“Lâm Phong, Khương Y Thanh hôn mê... không liên quan đến tôi...” Hắn cuối cùng cũng mở miệng bổ sung thêm một câu, mỗi một chữ giống như cố gắng nặn ra khỏi cổ họng, khó khăn lắm mới nói ra từng chữ ngắt quãng. Hắn nói xong thì thở ra một hơi dài, mặt đỏ bừng vì kìm nén, như bị ai bóp cổ. Lâm Phong nhìn thấy A Phổ có vẻ mặt đau buồn, thì trong anh cảm thấy thương cảm. “A Phổ, nếu bây giờ tôi cởi trói cho anh...” Anh cố ý dừng lại, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.