“Ờ...” Tựa như tìm được cho mình bậc thang để đi xuống, Khương Y Thanh đỏ mặt chầm chậm đi đến chỗ của Lâm Phong. “Chẳng phải em là người chủ động hay sao?” Lâm Phong mỉm cười hỏi. Khương Y Thanh: “...!!!” Mình đã đi đến bước này rồi, tại sao anh không thể chủ động cơ chứ?! Quá đáng mà!! “Hay là em xấu hổ nên không dám?” Lâm Phong tiếp tục nhìn cô cười hỏi. Giống như bị nói trúng tim đen, Khương Y Thanh hơi trợn mắt, ngực phập phồng, cô nhanh chóng nhỏ giọng phản bác: “Ai, ai không dám chứ?” Mình không hề xấu
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.