“Hả? Thế này… trang phục của chúng ta…” An Nhiên nhíu mày, ngập ngừng nói: “Trang phục của chúng ta, sao giống đồ đôi vậy?”
“Thì chúng ta là một đôi mà!” Cố Thiên Kỳ nhún vai, “Đã bảo chị giả làm bạn gái em mà, đã đóng kịch thì phải đóng cho giống chứ!”
“Thế này không ổn đâu, hay để chị đi thay bộ khác nhé? Nếu không mấy chị giúp việc trong biệt thự nhìn thấy sẽ hiểu lầm đấy. Chị… ối ối ối, Cố Thiên Kỳ em làm cái gì đấy?” An Nhiên đang nói thì Cố Thiên Kỳ đã túm lấy ba lô của cô mà lôi cô đi xềnh xệch.
An Nhiên đành bất đắc dĩ đi lùi lại theo Cố Thiên Kỳ, cô vùng vẫy một hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn bị anh đẩy vào trong xe.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe chở An Nhiên và Cố Thiên Kỳ đã dừng lại trước cổng một quán bar sang trọng.
An Nhiên và Cố Thiên Kỳ cùng bước xuống xe, cô ngẩng đầu nhìn cái biển hiệu bằng đèn LED trang hoàng lộng lẫy, sau đó quay sang thắc mắc hỏi Cố Thiên Kỳ: “Đây là chỗ các em hẹn gặp đấy hả?”
“Cái gì mà các em? Là chúng ta!” Cố Thiên Kỳ dứt lời liền đưa tay nắm lấy quai ba lô của An Nhiên, kéo cô về phía trước.
“Ối ối ối, này Cố Thiên Kỳ, em đừng có mà không nói không rằng kéo ba lô của chị như thế được không? Chị dù gì cũng là chị…”
“Suỵt…” Cố Thiên Kỳ mau chóng bịt miệng An Nhiên lại rồi nói với cô một cách nghiêm túc, “Với IQ của chị thì em sợ chỉ trong vòng ba câu thôi chị sẽ để lộ ra hết thân phận giả mạo của mình, thế nên lúc đến đó chị bớt nói lại, chỉ cần ăn uống thôi là được rồi, khi cần thiết thì em bảo chị làm gì thì chị làm theo thôi.”
An Nhiên đẩy tay Cố Thiên Kỳ ra rồi cúi đầu lầm bầm: “Biết rồi.”
Cố Thiên Kỳ nhìn dáng vẻ khó chịu của An Nhiên mà mỉm cười, rồi anh bất chợt đưa tay ra nắm lấy tay cô, định cùng bước vào trong quán bar.
An Nhiên lập tức giằng tay ra, phản đối: “Cho dù chúng ta có đang đóng giả làm tình nhân đi nữa thì cũng không thể nắm tay, vì dù gì hiện giờ em vẫn còn là học sinh cấp ba.”
Nhưng Cố Thiên Kỳ lại nắm lấy tay An Nhiên rồi nói như uy hiếp: “Có tin nếu chị còn nói một câu nữa thì em sẽ bế chị vào không?”
An Nhiên vừa nghe Cố Thiên Kỳ nói như thế thì lập tức biết điều, thôi vậy, không nên đụng vào đám thanh niên mới dậy thì, cứ mặc kệ cậu ta đi thì hơn!
Thế là, An Nhiên được Cố Thiên Kỳ nắm tay, rồi dưới sự hướng dẫn của phục vụ, họ cùng bước vào một phòng VIP sang trọng.
Vừa mở cửa ra, một tiếng nhạc hỗn tạp lập tức vang vọng khắp cả căn phòng.
Mọi người trong phòng trông thấy Cố Thiên Kỳ đến thì liền đứng dậy, họ đưa mắt nhìn An Nhiên một lúc rồi bắt đầu nhiệt tình chào hỏi Cố Thiên Kỳ: “Chà, anh Cố đến rồi đây. Bọn tôi chờ anh lâu lắm rồi đấy! Còn tưởng là anh không đến chứ!”
“Ừ.” Cố Thiên Kỳ lạnh nhạt gật đầu, không hồi đáp lại lời chào hỏi nhiệt tình của họ.
An Nhiên đứng sau lưng Cố Thiên Kỳ, rất lịch sự chào hỏi đám bạn của anh, sau đó bắt đầu nhìn quanh quất, muốn tìm một góc yên tĩnh để ngồi nghỉ.
Đột nhiên, mắt của cô sáng lên, vì cô nhìn thấy một chỗ không có ai ngồi, mà quan trọng là ở đó còn có rất nhiều nước trái cây, thế là An Nhiên liền cười hí hửng rồi nhấc chân định bước đến chỗ đó.
Nhưng Cố Thiên Kỳ lại đưa tay nắm lấy tay cô, sau đó cúi đầu nói khẽ vào tai cô: “Không được đi đâu hết, ở yên bên cạnh em.”
An Nhiên tiu nghỉu bĩu môi, cuối cùng đành phải ngồi xuống bên cạnh Cố Thiên Kỳ.
Tuy ngồi cạnh Cố Thiên Kỳ, nhưng An Nhiên lại hoàn toàn không hòa nhập được với bầu không khí nói chuyện của họ, thế nên bắt đầu ngao ngán mà quan sát đám bạn của Cố Thiên Kỳ.
Trong phòng tính luôn cả An Nhiên và Cố Thiên Kỳ thì có tổng cộng tám người, ngoài An Nhiên ra thì còn có hai cô gái nữa.
Trong đó có một cô gái nhìn rất thu hút, lúc An Nhiên vừa bước vào phòng đã trông thấy cô ấy đầu tiên.
Cô gái này có một gương mặt đẹp đúng theo tiêu chuẩn hiện đại, hai mắt to tròn, sống mũi cao, đôi môi nhỏ, cái cằm nhọn. Nhưng do nét đẹp này quá đại chúng, trên ti vi, trên mạng, đâu đâu cũng thấy những cô gái có nét đẹp như vậy, thế nên gặp nhiều quá rồi lại không thấy có cảm giác sững sờ nữa.
Dù vậy, khí chất toát ra từ cô gái này thì lại độc nhất vô nhị, ngay cả cái tên cũng rất hay, vừa rồi lúc Cố Thiên Kỳ giới thiệu, An Nhiên đã nhớ được tên cô gái ấy là Thẩm Sở Hà.
Thẩm Sở Hà mặc một bộ váy kaki màu trắng, bên ngoài khoác một cái áo khoác màu nâu nhạt, có đôi chân dài mảnh khảnh và mái tóc dài đen bóng, mang lại cho người ta một cảm giác hiền thục.
Người ta nói người đẹp là từ cốt cách, câu này quả thực không sai, cô gái còn lại tuy ngoại hình không kém gì Thẩm Sở Hà, nhưng khí chất thì lại kém xa. Cô có mái tóc nhuộm vàng, mặc một chiếc áo ống và một chiếc quần bò hở bụng, tuy khoe được đường cong của cơ thể nhưng thật sự không hợp với hình tượng học sinh.
Nhận ra An Nhiên đang quan sát mình, cô gái mặc quần hở bụng ấy liền quay lại nhìn An Nhiên rồi lườm cô một cái.
An Nhiên không hiểu sao mình lại bị cô gái ấy nhìn bằng ánh mắt đó, đành ngượng ngùng mỉm cười rồi cúi đầu uống nước ép.
“Anh Cố, thảo nào có bao nhiêu người đẹp viết thư tình cho anh, anh đều không thèm đọc, thì ra là thật sự có bạn gái rồi, lại còn xinh đẹp thế này! Chúng tôi lúc đầu còn không tin đấy.” Một chàng trai nhuộm tóc bạch kim vừa rót rượu cho Cố Thiên Kỳ vừa cười hi hi nói.
Cố Thiên Kỳ không nói gì, chỉ mỉm cười tỏ ý không phủ nhận rồi đưa tay nhận li rượu của anh chàng đó.
“Khoan đã!” An Nhiên nhận ra động tác nhận li rượu của Cố Thiên Kỳ trông rất thuần thục!
Đây là việc mà học sinh cấp ba nên làm sao? Còn uống rượu nữa! Chẳng phải em học rất giỏi sao? Sao lại uống rượu? Lẽ nào không biết uống rượu sẽ hại đến gan sao? Nhất là đối với mấy đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn như các em!
“Làm sao?” Cố Thiên Kỳ cầm li rượu trong tay, cũng giống như tất cả mọi người trong phòng, nhìn An Nhiên bằng vẻ mặt thắc mắc.
An Nhiên tự cảm thấy mình không thể tỏ ra quá người lớn được, đành phải ngồi sát vào Cố Thiên Kỳ rồi nói thật khẽ: “Em vẫn còn là học sinh, sao có thể uống rượu lung tung như thế?”
“Đây là rượu cocktail, vả lại cũng chỉ mới có một li, chị đừng có giống như bà cô chủ nhiệm của em được không? Nếu cứ làm thế này thì sẽ lộ thân phận đấy!” Cố Thiên Kỳ cũng thì thầm lại vào tai An Nhiên.
“Vậy chỉ uống một li thôi, nếu uống nhiều hơn dù chỉ một giọt thì cẩn thận chị mách mẹ em đấy!” An Nhiên trừng mắt uy hiếp Cố Thiên Kỳ, sau đó liền quay ra mỉm cười với những người khác trong phòng lúc này đang nhìn họ.
Cố Thiên Kỳ nhìn An Nhiên, nhấp một ngụm rượu rồi khẽ cười nói: “Biết rồi!”
Cảnh tượng An Nhiên và Cố Thiên Kỳ thì thầm to nhỏ này, trong mắt mọi người xung quanh thì hệt như một cặp tình nhân đang tâm sự ngọt ngào!
Cô gái mặc quần bò hở bụng trông thấy thế liền cười mỉa mai, cô ta tiếp lời của chàng trai tóc bạch kim, quan sát An Nhiên một lượt rồi hỏi lại: “Đẹp sao? Sao tôi không thấy thế nhỉ? Chẳng đẹp bằng Sở Hà nữa là!”
Cô ta nói xong liền quay sang nhìn Thẩm Sở Hà đang ngồi bên cạnh.
Thẩm Sở Hà lập tức mím môi, dường như không ngờ cô gái kia lại lôi cả mình vào, cô vội vàng lắc đầu nói: “Đình Đình, cậu đừng nói như vậy.”