"Không có gì, chỉ là chợt cảm thấy, nếu mấy ngày trước tôi gặp cô, vậy kết quả nhất định rất hoàn mỹ!"
"Không hiểu ý anh lắm." Vận Hàm mờ mịt như ở trên mây.
Triệu Đại Vĩ lại lắc đầu.
Chuyện đã qua, không cần nhắc lại!
Nhưng nghĩ đến thân phận nhiếp ảnh gia của Vận Hàm, cộng với chuyện chán nản trong rừng trúc, trong lòng anh bỗng nảy ra một ý nghĩ: "Vận Hàm, nếu cô có thời gian, có lẽ có thể đến thôn Đại Long của chúng tôi, chụp mấy tấm phong cảnh ở thôn Đại Long."
"Tôi nói cho cô biết, phong cảnh ở thôn Đại Long chúng tôi rất đẹp, ngoài đó không xa là núi Đảng Khấu danh tiếng lừng lẫy. Núi Đảng Khấu kéo dài tám trăm mét nhưng chỉ có bên thôn Đại Long của chúng tôi mới là "núi Âm" chân chính trong truyền thuyết!"
Tuy núi Đảng Khấu đã có biệt danh núi Âm từ lâu nhưng chưa hẳn toàn cảnh đều có danh xưng như thế này, cũng tức năm đó ở thôn Đại Long, bộ đội kháng chiến và quân địch quyết chiến một trận, thây chất thành núi, máu chảy thành biển, âm khí nặng nề nhất!
Nhắc đến núi Khấu Đảng, dĩ nhiên Vận Hàm cũng rất rõ, thoáng kinh ngạc đáp: "Hóa ra nơi kháng chiến năm xưa chính là thôn Đại Long của các anh, vậy quả thực rất phù hợp để chụp ảnh."
"Nhưng tôi nghe nói bên đó tà môn rất đậm, người vào núi đều mắc bệnh nặng. Hơn nữa hình như nền kinh tế ở đó phát triển không được tốt? Hình như cũng rất ít người đến đó."
"Ừm."
Triệu Đại Vĩ thành thật thừa nhận, quả thực thôn Đại Long rất nghèo, thậm chí còn nghèo hơn nhiều so với các thôn lân cận!
"Cho nên, nếu cô có thể chụp vài tấm ảnh phong cảnh của thôn Đại Long tuyên truyền cho thôn Đại Long, nói không chừng còn có thể thu hút khách du lịch đến đây, thúc đẩy nền kinh tế ở đây."
Mắt Vận Hàm sáng lên: "Có thể! Không thành vấn đề!"
"Đúng rồi, chẳng phải sáng ngày mai anh trở về thôn sao? Tôi đi cùng anh đến đó là được!" Nhiệt huyết của cô dâng trào, lại chợt cảm thấy tựa như bản thân đã gánh vác sứ mệnh gì đó, cảm thấy chuyện này càng hành động nhanh càng tốt.
Khì khì!
Trông dáng vẻ gấp gáp của Vận Hàm, Triệu Đại Vĩ huơ huơ tay: "Cô nên quay về thay quần áo trước đã, chuẩn bị sẵn sàng rồi mới đến. Lúc đến, nhớ gọi điện thoại cho tôi, đừng đi lung tung."
"Cũng được." Vận Hàm cảm thấy rất có lý, kìm nén ý nghĩ manh động trong lòng.
Nói đến đây, hai người hơi mệt, thế là nhắm mắt đi ngủ.
Đến ba giờ sáng, Triệu Đại Vĩ bỗng cảm thấy bên cạnh có mùi hương của người khác, tựa như có phụ nữ đang ở rất gần anh.
Triệu Đại Vĩ mở mắt, sau đó phát hiện là Vận Hàm, cơ thể nóng lên trong nháy mắt.
Anh híp mắt.
"Phụ nữ hiện đại đều ngủ không đứng đắn như thế này sao?"
"Tôi cảm thấy tôi rất không muốn làm chính nhân quân tử."
"Hay là..."
Triệu Đại Vĩ hơi nghiêng người nhìn Vận Hàm.
Nhưng nhìn dáng vẻ Vận Hàm ngủ rất ngon lại rất đơn thuần, anh hít sâu một hơi, xốc chăn lên, dựa người vào sô pha bên cạnh, vận chuyển ‘Long Vương Khúc’, khắc chế cỗ nhiệt lượng này.
Vận Hàm hơi mơ màng mở mắt, sau đó lại nhắm mắt lại, thầm nghĩ: "Triệu Đại Vĩ, anh quả nhiên là không bằng cầm thú."
Nhưng cô cũng chỉ dám nghĩ như thế ở trong lòng.
Nếu Triệu Đại Vĩ thật sự đối xử với cô như thế nào đó, có lẽ cô lại có suy nghĩ khác.
...
Rào rào rào!
Lúc Vận Hàm nghe thấy tiếng nước chảy đã là ban ngày.
Triệu Đại Vĩ đã đánh răng rửa mặt xong, nhìn thấy Vận Hàm mở mắt lập tức nói: "Tôi phải mau chóng quay về rồi."
"Anh đi đi."
"Vậy tôi đi đây." Triệu Đại Vĩ gấp gáp rời khỏi.
Vận Hàm nhìn Triệu Đại Vĩ đã đi xa, trong lòng lại sinh ra cảm giác trống rỗng cô tịch nhàn nhạt.
Trước đây, cô ấy rất ít khi xuất hiện tình huống như thế này, bây giờ loại cảm giác này bỗng ập đến, cô ấy không khỏi có hơi không chống đỡ nổi.
Trốn trong chăn lặng lẽ mơ mộng một lúc, trong đầu cô ấy nghĩ đến rất nhiều về bóng dáng của Triệu Đại Vĩ, thế là cuối cùng cô ấy không nhịn được mà thầm nói: "Mình thật sự sẽ không thích cùng một người đàn ông với Tử Nhiếp chứ?"
"Sao có thể như thế được!"
Trước đây, Vận Hàm xem phim, xem đến loại tình tiết này đều muốn bỏ qua ngay, cảm thấy quá cẩu huyết nhưng bây giờ cô ấy mới hiểu ra, lúc cảm giác đến thì người phụ nữ… thật sự có thể làm loạn!
Một bên khác, sau khi Triệu Đại Vĩ trở về, vội vã vào trong núi, hái cây nấm mà khách sạn cần.
Gần đây khách sạn Trường Ca Thái Vi cần một lượng lớn nấm ăn, nhiều hơn trước chứ không ít.
Bây giờ, lượng nấm mà khách sạn tiêu thụ mỗi ngày khoảng chừng ba bốn trăm cân!
Nhiều nấm bị hái như vậy, một rừng nấm vốn mênh mông bát ngát, bây giờ lại có hơi trống trải.
Thế là Triệu Đại Vĩ không thể không vào sâu trong rừng, đi hái nấm dại.
"Sẽ có một ngày, số nấm dại này sẽ giảm đi nhiều, thậm chí không còn nữa vì bị hái với số lượng lớn."
Triệu Đại Vĩ nghĩ: "Có lẽ đợi có thời gian, thuê người trồng một số nấm dại, lúc sản lượng nấm dại không đủ, mình còn có thể thay thế bằng nấm trồng."
Nghĩ đến đây, anh lặng lẽ ghi nhớ điều này vào trong lòng.
Tốn chút thời gian, Triệu Đại Vĩ đã ngắt được bốn trăm cân nấm dại, bảo Vương Đại Trụ mang số nấm dại này đến khách sạn Trường Ca Thái Vi.
Còn anh thì xoay người tiếp tục đi vào sâu trong núi Đảng Khấu.
Bởi vì lúc anh đang hái nấm ban nãy bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương rất đặc biệt.
Loại mùi hương này rất có khả năng là một loại dược liệu vô cùng quý hiếm tỏa ra.
Chỉ là trước mắt anh phải nhanh chóng hái nấm để cho Vương Đại Trụ mang đến khách sạn Trường Ca Thái Vi nên anh mới tạm thời không truy xét.
Lúc này có thời gian rồi, anh vội vàng xoay người trở lại, thám thính kết quả.
"Mùi máu tươi nhàn nhạt."
"Còn mang theo mùi xạ hương."
"Nếu mình đoán không sai, đây là Đại Vương Huyết Hoa dùng máu tươi để sống, dùng máu tươi tưới nước!"
"Đại Vương Huyết Hoa, quý giá vô cùng, còn hiếm hơn cả nhân sân ngàn năm."
"Nhưng bây giờ đã không còn ai biết cách dùng của Đại Vương Huyết Hoa, đoán chừng nếu có người nhìn thấy cũng sẽ không ai hái cả."
Triệu Đại Vĩ cực kỳ kích động, trong lòng hưng phấn.
Anh đi theo mùi hương, cuối cùng dừng chân ở vách đá u ám ẩm ướt, trong một bộ xương khô, anh nhìn thấy Đại Vương Huyết Hoa nở rộ trong núi xác biển máu!
Loài hoa đỏ toàn thân này, nở rộ rất lớn, hơn nữa không có lá. Hoặc là cũng có thể nói hoa chính là lá, lá chính là hoa.
Dáng vẻ của nó thực sự hơi giống với Đại Vương Hoa trong rừng mưa nhiệt đới sinh trưởng ở Sumatra, cũng là loài nức tiếng gần xa, thối nhất trên thế giới, có thể gọi là loài hoa thối không gì sánh bằng!
Nhưng khác với Đại Vương Hoa, Đại Vương Huyết Hoa không những không thối mà còn nhàn nhạt tỏa ra mùi thơm đặc biệt khiến người ngửi say mê.
Triệu Đại Vĩ đi lên, chỉ nhẹ nhàng hái một phiến lá của nó xuống.
"Loài hoa này cực kỳ quý giá, nếu có thể có người chăm sóc thì tốt."
Triệu Đại Vĩ không hề nghĩ sẽ hái hết, kinh doanh cạn kiệt chúng, cho nên ba ngàn con sông chỉ có thể múc một gáo nước, anh chỉ lấy một muôi mà thôi.
Đối với Triệu Đại Vĩ mà nói một phiến lá này đã quá đủ rồi.