Lâm Phong bật cười, vươn tay vỗ nhẹ lên cái đầu nhỏ của Lâm Thiến Thiến, rồi nói: “Chậc chậc chậc, nhóc con này, miệng con từ khi nào mà ngọt như mía lùi thế hả?” Thiến Thiến trước kia rất ngoan ngoãn, nghe lời, nhưng không giỏi khen ngợi người khác. Bây giờ bỗng nhiên biết khen người khác, rõ ràng là được người nào đó dạy cho rồi. Quả nhiên, Lâm Thiến Thiến cười hì hì chớp chớp mắt, chỉ ngón tay út múp múp thịt của mình vào Khương Y Thanh ở bên cạnh. “Là mẹ dạy Thiến Thiến nói, phải
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.