Trần Hòa Thành bắt đầu xuất phát từ sau khi Lý An Ni cúp máy, anh ta từ căn nhà lụp sụp đi qua những con phố phồn hoa đô thị, rồi đến trung tâm, đến trước cửa tòa căn hộ của Lý An Ni.
Lúc này, bảo vệ của căn hộ đứng trước cửa, dùng đèn pin rọi vào Trần Hòa Thành, hỏi: “Là tài xế mới ứng tuyển của Lý An Ni phải không?”
Trần Hòa Thành thẫn thờ một lúc rồi cười: Lý An Ni này thật biết bịa chuyện, nhưng nếu thực sự trở thành tài xế của Lý An Ni cũng không đến nỗi nào nhỉ!
Trần Hòa Thành gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy!”, kèm theo nụ cười chất phác của người thật thà.
Bảo vệ lại nhìn Trần Hòa Thành lần nữa rồi mới để anh ta vào, Trần Hòa Thành vào trong dễ dàng rồi nhanh chóng đến trước cửa căn hộ của Lý An Ni.
Anh đưa tay nhấn chuông, cánh cửa căn hộ lập tức mở ra.
Lý An Ni với vẻ mặt căm phẫn nhìn Trần Hòa Thành, cô ta thực sự rất muốn xé xác Trần Hòa Thành thành trăm mảnh, sau đó vứt cho chó ăn.
Trần Hòa Thành đương nhiên nhìn thấy biểu cảm căm phẫn của Lý An Ni, nhưng anh không quan tâm chỉ mỉm cười, không thèm chào mà bước thẳng vào căn hộ của Lý An Ni.
Lý An Ni nghiến răng, tiếng cửa căn hộ đóng sầm lại, cô ta đi theo sau Trần Hòa Thành.
Trần Hòa Thành giống như chưa từng thấy những đồ quý giá, vừa nhìn quanh căn hộ của Lý An Ni vừa trầm trồ: “Trời ơi, nơi cô ở như là nơi của hoàng hậu ở vậy, sướng thế!”
Trần Hòa Thành nói xong chỉ vào bức tranh khảm vàng bên nói: “Cô xem khung tranh này, làm bằng vàng phải không! Chắc là có giá lắm?”
Lý An Ni không quan tâm: Đúng là có mắt như mù, cứ chăm chăm vào khung tranh viền vàng, không thấy bức tranh trong khung hay sao? Đó chính là bút tích thực của họa sĩ nổi tiếng đời Đường! Nó còn có giá trị hơn khung vàng kia nhiều!
Lý An Ni chưa chê bai Trần Hòa Thành xong thì anh lại chỉ vào tấm thảm lông cừu trên nền nhà nói: “Ôi chao, lông cừu, tôi chưa từng thấy qua nữa, cô thì lại để nó đạp dưới chân vậy.”
Lý An Ni càng căm phẫn Trần Hòa Thành, cô ta bực mình nói: “Đủ rồi! Nhìn bộ dạng khắc khổ của anh là biết rồi!” Nói xong, cô ta lại chỉ vào số tiền mặt trên bàn, “100 ngàn ở đó, mau cầm lấy rồi cút đi!”
Trần Hòa Thành nhìn bộ dạng khinh bỉ của Lý An Ni, lại nhìn xấp hiện kim trên bàn, đột nhiên la lên: “Lý An Ni, cô cũng chỉ là gái thôi mà, dựa vào cái gì mà coi thường tôi?”
“Anh nhìn xem từ đầu đến chân đi, có điểm nào coi được không?” Lý An Ni không thèm liếc nhìn mà bĩu môi!
“Cô thì cũng là thấy ai có tiền thì người đó tốt thôi!” Trần Hòa Thành bước vài bước đến trước mặt Lý An Ni, tức giận nói.
“Đúng, ai có tiền thì tôi cảm thấy người đó tốt đó, nhưng anh có tiền không? Anh có tiền thì đâu có uy hiếp tôi bằng thủ đoạn bỉ ổi như vậy?” Lý An Ni trừng mắt nhìn Trần Hòa Thành, bây giờ cô ta xỉa xói Trần Hòa Thành như vậy coi như khá nhẹ rồi, cô ta chưa đưa tay bạt tai đã dễ dàng cho anh ta lắm rồi!
“Cô...” Trần Hòa Thành tức giận nhưng vẫn cười, anh nhìn Lý An Ni, dữ tợn nói, “Tôi không có tiền thì làm sao?! Nhưng, tôi không có tiền thì tôi vẫn có thể ngủ với cô mà!”
“Anh dám!” Lý An Ni hoảng hốt lùi một bước, kết quả bị Trần Hòa Thành nhanh chóng giữ lại!
“Cô tưởng tôi không dám sao?!” Trần Hòa Thành cười gian, đột nhiên luồng tay vào áo ngoài của Lý An Ni, lại giật bỏ dây quấn đầm ngủ của Lý An Ni ra.
Do Lý An Ni vừa tiễn Lâm Kính Trạch đi thì nhận được điện thoại của Trần Hòa Thành, sau khi cúp máy của Trần Hòa Thành, cô ta lại phải lo chuẩn bị tiền cho Trần Hòa Thành mang đi nên vẫn chưa kịp thay đồ, bây giờ vẫn chỉ mặc chiếc đầm ngủ.
Hơn nữa cơ thể của Lý An Ni vốn dĩ đã rất tuyệt rồi, tuy có áo khoác ngoài nhưng vẫn rất quyến rũ.
Bây giờ bị Trần Hòa Thành lột chiếc váy ngủ ra, Trần Hòa Thành ngắm nhìn thèm thuồng, liên tục nuốt nước bọt.
Lý An Ni vừa sợ vừa giận che ngực lại, đưa tay tát vào mặt Trần Hòa Thành, sau khi nghe một tiếng bạt tai giòn tan, giọng nói giận dữ của Lý An Ni vang lên: “Trần Hòa Thành, anh là cái thá gì? Dám có ý định với tôi sao!”
Trần Hòa Thành vẫn nhìn bộ ngực trắng trẻo của Lý An Ni, anh ta đưa tay xoa vào bên má vừa bị tát, đột nhiên cười rất dâm: “Đánh giỏi lắm! Tôi chưa bao giờ bị ngôi sao nữ đánh cả! Bàn tay nõn nà đánh vào thật thoải mái!”
“Ghê tởm!” Lý An Ni không ngờ Trần Hòa Thành lại vô sỉ như thế, cô ta lại muốn cho Trần Hòa Thành một bạt tai.
Không ngờ Trần Hòa Thành đã chuẩn bị từ sớm, lập tức giữ tay Lý An Ni lại, anh cười nói: “Lý An Ni, chỉ mình cô động tay thôi thì không vui, chúng ta chơi cái khác đi!”
Trần Hòa Thành nói xong thì đè Lý An Ni xuống băng ghế sofa to rộng, Lý An Ni vẫn chưa kịp phản kháng, Trần Hòa Thành chỉ dùng một tay là đủ để giữ hai tay của Lý An Ni lại.
“Đồ khốn! Thả tao ra! Thả tao ra! Tao sẽ giết mày! Tao sẽ khiến cho mày không có đất chôn thân!” Lý An Ni vừa la vừa vùng vẫy, nhưng quá yếu đuối nên đành để mặc bàn tay của Trần Hòa Thành sờ soạng khắp người!
“Muốn tôi chết sao? Chút nữa tôi sẽ để cô chết luôn!” Trần Hòa Thành trừng mắt lên, bắt đầu cởi đồ trên người ra.
Lý An Ni hoảng hốt trừng mắt gào lên: “Trần Hòa Thành, mày dám?! Mày làm vậy là phạm tội đấy! Mày phải ngồi tù! Nếu mày không dừng lại thì tao sẽ cho mày ngồi tù mọt gông!”
“Ha ha!” Không ngờ Trần Hòa Thành không quan tâm còn cười rất hả hê, anh ta vứt áo xuống nhà, tiếp tục nói, “Ngồi tù? Ngồi tù cũng tốt, có ăn có mặc, dù sao thì cuộc sống bây giờ của tôi cũng đâu có gì khác biệt, cùi rồi không sợ lở! Nhưng cô thì khác, cô là ngôi sao lớn, sau này còn gả vào hào môn, đứng ở vị trí cao vời vợi, nếu rơi xuống thì đau lắm đấy?”
“Mày...” Lý An Ni há hốc, cô ta nhìn khuôn mặt ghê tởm của Trần Hòa Thành, đột nhiên ghê tởm đến buồn nôn, Lý An Ni nghiêng đầu nhổ nước bọt.
Trần Hòa Thành nhìn thái độ dè bỉu của Lý An Ni thì giận sôi lên, anh ta quẳng thắt lưng qua một bên, lớn tiếng nói: “Mẹ mày, mày chỉ thích những thằng giàu thôi phải không? Mày kinh tởm tao phải không? Thế thì mày tiếp tục kinh tởm đi!”