• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bổ thận!” Triệu Đại Vĩ chợt cảm thấy đầu nặng trịch, anh lặng lẽ nói ra hai chữ này.



“Triệu Đại Vĩ, chú đang bỡn cợt chị dâu đấy à, chị dâu thật sự tức giận rồi đấy!” Tiền Mỹ Lâm đỏ mặt, vừa tức giận vừa cảm thấy xấu hổ.



"Tôi không nói lung tung, thật đấy, chị nghĩ xem vì sao mọi người đều nói ăn lươn rất bổ?"



Đại khái cũng cảm thận ra được Triệu Đại Vĩ không hề nói lung tung, đôi má ửng hồng của Tiền Mỹ Lâm lập tức bắt đầu nóng lên.



"Ăn nhanh đi!”



Đùng đoàng!



Nhưng, đang lúc Triệu Đại Vĩ ăn uống ngon miệng thì tia sét đánh lóe trên bầu trời.



Xẹt xẹt!



Tia sét lóe lên tạo nên ánh sáng mãnh liệt, chiếu sáng bầu trời đêm, phảng phất cơn lạnh lẽo xâm nhập vào trong xương thịt.



Tiền Mỹ Lâm sợ sấm sét nhất, không khỏi rùng mình vài lần.



Triệu Đại Vĩ nói: "Chị xem dự báo thời tiết đi, thời tiết hôm nay thế nào?"



“Hôm nay trời nắng và ngày mai sẽ có mưa rào.” Tiền Mỹ Lâm nói.



"Không chính xác à, thế thì dự báo làm gì chứ?”



Triệu Đại Vĩ chán nản, đẩy nhanh tốc độ ăn cơm, bởi vì ở nông thôn, khi có sấm sét đồng nghĩa sẽ mất điện, thậm chí có thể mất điện rất lâu.



Tiền Mỹ Lâm cũng biết rõ điều đó, vì vậy cô ấy cũng đẩy nhanh tốc độ ăn cơm thêm vài lần.



Sau khi ăn xong, Tiền Mỹ Lâm đi tìm vài cây nến dự trữ trong nhà.



Có lẽ vì thời tiết mấy ngày nay quá nóng nên những cây nến này đều nhão ra, có thể miễn cưỡng sử dụng.



Đoàng đoàng đoàng!



Tiếng sấm vẫn tiếp tục vang rền.



Gió thổi tạo nên tiếng ù ù ở bên ngoài, còn có tiếng cây cối xào xạc ở trên núi.



Phụt!



Đèn vụt tắt.



Căn phòng tối om, không thể nhìn thấy ngón tay của mình, trông hơi đáng sợ.



Tiền Mỹ Lâm đánh một que diêm và thắp sáng ngọn nến.



"Đại Vĩ, chú tắm xong thì sang phòng của chị dâu ngủ nhé, chú biết đấy, chị dâu sợ sấm sét."



"Được!”



Triệu Đại Vĩ tắm một mình trong gian nhà chính.



Trong phòng, bởi vì vách tường có hơi thông giáo, cho nên ánh sáng của ngọn nến bị chập chờn, dường như có thể dập tắt bất cứ lúc nào.



Sau đó, nó thực sự đã tắt!



Căn phòng tối om.



Đoàng!



Sấm chớp lại vang rền, một tia sáng phản chiếu chiếc áo khoác treo trong phòng.



Tiền Mỹ Lâm nhìn chiếc áo khoác này, còn tường là người nào đó, cô ấy sợ đến mức vội vàng chui tọt vào trong chăn, hét lớn: "Đại Vĩ, chú tắm xong chưa? Mau đến đây, chị dâu hơi sợ!”



Triệu Đại Vĩ thầm nghĩ trong lòng, đâu phải chỉ hơi sợ, rõ ràng chị bị sợ đến mức hồn lìa khỏi xác rồi ấy chứ?



Những năm qua, Tiền Mỹ Lâm đều như vậy, cho nên Triệu Đại Vĩ không quá ngạc nhiên.



Sau khi tắm rửa qua loa, Triệu Đại Vĩ mặc lại quần áo và cầm một ngọn nến bước vào phòng Tiền Mỹ Lâm.



"Chị dâu, chị cứ yên tâm ngủ đi, tôi ở đây, không cần phải sợ gì cả.”



Nghe thấy những lời an ủi của Triệu Đại Vĩ, tâm trạng sợ hãi của Tiền Mỹ Lâm cũng đỡ hơn nhiều.



Nửa đêm.



Vốn dĩ chỉ là tiếng mưa tí tách, bỗng chốc biến thành một cơn mưa tầm tã kèm theo tiếng gió gào rít!



Trận mưa lớn lần này có vẻ khác với những năm trước.



Gió quá lớn!



Những viên ngói trên mái bắt đầu phát ra tiếng động.



“Chị dâu, chỗ của tôi bị dột!” Triệu Đại Vĩ cảm nhận được sự mát lạnh từ cơ thể, vội vàng ngồi dậy.



"Đại Vĩ, hình như nhà mình có nhiều chỗ bị dột lắm, chú nhìn đi!”



Dựa vào ánh sáng của ngọn nến, Triệu Đại Vĩ nhìn thấy trong nhà mình quả thực có rất nhiều chỗ bị dột, tí tách tí tách, điển hình của khung cảnh mưa lớn bên ngoài, mưa nhỏ bên trong.



Ban đầu, Triệu Đại Vĩ muốn dùng một cái chậu hứng nước mưa rò rỉ, nhưng khi nhìn thấy nhiều chỗ bị dột như vậy, thế là anh trực tiếp xua tan ý tưởng này.



“Đại Vĩ, không thì chú đến chỗ chị dâu mà ngủ này, chỗ này không bị dột.” Tiền Mỹ Lâm nói thẳng mà không cần suy nghĩ nhiều.



Không phải cô ấy không bận tâm, nhưng trời mưa to thế này, cô ấy thật sự không cần để tâm quá nhiều.



Tiền Mỹ Lâm không phải là người cổ hủ như vậy!



"Ừm."



Triệu Đại Vĩ mang theo tâm trạng căng thẳng trong lòng, bò lên giường của Tiền Mỹ Lâm.



"Thơm thật!"



Mặc dù đồ đạc ở nhà không phải đồ tốt, nhưng chăn bông của Tiền Mỹ Lâm thực sự rất thơm!



Tiền Mỹ Lâm nói: "Đừng nghĩ lung tung, mau yên lặng mà ngủ đi.”



Triệu Đại Vĩ vùi đầu vào trong chăn để che giấu sự xấu hổ của mình.



Một hồi lâu sau đó.



Đùng đoàng!



Một tia sét như đánh trúng một cây long não lớn ở sau nhà, vang lên tiếng răng rắc, hẳn là cành cây long não đã gãy.



Bởi vì sấm chớp quá lớn khiến Tiền Mỹ Lâm bị đánh thức, đồng thời cô ấy run lên vì sợ hãi!



Cô ấy theo phản xạ mà ôm lấy Triệu Đại Vĩ!



"Chị dâu, chị không sao chứ?”



“Không sao.” Tiền Mỹ Lâm ngượng ngùng nói: “Đại Vĩ, là chị dâu đánh thức chú sao?”



"Không phải, tôi vẫn thức, chưa ngủ chút nào!”



"Sao vậy? Chú cũng sợ sấm sét sao?”



Tiền Mỹ Lâm nhớ rằng Triệu Đại Vĩ là một người rất dễ vào giấc ngủ, hơn nữa còn ngủ say như chết, bình thường cho dù bên ngoài sấm chớp đánh to cỡ nào thì anh cũng không hề hay biết.



Nhưng, đêm nay, Triệu Đại Vĩ lại nói rằng mình chưa ngủ chút nào!



Thấy Tiền Mỹ Lâm đoán mò, Triệu Đại Vĩ lắc đầu nói: "Không phải!"



"Sao vậy? Chú không quen ngủ ở đây sao?” Tiền Mỹ Lâm nhàm chán hỏi tiếp.



Triệu Đại Vĩ khẽ ho một tiếng, đỏ mặt nói: “Thật ra là bởi vì ăn quá nhiều lươn…”



“Không thoải mái sao?” Tiền Mỹ Lâm cảm thấy không đúng lắm, bởi vì Triệu Đại Vĩ ăn rất ngon miệng, cũng không tính là ăn nhiều.



"Cũng không phải?”



Triệu Đại Vĩ thẳng thừng nói: "Bởi vì nó bổ thận quá mạnh!”



Phụt!



Dù đầu óc có chậm chạp đến đâu, cô ấy cũng hiểu ý của Triệu Đại Vĩ ngay lập tức.



"Cút ra kia, chú còn như vậy nữa, chị dâu sẽ đá chú xuống giường!”



“Tôi nói thật mà thôi.” Triệu Đại Vĩ thầm nghĩ trong lòng, chứ không nói ra.



Đến giữa đêm.



Có lẽ là quá buồn ngủ, cuối cùng Triệu Đại Vĩ cũng ngủ thiếp đi.



Khoảng bốn giờ sáng.



Mây tan, mưa ngừng, cũng không còn tiếng sấm sét nữa.



Có lẽ là bởi vì vẫn luôn bật đèn, không có tắt, cho nên khi có điện thì bóng đèn trong nhà tự nhiên bật sáng.



Tiền Mỹ Lâm bị đánh thức bởi ánh sáng.



"Có điện rồi?”



Tiền Mỹ Lâm định đứng dậy, nhưng phát hiện ra rằng chính mình đang nằm trên người của Triệu Đại Vĩ như một con bạch tuộc!



Bỗng chốc, sự bối rối khó tả xiết hoàn toàn hiện rõ trên khuôn mặt của Tiền Mỹ Lâm.



Cô ấy rất căng thẳng.



Cô ấy cẩn thận di chuyển cơ thể, vì sợ không cẩn thận sẽ đánh thức Triệu Đại Vĩ.



Nếu để Triệu Đại Vĩ biết chuyện này, thì người làm chị dâu như cô ấy nên để mặt mũi vào chỗ nào nữa đây?



May mắn thay, sau một số động tác cẩn thận, cuối cùng Tiền Mỹ Lâm đã đứng dậy khỏi người Triệu Đại Vĩ.



Nhưng chính lúc này.



Triệu Đại Vĩ lại lật người và đè lên tay của Tiền Mỹ Lâm!



Trái tim của Tiền Mỹ Lâm đập thình thịch, gần như nổ tung!



Khò khò khò!



Khi chắc chắn rằng Triệu Đại Vĩ đã ngủ, Tiền Mỹ Lâm mới tắt đèn và tiếp tục nằm xuống để ngủ.



Đến bảy giờ sáng, Triệu Đại Vĩ thức dậy. .



Anh mở mắt ra.



Cảm thấy trên người mình có hơi nặng?



"Chị dâu…”



Khi Triệu Đại Vĩ nhìn thấy Tiền Mỹ Lâm, đang bò trên người anh như một con bạch tuộc, anh lập tức cảm thấy căng thẳng vô cùng!



"Không được, không thể để chị dâu biết được mình đã tỉnh.”



Cảnh tượng này, khó mà có thể giải thích được!



Nhưng thật tình cờ, dường như Tiền Mỹ Lâm có thần giao cách cảm, cô ấy mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau với Triệu Đại Vĩ.



"A!”



Tiền Mỹ Lâm hét lên và đẩy Triệu Đại Vĩ ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK