“Hu hu, anh quá đáng, Lâm Phong anh quá đáng!” Cô tủi thân không chịu được. Cả người cô bắt đầu run rẩy, giống như một chú nai con sợ hãi, ngồi xổm xuống khóc thút thít, cuộn tròn thành một quả bóng. Lâm Phong lúc này mới hoảng hốt, anh vội vàng chạy tới, ôm Khương Y Thanh vào lòng, nhẹ giọng an ủi: “Tiểu Thanh, anh xin lỗi, anh, anh chỉ muốn đùa một chút thôi, em đừng khóc, được không?” Nghe Lâm Phong nói chỉ muốn đùa với mình thôi, thần kinh căng thẳng trong đầu Khương...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.