Lâm Phong vào trong từ đường trước, nhìn Khương Y Thanh và Thiến Thiến ở đằng sau, chỉ vào hai tấm linh bài nói: “Đây là ba mẹ anh.” Lâm Hữu Quốc. Trần Cúc Hương. Hai cái tên bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn. Nhưng đối với Lâm Phong mà nói, lại nặng tựa nghìn vàng. Khương Y Thanh vô thức liếc mắt nhìn Lâm Phong, miệng mấp máy, lại không biết nên nói gì cho phải. Hẳn là Lâm Phong đã rất buồn nhỉ? Đối với quá khứ của Lâm Phong, Khương Y Thanh không biết...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.