Hôm nay là cuộc họp mỗi tuần một lần, nhân viên nhóm dự án đều đến phòng họp từ sớm.
An Điềm ngồi vào chỗ ngồi của mình, trong lòng có cảm giác kỳ lạ, vì tuần này quá bình yên, bình yên đến nổi không thể không suy nghĩ đến: Tiến độ dự án rất thuận lợi, Dương Thanh Lộ đã đắc tội với Chu Mộng Chỉ vẫn rất vui vẻ, thậm chí còn được mọi người trong nhóm dự án yêu mến hơn, ngoài Trương Hiển Hy thì ai cũng mặc định rằng Dương Thanh Lộ tài năng thứ hai.
Còn Chu Mộng Chỉ, vẫn thái độ đi trễ về sớm, Tô Thanh Dương và Lâm Kính Trạch mắt nhắm mắt mở, Dương Thanh Lộ thỉnh thoảng vui quá đà cũng sẽ cười nhạo Chu Mộng Chỉ, nhưng lần trước sau khi cãi nhau với Tô Thanh Dương, Chu Mộng Chỉ không còn cãi nhau với Dương Thanh Lộ nữa, đối mặt với những câu nói chua cay của Dương Thanh Lộ, Chu Mộng Chỉ coi như không nghe thấy.
Không những như vậy, An Điềm và Khưu Doanh Doanh vì sau một lần tranh luận với Dương Thanh Lộ ở nhà vệ sinh thì mối quan hệ của hai người không tốt như trước nữa, thỉnh thoảng Dương Thanh Lộ cũng sẽ kiếm chuyện với An Điềm và Khưu Doanh Doanh, An Điềm và Khưu Doanh Doanh đều sẽ phản bác lại, khiến cho Dương Thanh Lộ quay mũi nhọn từ Chu Mộng Chỉ sang hai người họ.
Nhưng cũng có chuyện tốt, An Điềm nhận được càng lúc càng nhiều cơ hội chỉ dạy từ Trương Hiển Hy, mỗi lần An Điềm hỏi Trương Hiển Hy là ai nhờ cậy mà lại chăm lo mình như vậy, Trương Hiển Hy đều nhún vai không trả lời.
An Điềm không sao hiểu nổi, cô từng nghĩ có thể là Cố Thiên Tuấn, nhưng người trên trái đất này đều biết, Trương Hiển Hy là do Cố Thiên Tuấn mời đến hướng dẫn vợ anh Chu Mộng Chỉ mà.
Trong lúc suy nghĩ, âm thanh líu ríu truyền đến tai An Điềm, cô bực bội quay đầu lại, đúng lúc đôi mắt to tròn của Khưu Doanh Doanh hướng đến.
“Vậy nên Chị An Điềm à, chị nói xem, chú đẹp trai đó có thích em không?” Vẻ mặt Khưu Doanh Doanh nghiêm túc nhìn An Điềm.
“Hả?” An Điềm há hốc miệng.
“Chị An Điềm!” Lúc đó Khưu Doanh Doanh rất tức giận, “Nãy giờ em nói quá trời mà chị không nghe sao?! Nãy giờ chị đang nghĩ gì vậy?”
“Ha ha, không phải không phải.” An Điềm cười trừ, qua loa trả lời Khưu Doanh Doanh, “Em xinh đẹp như vậy, sao chú đẹp trai đó lại không thích em chứ?”
Khưu Doanh Doanh đang tức điên người, nhưng khi nghe An Điềm nói câu này liền đột nhiên trở nên vui vẻ, gật đầu đồng ý: “Em rất thích nghe chị An Điềm nói lời thật lòng.”
“Xía.” An Điềm trợn mắt, quay đầu qua không muốn nhìn Khưu Doanh Doanh nữa.
Tuy nhiên, An Điềm quay mặt đi thì thấy vị trí của Dương Thanh Lộ vẫn đang trống!
Không phải là lần nào họp Dương Thanh Lộ cũng rất tích cực sao? Sao bây giờ không thấy ai hết, Dương Thanh Lộ vẫn chưa đến sao?
An Điềm ngạc nhiên đứng dậy, nhìn hết mọi người ở phòng họp, phát hiện không ai có gì bất thường, kể cả Chu Mộng Chỉ.
Linh tính bất an trong lòng càng lúc càng lớn, An Điềm cúi đầu, cảm thấy cả người không được khỏe.
An Điềm chìm trong cảm giác bất an này năm phút rồi, sau đó, cửa phòng họp mở ra, mọi người đều hướng về đó, thấy Tô Thanh Dương vẻ mặt nghiêm túc đi vào.
Tuy nhiên, người đi theo sau Tô Thanh Dương lại khiến cho mọi người trong phòng họp kinh ngạc.
Người đi theo sau Tô Thanh Dương lại là hai người mặc đồng phục cảnh sát!
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết xảy ra chuyện gì, cũng không dám nói chuyện, sợ nghe phải tin khủng khiếp gì đó.
An Điềm cũng lo lắng nhìn Tô Thanh Dương.
Tô Thanh Dương nhìn mọi người trong phòng họp rồi nói: “Mọi người đừng hoang mang, cảnh sát chỉ đến hỏi một số chuyện thôi, mọi người có sao nói vậy là được.”
Lúc này phòng họp càng im lặng hơn: Hỏi chuyện gì chứ? Mọi người ai cũng là công dân tốt tôn trọng pháp luật mà, sao lại dính líu đến cảnh sát chứ!
Tô Thanh Dương thở dài, trông có vẻ vô cùng nhức đầu: “Cuộc họp hôm nay dời lại, mọi người trở về vị trí mình làm việc trước, sau đó nghe theo sự sắp xếp bên cảnh sát!”
Tô Thanh Dương nói xong thì quay người đi ra khỏi phòng họp.
An Điềm không hiểu gì cả, đưa mắt nhìn Khưu Doanh Doanh, sau đó đi theo nhân viên khác ở công ty, lần lượt ra khỏi phòng họp.
An Điềm vừa dọn về văn phòng làm việc, vẫn còn chưa về chỗ ngồi của mình, nhân viên nữ bình thường rất thân với Dương Thanh Lộ đã bị cảnh sát gọi đi.
Thấy vậy, An Điềm bất giác nhìn về vị trí của Dương Thanh Lộ, thấy vị trí của Dương Thanh Lộ vẫn trống không.
Không biết việc này có liên quan gì đến Dương Thanh Lộ không, An Điềm cúi đầu suy nghĩ.
“Chị An Điềm!” Khưu Doanh Doanh bỗng nhiên gọi to tên An Điềm làm cô giật cả mình.
“Doanh Doanh, làm gì mà lớn tiếng vậy!” An Điềm vỗ ngực, trừng mắt nhìn Khưu Doanh Doanh.
“Em đâu có lớn tiếng gì đâu, rõ ràng là hồn chị đang đi đâu đó.” Khưu Doanh Doanh bĩu môi, “Chị An Điềm gần đây hồn vía đi đâu không.”
“Không phải.” An Điềm nhìn sang vị trí của Dương Thanh Lộ, cúi đầu nói nhỏ với Khưu Doanh Doanh, “Doanh Doanh, em có biết sao Dương Thanh Lộ vẫn chưa đi làm không?”
“Ai mà biết chứ, chắc là ngủ trễ thôi.” Khưu Doanh Doanh nhún vai, “Từ lúc Cố tổng nói chuyện với chị ta trước mặt mọi người, thì Dương Thanh Lộ lúc nào cũng nở phồng lỗ mũi, chị nghĩ xem… ắt xì!”
Khưu Doanh Doanh vẫn chưa nói xong thì đột nhiên phía sau gáy rất lạnh, nên cô hắt hơi một cái.
Khưu Doanh Doanh cảm thấy kỳ lạ rờ rờ chiếc mũi, rồi lại xoa xoa hai tay đang lạnh run nói: “Sao tự nhiên lại hắt xì thế này?”
Khưu Doanh Doanh vừa dứt lời thì nghe tiếng cửa mở, nhân viên nữ vừa bị cảnh sát gọi đi đó đẩy cửa phòng làm việc ra, cô thẫn thờ đứng trước cửa, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, đầu tóc rối lung tung.
Các đồng nghiệp trong phòng vốn dĩ cảm thấy chuyện xảy ra hôm nay rất kỳ lạ rồi, bây giờ người đầu tiên bị cảnh sát gọi đi lại trở nên kỳ lạ như vậy, nhất định là xảy ra chuyện gì khủng khiếp rồi!
Trong phút chóc, tất cả nhân viên ở văn phòng đều vây lại, ngay cả An Điềm bình thường không thích ồn ào cũng kéo tay của Khưu Doanh Doanh chạy đến chỗ nhân viên nữ đó. Chu Mộng Chỉ cũng gỡ tai nghe xuống đi qua đó.
“Này, xảy ra chuyện gì vậy? Tôi thấy sắc mặt cô không được tốt lắm.”
“Cảnh sát hỏi cô cái gì vậy? Là chuyện của công ty Tô Thị hay là chuyện của nhóm dự án thế?
Rất nhiều câu hỏi đều xung quanh nhân viên nữ đó.
Nhưng nhân viên nữ đó chỉ quay đầu lại trơ mặt ra nhìn mọi người, bỗng nhiên la lên “a” một tiếng, cô ngồi xổm xuống đất trong nháy mắt, dùng hai tay che đôi mắt lại, toàn thân run rẩy rồi lẩm bẩm: “Sao lại có thể như vậy? Sao lại có thể như vậy?”
Những người ở đó đều bị nhân viên nữ làm cho sợ hãi, văn phòng bỗng chốc im lặng đáng sợ, chỉ Trương Hiển Hy vẫn một mình, tập trung ngồi vào vị trí của mình vẽ hình.
Một lát sau, Khưu Doanh Doanh mới hỏi: “Này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Chị không sao chứ?”
“Dương Thanh Lộ...” Nhân viên nữ để tay xuống, trừng mắt nhìn Khưu Doanh Doanh, miệng liên tục lặp lại, “Dương Thanh Lộ, Dương Thanh Lộ...”