• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Đại Vĩ tiến về trước cầm cây thuốc đó trên tay nhìn kỹ.



Chỉ thấy trên nhánh thuốc có bốn lá, trên lá mọc đầy một lớp lông mỏng mềm mại, thoạt nhìn giống như một lớp sương trắng bao phủ.



Ngửi thử mùi của nó, Triệu Đại Vĩ cảm thấy mùi hương vô cùng thơm ngát, mùi thơm rất đặc trưng.



Sau đó anh ta kinh ngạc một trận!



“Đây là Tiên Tử Tiếu! Bây giờ chắc không thể tìm ra được loại thảo dược này, không ngờ ở Đại Long này vẫn còn tồn tại thứ đồ tốt thế này!”



Tiên Tử Tiếu, đó là một loại thảo mộc, có công hiệu dưỡng da rất tốt. Nhưng từ lâu đã được xác nhận là đã tuyệt tích.



Nên khi nhận ra cây Tiên Tử Tiếu trên tay, Triệu Đại Vĩ im lặng lúc lâu.



“Đại Vĩ, chú đang làm gì vậy?”



Thấy Triệu Đại Vĩ hình như đang ngẩn người, Tiền Mỹ Lâm đến gần, nhìn kỹ thứ nằm trong tay Triệu Đại Vĩ. Nhưng cô ấy hoàn toàn không nhận ra được có gì không đúng.



Triệu Đại Vĩ nói: “Đây là đồ tốt, nếu sau này chị có nhìn thấy liệu có thể giúp tôi để ý một chút không?”



“Cái này ấy à...” Tiền Mỹ Lâm cầm lấy nó, nhìn tới nhìn lui một lúc rồi chắc nịch bảo: “Chị từng nhìn thấy nó, không tính là thứ gì hiếm lạ đâu.”



“Thật sao?” Triệu Đại Vĩ phấn khích. Nếu loại thảo dược này vẫn còn tồn tại vậy tất cả sản phẩm dưỡng da trên thị trường hiện này đều thành rác rưởi hết!



“Đương nhiên là thật rồi, chị lừa chú làm gì? Nếu chú cũng cần loại thảo dược này thì ngày mai chị dẫn chú cùng đi hái.”



“Đừng hái!” Triệu Đại Vĩ vội cản: “Chị cẩn thận dời hai gốc về cho tôi là được.”



Cũng không biết ở thôn Đại Long này có bao nhiêu Tiên Tử Tiếu. Nếu ít thì hái một gốc mất một gốc, tiếc chết được!”



“Được!” Mặc dù Tiền Mỹ Lâm không hiểu được tại sao Triệu Đại Vĩ lại để tâm đến loại thảo dược này như thế, nhưng cô ấy vẫn tình nguyện tin theo Triệu Đại Vĩ.



Sau đó.



Triệu Đại Vĩ tìm thêm một vài loại thảo dược khác phối với nhánh Tiên Tử Tiếu này, biến nó thành một loại kem thoa có màu xanh lá sẫm, trông không được đẹp mắt lắm.



Nhưng đừng vì thấy nó có bề ngoài xấu xí, bởi vì trước các loại sản phẩm hiện nay trên toàn thế giới, nó chính là sản phẩm dưỡng da chống nắng hiệu quả nhất.



Sau khi làm xong, Triệu Đại Vĩ định đưa thứ đồ này cho người đầu tiên là Tiền Mỹ Lâm dùng.



“Chị dâu, đây là kem bùn dưỡng da rất tốt. Ngày mai, sau khi chị rửa mặt xong thì bôi nó lên mặt, có thể giúp da mặt chị trắng trẻo mịn màng như trứng gà bóc luôn!”



“Hay thế à?”



Mấy năm nay Tiền Mỹ Lâm vì làm công việc nhà nông nên làn da đã phơi nắng thành ra không còn trắng nữa, vẻ ngoài không còn được xinh đẹp như thời hoàng kim trước đây nữa.



Ngoài miệng, bình thường cô ấy cũng sẽ không phàn nàn gì, cứ tùy tiện để vẻ ngoài của mình dần mất đi. Nhưng trong lòng cô ấy vẫn thường xuyên vì việc này mà cảm thấy tiếc nuối vô cùng.



Phụ nữ ấy mà, làm gì có ai không yêu thích cái đẹp?



Sở dĩ không phải không quan tâm mình có đẹp hay không mà là vì cuộc sống ép buộc nên chỉ có thể như thế.



Bây giờ nghe Triệu Đại Vĩ nói loại kem này có thể khiến da mặt mình mịn màng trắng nõn như trứng gà bóc, Tiền Mỹ Lâm vui mừng đến mức không ngủ được.



“Chị dâu, chị cứ thử là biết, tôi đâu cần phải lừa chị.”



“Ừm!” Tiền Mỹ Lâm gật đầu, sau lại cảm thấy Triệu Đại Vĩ đúng là đối xử quá tốt với cô ấy!



Nhớ đến trước đây Triệu Đại Vĩ từng ôm mình, trong lòng cô ấy lại bắt đầu dậy sóng.



Người xưa có câu con người nào phải cỏ cây, ai có thể vô tình cho được. Trải qua nhiều chuyện như thế với Triệu Đại Vĩ, cô ấy đã bắt đầu rung động trước Triệu Đại Vĩ từ lâu.



Nhưng ngặt nỗi thân phận đôi bên, ngại vì mặt mũi, Tiền Mỹ Lâm không dám thể hiện suy nghĩ này ra ngoài.



Tiền Mỹ Lâm không nói, ngượng ngùng mỉm cười nhắm mắt chìm vào mộng đẹp, ngủ một giấc đến tận hừng đông.



Khi tỉnh giấc, Triệu Đại Vĩ đã không còn ở bên cạnh nữa.



Nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, tâm trạng Tiền Mỹ Lâm đúng là rối loạn không yên.



Cô ấy thở dài, rời giường đánh răng rửa mặt.



Sau khi rửa mặt xong, cô ấy thử bôi lớp kem bùn lên mặt mình, khoảng mười phút sau, lớp kem bùn dần thấm vào da mặt, biến mất không thấy nữa, thay vào đó là cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái trên da mặt.



Mà khi soi gương, da thịt rõ ràng đã trắng hơn bình thường rất nhiều!



“Ôi trời, hiệu quả tốt ghê vậy!”



Tiền Mỹ Lam nhìn vào gương, gương mặt hiện giờ sắp trở về thời hoàng kim đỉnh cao nhan sắc trước đây, trái tim cô đập thình thịch vì phấn khích.







Sau khi xử lý xong xuôi chuyện nấm dại, Triệu Đại Vĩ đến trường dạy lái xe.



Vương Đại Trụ muốn đi tặng nấm nên không đi cùng Triệu Đại Vĩ.



Khi vào trường dạy lái xe, Đường Nghệ Thiên vẫn là miếng kẹo da trâu bám lấy Khương Tử Nhiếp giống như hôm qua.



Khi Khương Tử Nhiếp nhìn thấy Triệu Đại Vĩ liền mỉm cười chào hỏi với Triệu Đại Vĩ.



Triệu Đại Vĩ cũng gật đầu đáp lại coi như chào hỏi.



“Hừ!” Đường Nghệ Thiên càng nhìn Triệu Đại Vĩ càng cảm thấy không vừa mắt.



Lúc này.



Ánh mặt trời dường như càng trở nên gắt hơn.



Khương Tử Nhiếp cảm thán: “Rõ ràng đã dùng chống nắng đầy đủ nhưng vẫn cảm thấy hình như có hơi đen đi so với trước.”



“Tử Nhiếp, tôi có đặt mua bộ mỹ phẩm từ nước ngoài. Đến chiều tôi mang đến cho em!” Đường Nghệ Thiên vội nói.



“Không cần đâu, có món mỹ phẩm nào mà tôi không mua được? Chỉ là dùng không hợp thôi.”



Ông nội Khương Tử Nhiếp dù gì cũng là đầu bếp từng tham gia những bữa tiệc của quốc gia, gia cảnh cũng vô cùng giàu có.



Mặc dù giá trị bản thân không hơn trăm triệu nhưng tối thiếu giá trị trên người cũng cỡ mấy nghìn vạn.



Huống hồ, cha của Khương Tử Nhiếp kế thừa tay nghề nấu nướng của ông nội Khương Tử Nhiếp, hiện đang làm đầu bếp ở thủ đô, lương một năm mấy trăm vạn không nói, ở thủ đô địa vị ở giới đầu bếp còn rất cao, quan hệ rộng lớn vô cùng.



“Nhưng đây là đồ anh tặng mà.” Đường Nghệ Thiên đành nói như thế.



Chỉ là lời của anh ta chỉ đổi lại cái liếc mắt của Khương Tử Nhiếp.



Triệu Đại Vĩ thấy Khương Tử Nhiếp mặt ủ mày chau nên nói: “Chẳng qua chỉ là chuyện chống nắng dưỡng da thôi, có tính là chuyện gì lớn đâu. Ở chỗ tôi có một loại kem dưỡng bôi lên da, có thể giúp da thịt nhanh chóng trắng nõn tỏa sáng, có thể nói là loại kem dưỡng da chống nắng tốt nhất đấy.”



Đường Nghệ Thiên nghe thế thì nổi giận!



“Triệu Đại Vĩ, anh cũng đã có bạn gái xinh đẹp thế rồi, tại sao còn dây dưa với Tử Nhiếp!” Trước giờ toàn là Đường Nghệ Thiên đi đào góc tường người ta, chưa từng bị người ta đào góc tường như thế bao giờ!



Triệu Đại Vĩ thản nhiên nói: “Tôi không hiểu anh đang nói gì cả. Còn nữa, con mắt nào của anh thấy tôi dây dưa?”



Ánh mắt của anh nhìn về phía Khương Tử Nhiếp: “Nếu như cô muốn thì tôi có thể để lại cho cô một ít. Còn nếu không thì tôi cũng không nhiều lời nữa.”



Thái độ thản nhiên lạnh nhạt thế này khiến Đường Nghệ Thiên muốn phát điên.



Có câu không so sánh, không tổn thương.



Anh ta điên cuồng bám lấy Khương Tử Nhiếp nhưng chỉ đổi được cái liếc mắt chán ghét của Khương Tử Nhiếp. Còn Triệu Đại Vĩ tỏ thái độ thản nhiên lạnh nhạt lại khiến Khương Tử Nhiếp càng dâng lên cảm giác hiếu kỳ.



Đây chẳng phải đang sỉ nhục người ta sao?



Khương Tử Nhiếp quả nhiên tò mò hỏi tới: “Kem dưỡng da tốt nhất thế giới, tôi đương nhiên muốn thử rồi, được không?”



Đường Nghệ Thiên tức đến mức sắp phát ngất.



Triệu Đại Vĩ lập tức lấy kem dưỡng mình điều chế ra đưa cho Khương Tử Nhiếp.



Khương Tử Nhiếp mở lọ ra, phát hiện kem bên trong là màu xanh sẫm, vẻ mặt lộ sự khó xử.



“Ha ha ha ha!” Đường Nghệ Thiên cảm thấy mình phải bắt lấy cơ hội, vội chế giễu: “Mẹ nó, mới nhìn không biết còn tưởng là shit đấy!”



Triệu Đại Vĩ lơ đễnh nói: “Khương Tử Nhiếp, nhìn đồ cũng không nên chỉ xem mặt ngoài, chỉ có thể thử mới biết được rốt cuộc món đồ đó có hợp hay không.”



“Anh nói đúng.” Khương Tử Nhiếp hít vào một hơi thật sâu, dùng ngón tay lấy một ít kem bùn, bôi đều lên mu bàn tay của mình.



Đường Nghệ Thiên cảm giác không đành lòng nhìn thẳng, nói: “Không cảm thấy giống như đang bôi shit lên tay hay sao…”



Khương Tử Nhiếp trợn mắt với Đường Nghệ Thiên, cô ta quay đầu đi, miễn cưỡng điều chỉnh tốt tâm trạng, nói với Triệu Đại Vĩ: “Không biết bao lâu mới có hiệu quả? Nếu là mỹ phẩm tốt nhất thế giới thì chắc hẳn hiệu quả cũng khá nhanh mà nhỉ?”



Lúc này Khương Tử Nhiếp vẫn còn bán tin bán nghi.



“Mười phút.” Mỗi khi Triệu Đại Vĩ trả lời đều ngắn gọn súc tích như thế.



Thế là Khương Tử Nhiếp chờ mười phút.



Chẳng qua còn chưa tới mười phút cô ta đã phải trợn tròn mắt, kinh ngạc nói: “Trời ạ, hiệu quả loại kem này đúng là tốt quá thể rồi!”



“Triệu Đại Vĩ, loại kem dưỡng này làm từ gì thế, có thể bán một ít cho tôi không?” Khương Tử Nhiếp muốn giữ lại một ít để dự phòng.



“Không được.” Triệu Đại Vĩ vô cùng quả quyết lắc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK