• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiền Mỹ Lâm tương đối đơn thuần, vui vẻ hớn hở đi nấu mì, để lại Triệu Đại Vĩ đứng ở chỗ cũ ngẫm lại về câu nói mới vừa rồi kia, đồng thời cảm thấy hết sức khó xử.”



Không lâu sau thì ăn mì xong, Triệu Đại Vĩ kéo Tiền Mỹ Lâm đi nội thành lần thứ hai.



“Đại Vĩ, đang giữa trưa, cậu và chị dâu của cậu đi đâu thế?” Thời điểm đi ngang qua những người khác, Triệu Đại Vĩ bị bọn họ dò hỏi.



“Vào nội thành mua đồ.”



“Đại Vĩ, cậu thật sự phát đạt rồi nhé, bây giờ càng lúc càng khá giả!”



Thấy Triệu Đại Vĩ nở mày nở mặt đưa chị dâu đi mua đồ, trong mắt mọi người đều rất hâm mộ.



Trung tâm thương mại Vạn Thịnh tại thành phố Phong Lâm!



Không thể không nói đây là một trong những địa phương náo nhiệt nhất ở thành phố Phong Lâm. Người đến người đi, số người đông đúc cho nên việc buôn bán cũng rất thịnh vượng.



“Đại Vĩ, chị dâu không nên vào…”



Tiền Mỹ Lâm kéo Triệu Đại Vĩ lại, kiên quyết không bước vào tiệm vàng.



“Chúng ta không mua nổi mấy thứ đó, quá mắc. Mà mua cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Tiền Mỹ Lâm muốn tiết kiệm chút tiền ấy, dùng tiền trong những lúc cần thiết chứ không phải dùng để mua những thứ vô dụng.



“Được, vậy đi mua quần áo thôi. Chị dâu, quần áo của chị quá cũ rồi, cần phải mua mấy món đẹp đẹp mới được.”



Bọn họ đi tới cửa hàng quần áo nữ ở lầu ba của trung tâm thương mại.



Nhìn thấy đủ mọi loại trang phục muôn màu muôn vẻ, Tiền Mỹ Lâm có hơi hoa mắt.



“Người đẹp, chọn một món mà mình thích đi.” Nhân viên hướng dẫn nói.



“Bộ này bao nhiêu tiền?” Tiền Mỹ Lâm nhìn trúng một bộ váy rất xinh đẹp.



“Giá sau chiết khấu là bốn trăm hai mươi tám tệ.”



“Cái gì? Vậy cũng quá đắt rồi!”



Tiền Mỹ Lâm vốn chưa từng mua quần áo đắt như vậy. Món đồ đắt nhất mà cô ấy mua cũng không đến một trăm tệ.



“Đại Vĩ, chúng ta đi thôi, những thứ kia quá đắt.” Tiền Mỹ Lâm kéo Triệu Đại Vĩ định đi ra khỏi cửa tiệm.



Cô gái tóc vàng thời thượng ở kế bên ghét bỏ liếc nhìn Tiền Mỹ Lâm, lảm nhảm nói với người đàn ông đứng cạnh mình: “Quần áo bốn trăm tệ mà cũng không mua nổi, ngay cả em còn thấy mất mặt.”



Người đàn ông đó nói với cô gái thời thượng: “Nông dân ai cũng thế.”



Đối mặt với loại làm nhục kiểu này, trong lòng Triệu Đại Vĩ khó mà nhịn được.



Đúng lúc cô gái kia bỗng nhiên nhìn trúng một chiếc váy dài màu hồng nhạt có hoạ tiết hoa, bèn lấy để đi thử.



Triệu Đại Vĩ cũng cảm thấy chiếc váy đó rất đẹp, vì thế anh hỏi nhân viên: “Chiếc váy đó có kiểu dáng tương tự khác không? Tôi không muốn mua cùng một kiểu.”



“Có, chỉ là hơi đắt một chút.”



“Không sao.” Triệu Đại Vĩ nói với vẻ vô cùng tự tin.



Nhìn thấy Triệu Đại Vĩ tự mình quyết định, nhân viên bán hàng lập tức hiểu ý, giúp Triệu Đại Vĩ tìm một chiếc áo có hoạ tiết hoa không khác lắm, phối với một chiếc váy dài. Thoạt nhìn trông bộ này đẹp hơn một chút so với chiếc váy hoa kia.



Cô gái nọ vốn đang định thử váy nhưng khi nhìn thấy bộ quần áo mà nhân viên giới thiệu cho Triệu Đại Vĩ, cô ta lập tức động tâm!



“Tôi muốn bộ này!” Cô gái thời thượng chỉ vào bộ quần áo mà Triệu Đại Vĩ nhìn trúng.



“Ách, thật ngại ngùng, đây là một bộ cuối cùng, không còn hàng tồn kho nữa. Người đẹp à, hay là cô chọn bộ khác nhé?” Nhân viên bán hàng khuyên nhủ.



“Bộ khác không đẹp, tôi chỉ thích bộ này.” Cô gái thời thượng ghét bỏ liếc nhìn Tiền Mỹ Lâm: “Cô nghĩ hai kẻ quê mùa này có thể mua được bộ quần áo này chắc? Chiếc váy bốn trăm tệ mà họ còn chê mắc!”



Nhân viên bán hàng đứng ở giữa, lúng túng không biết nên nói cái gì.



Tiền Mỹ Lâm cũng biết bộ quần áo này rất đắt cho nên mở miệng nói: “Đại Vĩ, hay là thôi đi. Quần áo ở đây đắt quá, nếu như cô ấy thích thì chúng ta nhường cho cô ấy là được rồi.”



“Không! Chúng ta nhìn trúng đầu tiên, dựa vào cái gì bảo tôi phải nhường?” Triệu Đại Vĩ nói. Chưa tính đến chuyện chướng mắt, anh đã nhìn trúng bộ quần áo này thì không có lý nào lại phải nhường cho cô gái kia.



“Dựa vào việc các người không có tiền!” Cô gái thời thượng trợn trắng mắt, ngẩng cao đầu kiêu ngạo nhìn Triệu Đại Vĩ.



“Chỉ cần chúng tôi có khả năng chi trả cho bộ quần áo này là được, cô quản nhà tôi có tiền hay không có tiền làm gì?” Triệu Đại Vĩ không hề khoan nhượng: “Ngược lại là cô đấy, trông xấu xí khó coi như vậy, xứng đáng để mặc quần áo đẹp như vậy sao?”



“Anh!” Cô gái thời thượng bị chọc tức. Cô ta đã phẫu thuật thẩm mỹ một chút, hiện tại nhìn cũng rất xinh rồi, thế mà bây giờ lại bị một tên nông dân chê xấu!



“Chó không có mắt, tóm lại tôi muốn bộ này. Các người không có tiền thì cút đi!”



“Ha hả!”



Triệu Đại Vĩ trực tiếp cầm bộ quần áo ở trong tay nhân viên bán hàng đưa cho Tiền Mỹ Lâm nói: “Chị dâu, vào phòng thử đồ mặc thử đi. Chúng ta đừng để ý tới cô ta.”



Tiền Mỹ Lâm vô cùng lúng túng cầm lấy quần áo, đi vào phòng thử đồ.



“Hừ, đồ nhà quê.” Cô gái thời thượng tức giận nhưng lại không thể làm gì, buộc lòng phải rút lui, định đi thử chiếc váy trước đó.



Triệu Đại Vĩ đứng trong cửa hàng cùng với bạn trai của cô gái thời thượng kia.



Anh ta nói: “Nông dân thì vẫn là nông dân, anh cho rằng mặc quần áo đẹp vào thì có thể che đậy mùi đất ở trên người sao? Không thể nào đâu.”



Triệu Đại Vĩ nói: “Tôi dám cá chị dâu của tôi chắc chắn là đẹp hơn cô bạn gái phẫu thuật thẩm mỹ của anh!”



Bạn trai cô gái vừa nghe được bốn chữ phẫu thuật thẩm mỹ thì lập tức đỏ mặt nói: “Được, để xem người phụ nữ của ai hấp dẫn hơn!”



Mà Triệu Đại Vĩ và bạn trai của cô gái thời thượng tranh chấp với nhau cũng khiến cho rất nhiều người chú ý tới. Bọn họ cũng muốn xem xem sau khi ra khỏi phòng thử đồ thì cô nào đẹp hơn!



Đại khái khoảng ba phút sau.



Cô gái thời thượng ra ngoài trước tiên, tóc vàng phối hợp với váy hoa màu hồng nhạt, ngược lại có một chút quyến rũ.



Trên mặt người bạn trai hiện lên vẻ đắc ý.



Nhưng một giây kế tiếp, Tiền Mỹ Lâm đi ra khỏi phòng thử đồ.



Tuy rằng Tiền Mỹ Lâm đi giày vải thô, nhưng khi mặc bộ quần áo đó lên người thì thực sự là đẹp đến mức khó tin, thậm chí còn che đi khuyết điểm này!



“Oa, đại mỹ nữ!”



“Cô ấy xinh đẹp quá!”



Nhân viên bán hàng vội vàng lấy ra một đôi giày ở trong cửa hàng nói: “Mang giày này thử xem sao, bộ váy này phối với giày cao gót nhìn sẽ đẹp hơn!”



Tiền Mỹ Lâm vừa đổi sang giày cao gót, trong nháy mắt trở nên vô cùng cao ráo, tỷ lệ vóc người càng thêm hoàn mỹ. Tiền Mỹ Lâm vốn có đường cong lả lướt tức khắc được mọi người ngắm nhìn chăm chú, giống như một cô công chúa cao quý!



Không ít người hết sức giật mình.



Triệu Đại Vĩ cười nói: “Xấu xí thì đừng có tác oai tác quái. Tôi đã nói rồi, dung mạo của cô không phù hợp với khí chất của bộ quần áo này. Cô nhìn chị dâu tôi xem, mặc vào trông như tiên nữ.”



Cô gái thời thượng nghe xong thì sắc mặt tái xanh, bèn nói với bạn trai: “Chúng ta đi!”



“Chờ chút đã, cô còn chưa trả quần áo cho chúng tôi!” Nhân viên bán hàng nóng nảy nói.



Xôn xao!



Ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh nhìn về phía cô gái thời thượng đều mang theo vẻ khác thường.



“Hừ!” Cô ta tức giận kéo váy một cái, kết quả là roẹt một tiếng, váy bị kéo rách!



“Thật ngượng ngùng, người đẹp à, cô phải bồi thường. Cho dù cô tức giận nhưng cũng không thể trút giận lên quần áo của chúng tôi chứ?” Nhân viên bán hàng cũng khinh thường cô gái thời thượng.



“Tôi mua là được chứ gì!” Sắc mặt cô ta như thể bị táo bón.



Triệu Đại Vĩ nhìn chị dâu xinh đẹp như một cô công chúa, trong lòng rất yêu thích!



“Bao nhiêu tiền?” Triệu Đại Vĩ nói: “Tính cả váy và giày.”



“Tổng cộng là hai ngàn một trăm tám mươi hai tệ, tôi tính cho anh hai ngàn tệ thôi.” Cửa hàng trưởng nói: “Nhưng tôi có một yêu cầu, xin hỏi chúng tôi có thể chụp hình vợ của anh được không? Sau đó chúng tôi sẽ trưng bày trong cửa hàng. Vợ của anh thực sự là rất xinh đẹp!”



Triệu Đại Vĩ nghe thấy ba chữ “vợ của anh” mà lòng như nở hoa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK