“Tiểu Phong à, sao cậu lại ở đây?” Anh ta mở miệng hỏi, giọng nói khàn khàn, cố gắng nặn ra một nụ cười. Giờ khắc này, Lâm Phong chỉ cảm thấy trong lồng ngực dâng trào cảm xúc, anh nhìn chằm chằm Trần Như Hải, nhìn anh ta chân tay loạng choạng, tựa như một khắc nữa là anh ta sẽ ngã xuống, anh hiểu rằng cơ thể Trần Như Hải tuyệt đối đã đến cực hạn! “Trần ca, anh ngủ trước một lát đi, buổi chiều trận đấu mới bắt đầu, anh vẫn còn thời gian ngủ một...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.