An Điềm, Khưu Doanh Doanh và các đồng nghiệp trong nhóm thiết kế đều đến tiễn đưa Dương Thanh Lộ. Nhìn cảnh bố mẹ Dương Thanh Lộ người tóc bạc phải tiễn kẻ đầu xanh, An Điềm không khỏi thấy xót xa trong lòng, cho dù lúc sống có như thế nào thì sau khi chết đi, cát bụi cũng trở về với cát bụi, không để lại chút hơi thở nào trên thế gian nữa, thế nên con người phải luôn cố gắng sống, bởi nếu mất đi sinh mạng rồi thì sẽ chẳng còn lại gì nữa.
Đương nhiên, Chu Mộng Chỉ cũng đến tiễn đưa Dương Thanh Lộ.
Trong tang lễ, Chu Mộng Chỉ khóc rất thương tâm, còn nghẹn ngào khuyên nhủ bố mẹ Dương Thanh Lộ, bảo họ đừng quá đau lòng.
Biểu hiện này của Chu Mộng Chỉ khiến ấn tượng về cô ta của An Điềm và các nhân viên trong nhóm thiết kế đã thay đổi rất nhiều. Cho dù cô ta từng xích mích với Dương Thanh Lộ, cho dù cô ta hay đi trễ về sớm, nhưng con người ai chẳng có tình cảm, nhìn dáng vẻ đau buồn chân thành đó của cô ta, các đồng nghiệp đều cảm thấy Chu Mộng Chỉ thật ra vẫn là người rất lương thiện.
Mọi người sau đó cũng không còn quá náo nhiệt nữa, chỉ trừ những lúc phát ngôn trong lúc họp ra thì bầu không khí văn phòng thường rất u uất đến mức ngột ngạt.
Hôm nay, An Điềm trong lúc đang sửa chữa lại bản thảo, khi vô tình đi ngang qua sau lưng Chu Mộng Chỉ liếc nhìn cô ta một cái đã lập tức nổi giận.
Do tin đồn Dương Thanh Lộ bất cẩn ngã xuống nước lan đi rất dữ dội, nên báo chí không hề nhắc đến tên thật của cô, chỉ tuyên truyền mọi người khi chạy bộ vào ban đêm cần chú ý an toàn.
Nhưng An Điềm lại trông thấy Chu Mộng Chỉ bình luận bên dưới tin tức ấy thế này: Chắc chắn là do cô này bình thường làm nhiều chuyện xấu nên mới bị ma xui quỷ khiến mà nhảy xuống nước, đúng là ác giả ác báo, chết không đáng tiếc.
An Điềm ngay lập tức sững người, Chu Mộng Chỉ không phải vào hôm tang lễ của Dương Thanh Lộ đã khóc đến đứt gan đứt ruột sao? Sao bây giờ lại bình luận trên mạng như thế?
Được, cho dù trong lòng Chu Mộng Chỉ có ghét Dương Thanh Lộ đi nữa, mấy giọt nước mắt đó có là giả đi nữa, nhưng dù gì người chết cũng đã chết rồi, mọi người đều là đồng nghiệp, hà tất sau khi người ta chết rồi lại còn tuyệt tình tạt thêm nước bẩn như thế nữa?
An Điềm nhất thời không kiềm chế được tâm trạng của mình, cứ đứng ngây ra mà nhìn lưng Chu Mộng Chỉ, trong lòng ngập tràn sự giận dữ.
Chu Mộng Chỉ vừa đăng bình luận xong thì chợt cảm thấy lạnh sống lưng, quay người lại liền trông thấy An Điềm đang nhìn mình.
Chu Mộng Chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng thậm chí là căm phẫn của An Điềm thì hiểu ngay rằng lời bình luận lén lút vừa rồi của mình đã bị An Điềm đọc được.
Nếu đã tận mắt nhìn thấy rồi thì Chu Mộng Chỉ cũng không còn cách nào phủ nhận, nhưng nhìn thấy thì cũng chả sao, dù gì một nhân viên quèn không tiền không quyền như An Điềm nhìn thấy thì cũng chẳng gây ra được sóng gió gì.
Chu Mộng Chỉ bình thản đóng trang bình luận lại, nếu đã trở mặt rồi thì cô ta cũng không cần phải giả vờ làm gì nữa, thế nên liền khó chịu nhìn An Điềm nói: “Ánh mắt cô như thế là sao?”
Ở tang lễ thì tỏ vẻ xót thương, còn sau lưng thì lại buông lời cay độc như vậy, bây giờ lại còn không chút hổ thẹn như thế, An Điềm thật sự cạn lời, cô hít một hơi thật sâu, không thể ngờ Chu Mộng Chỉ lại là người thế này!
Cố Thiên Tuấn, người phụ nữ mà anh thật lòng thật dạ yêu thương suốt bốn năm qua thật sự là thế này đây sao?
An Điềm không tin được mà lắc đầu, nhìn Chu Mộng Chỉ rồi cười khẩy.
“Cô cười cái gì?” Chu Mộng Chỉ khoanh tay trước ngực, khinh miệt: An Điềm đã biết rõ mình là phu nhân tổng tài tập đoàn Cố Thị rồi, chắc cô ta cũng chẳng có gan mà nói chuyện này ra ngoài đâu, nếu sau này mà có tin đồn thất thiệt nào lan truyền ra ngoài thì mình nhất định sẽ không tha cho cô ta.
An Điềm hoàn toàn không hề có ý muốn nói chuyện này cho mọi người biết, bởi vì cô không có thói quen nói xấu người khác sau lưng, đối với hành vi này của Chu Mộng Chỉ, An Điềm tin rằng nhân quả tuần hoàn, Chu Mộng Chỉ ác độc như thế thì sẽ có ngày bị chính sự độc ác của mình hủy hoại thôi.
“Không có gì, tôi chỉ là hơi kinh ngạc thôi, có vài người thật sự không hề tốt đẹp như vẻ ngoài của họ.” An Điềm nhìn Chu Mộng Chỉ lạnh lùng nói.
“Có thể là do cô ngốc quá nên không nhìn ra thôi.” Giọng của Chu Mộng Chỉ đầy sự mỉa mai.
Nghe giọng điệu của Chu Mộng Chỉ, An Điềm thật sự cảm thấy cạn lời, rõ ràng cô ta đã làm chuyện xấu xa, tại sao lại có thể ngang nhiên châm chọc cô một cách không biết xấu hổ như thế?
Không muốn nói nhiều với Chu Mộng Chỉ nữa, An Điềm trừng mắt nhìn Chu Mộng Chỉ một cái rồi quay lại chỗ ngồi của mình.
An Điềm khó chịu đập mạnh bản thảo xuống bàn, cô bị Chu Mộng Chỉ chọc giận đến mức mặt đỏ bừng bừng.
“Chị An Điềm, chị sao thế?” Khưu Doanh Doanh thò đầu sang nhìn, mặt cũng đỏ bừng, nhưng nét đỏ của cô khác với nét đỏ của An Điềm, bởi đó là nét mặt đỏ bừng vì tình yêu.
“Chẳng sao cả!” An Điềm hậm hực quay mặt lại, nhưng không nói cho Khưu Doanh Doanh biết việc làm xấu xa của Chu Mộng Chỉ, bởi nếu Khưu Doanh Doanh mà biết được việc này thì nhất định sẽ đi chất vấn Chu Mộng Chỉ.
Nhưng thân phận hiện giờ của Chu Mộng Chỉ, Khưu Doanh Doanh hoàn toàn không thể đắc tội được, thế nên An Điềm đành phải cố nhịn, nuốt cục tức vào trong lòng mà thôi.
“Em vừa nhìn là biết chị đang có chuyện gì đó rồi! Chị nói cho em nghe đi!” Khưu Doanh Doanh tuy là một cô bé rất đơn giản, nhưng chỉ đơn giản thôi chứ không phải là ngốc, việc gì cần nói thì phải nói, việc gì cần quan tâm thì phải quan tâm, cô vẫn là một người rất có mắt quan sát.
“Thật sự không có gì mà!” An Điềm lắc đầu, sau đó hỏi, “Bản thảo của em đã chỉnh sửa xong chưa? Cả nhóm mình hình như chỉ còn mình em là chưa nộp bản thảo thôi đấy.”
“Á!” Khưu Doanh Doanh liền kêu lên hốt hoảng, “Cả ngày hôm qua em chỉ lo tám chuyện với chú đẹp trai nên quên mất chuyện này rồi!”
Khưu Doanh Doanh vội vàng trưng gương mặt đáng thương ra nhìn An Điềm: “Chị An Điềm, chị khoan hãy nộp bản thảo của chị cho Tô tổng được không? Em còn vài chỗ phải chỉnh lại nữa!”
“Thế sao em còn không mau vẽ đi?” An Điềm nghiêm mặt nói.
“Vẽ ngay vẽ ngay!” Khưu Doanh Doanh vội vàng ngồi xuống cầm bút lên tập trung chỉnh sửa.
Thấy mình đã thành công chuyển chủ đề, An Điềm mới thở phào nhẹ nhõm, cô bất giác ngẩng đầu lên nhìn về phía bàn làm việc của Chu Mộng Chỉ, thấy cô ta đang đeo tai nghe, mặt nở nụ cười, rõ ràng chẳng có chút gì hối hận và áy náy về hành vi vừa rồi của mình cả!
“Bà nội nó.” An Điềm không kìm được mà văng tục, rồi cô nghiến răng rồi quay mặt đi không thèm nhìn Chu Mộng Chỉ nữa.
Nhưng khi quay mặt đi thì An Điềm lại vô tình nhìn về phía bàn làm việc của Dương Thanh Lộ, chỗ ấy bây giờ trống trơn, những thứ trên bàn của Dương Thanh Lộ cũng đã được bố mẹ cô đến dọn về rồi.
“Chẹp…” An Điềm buồn bã thở dài, trong lòng phức tạp.
Đột nhiên, An Điềm chợt bị một vật gì đó màu vàng nằm dưới ghế của Dương Thanh Lộ thu hút.
An Điềm nuốt nước bọt rồi nhìn quanh quất, nhận thấy không có ai nhìn mình bèn cầm bản thảo lên rồi đi về phía đó.
“Này, cô đã nộp bản thảo chưa?” An Điềm bước đến cạnh một đồng nghiệp ngồi gần chỗ của Dương Thanh Lộ rồi hỏi.
Rồi An Điềm lại giả vờ ngẫu nhiên quay mặt đi, lúc này mới phát hiện, cái vật màu vàng nằm dưới ghế của Dương Thanh Lộ chính là một cây bút.
Chỉ cần là người quen của Dương Thanh Lộ thì đều nhận ra cây bút ấy. Cho dù là khi đi họp hay khi vẽ vời trong văn phòng thì Dương Thanh Lộ đều thích dùng cây bút bắt mắt này, cứ hay cầm nó trước mặt mọi người.