này tôi sẽ không tưởng bở nữa, cũng không nhắc lại chuyện này với ai nữa.”
Cố Thiên Tuấn nhìn vẻ mặt uất ức của An Điềm, liền mím chặt đôi môi của mình lại rồi quay mặt đi nơi khác, không nói gì nữa.
Còn An Điềm thì vẫn cứ sụt sịt mũi rồi nói tiếp: “Nhưng mà, cho dù thế nào thì anh cũng đã cứu tôi, cho nên, cảm ơn anh.”
An Điềm khom người cảm ơn, sau đó nhìn Cố Thiên Tuấn nói: “Mọi chuyện cũng đã rõ ràng rồi, tôi không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, chào anh.”
Dứt lời, cô quay người bước ra cửa.
Chu Mộng Chỉ đang đứng nghe trộm ngoài cửa vội vàng đứng thẳng người dậy định né tránh, nhưng do An Điềm bước đi quá nhanh nên khi mở cửa ra thì trông thấy ngay Chu Mộng Chỉ đang đứng ngay đó.
Chu Mộng Chỉ bĩu môi, tuy có hơi chột dạ vì bị bắt gặp đang nghe lén, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười mỉa mai.
An Điềm không phải kẻ ngốc, đương nhiên nhận ra biểu cảm ấy trên mặt Chu Mộng Chỉ, cô mím môi rồi bỏ đi.
Lúc này, Cố Thiên Tuấn ngồi trên giường bệnh cũng trông thấy Chu Mộng Chỉ, liền mỉm cười hỏi: “Mộng Chỉ, sao em lại quay lại?”
“À, do em thấy không yên tâm về anh lắm nên quay lại xem thế nào.” Chu Mộng Chỉ nhoẻn miệng cười, giải thích có hơi khiên cưỡng.
Nhưng Cố Thiên Tuấn vẫn cười nói: “Không cần lo cho anh đâu, mau về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng!” Chu Mộng Chỉ gật đầu, nhớ lại thái độ lạnh lùng của Cố Thiên Tuấn dành cho An Điềm mới cảm thấy yên tâm mà đóng cửa phòng bệnh bước ra ngoài.
Chu Hán Khanh nhìn theo dáng đi vội vã của An Điềm rồi quay sang hỏi Chu Mộng Chỉ lúc này đã đi đến trước mặt mình: “Sao rồi?”
“Chẳng sao cả.” Chu Mộng Chỉ đắc ý mỉm cười, “Thiên Tuấn vẫn như trước thôi, lúc nào cũng từ chối những người khác, chỉ đối xử đặc biệt với em.”
Chu Hán Khanh nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Chu Mộng Chỉ thì vừa thấy yên tâm lại vừa thấy có chút hụt hẫng: “Vậy thì tốt, anh đưa em về nghỉ ngơi.”
Chu Mộng Chỉ gật đầu rồi cùng Chu Hán Khanh quay về biệt thự.
Chu Hán Khanh và Chu Mộng Chỉ đi chưa được bao lâu thì trợ lí Cao Lỗi và Susan cũng được Chu Hán Khanh và Chu Mộng Chỉ gọi đến bệnh viện chăm sóc cho Cố Thiên Tuấn.
Tuy việc Cố Thiên Tuấn bị thương không bị giới truyền thông thông báo rộng rãi, nhưng những người trong giới thượng lưu thì đều đã hay tin, thế nên đã lục tục gọi điện hoặc gửi quà đến để bày tỏ tấm lòng, có người còn đích thân đến thăm Cố Thiên Tuấn nữa.
Nhưng Cao Lỗi đều lấy lí do sức khỏe Cố Thiên Tuấn vẫn chưa hồi phục, cần phải được tịnh dưỡng mà từ chối cho họ vào.
Người được vào phòng Cố Thiên Tuấn, ngoại trừ các y tá bác sĩ ra thì chỉ có Lệ Tắc Thiên, Lâm Kính Trạch và Lâm Hiểu Hiểu.
Lệ Tắc Thiên do sự vụ bận rộn nên cũng chỉ vào thăm một chút là về, vì dù sao anh cũng là người từng thấy nhiều cảnh sinh tử, thế nên việc Cố Thiên Tuấn chỉ bị thương một chút thế này với anh mà nói thật ra chẳng là gì cả.
Nhưng Lâm Kính Trạch và Lâm Hiểu Hiểu thì lại khác, họ đã mua rất nhiều đồ bổ và hoa tươi chạy đến bệnh viện thăm Cố Thiên Tuấn.
Quà cáp trong phòng bệnh vốn đã chất cao như núi rồi, bây giờ Lâm Hiểu Hiểu và Lâm Kính Trạch lại tha thêm một đống đến nữa, thế nên Cao Lỗi đành phải sai người đến dọn bớt mớ quà cáp ấy về.
“Anh ba, anh thấy sao rồi? Vết thương còn đau không?” Lâm Kính Trạch vốn luôn ngạo nghễ bây giờ lại giống hệt cô vợ nhỏ quan tâm hỏi han Cố Thiên Tuấn.
“Cậu tránh xa tôi ra một chút thì tôi sẽ không đau nữa.” Cố Thiên Tuấn lạnh lùng nói.