• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vì cớ gì?” Khương Tử Nhiếp cũng không thể hiểu nổi thái độ của Triệu Đại Vĩ, rõ ràng là đã tặng một hũ rồi, bán thêm vài hũ nữa lại khó xử đến như vậy hay sao?



Hơn thế nữa, nhìn vào đôi tay của mình đã trắng hơn vài phần một cách rõ ràng kia của chính mình, đồng thời da dẻ cũng đã mịn màng hơn cho nên cô ta lại càng có thêm khát vọng muốn sở hữu thêm nhiều hũ kem bùn như vậy nữa.



Triệu Đại Vĩ thấy Khương Tử Nhiếp như vậy đem lòng đem nghi hoặc và sự nghi hoặc đó đều hiện rõ lên trên mặt, lúc này anh mới lên tiếng: “Không phải tôi không cho, mà bởi vì các loại dược liệu chế tạo ra loại kem bùn này rất khó để có thể tìm được.”



“Trước mắt tôi cũng chỉ mới tìm được một vài gốc dược liệu, chế tạo và phân chia thành hai hũ kem bùn, một hũ tôi đã cho chị dâu tôi, hũ còn lại chính là hũ trong tay cô đó.”



“Hóa ra là như vậy.” Khương Tử Nhiếp gật đầu, trong lòng coi như đã hiểu rõ, tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.



Điều làm cho cô ta càng không thể kiềm chế được có chút đắc ý chính là loại kem bùn này cũng chỉ có hai hũ, mà Khương Tử Nhiếp lại là người có được một trong số đó!



Đường Nghệ Thiên đứng bên cạnh, trong lòng thực sự như phát điên lên, vẻ mặt anh ta trông cứ như ăn phải ruồi phải bọ nhưng vẫn phải nhẫn nhịn cơn tức hết lần này đến lần khác mà không cách nào phát tác ra được vậy!



“Chẳng lẽ thật sự không có cách nào có thể trừng trị cái tên Triệu Đại Vĩ này được hay sao chứ?”



Nhắc đến chuyện này, Đường Nghệ Thiên thật sự rất sợ tự mình phải đối mặt với Triệu Đại Vĩ, bởi vì anh ta sợ Nguỵ Tử Phù sau lưng Triệu Đại Vĩ.



Thế nhưng điều khiến cho anh ta cảm thấy vô cùng không cam lòng đó chính là việc Triệu Đại Vĩ không kiêng nể gì cả mà vô tư cười nói vui vẻ như vậy cùng với Khương Tử Nhiếp, thậm chí còn gạt bỏ anh ta sang một bên.



Nắm chặt nắm tay lại thành nắm đấm, lúc này Đường Nghệ Thiên chỉ nghĩ tới rồi một biện pháp.



Đó chính là mượn tay người khác dạy dỗ Triệu Đại Vĩ!



Còn bên kia.



Bởi vì Khương Tử Nhiếp đang rất hưng phấn, thế nhưng cô ta lại cảm thấy mình không thể nhận vô duyên vô cớ một món quà tốt như vậy từ Triệu Đại Vĩ được, chính vì thế nên cô ta cân nhắc một chút rồi nói: “Triệu Đại Vĩ, nếu như anh đã tặng tôi một món đồ có một không hai thế này vậy thì tôi cũng muốn tặng cho anh một món đồ có một không hai như thế mới phải!”



“Không cần đâu, tôi cũng không cần báo đáp gì, hơn nữa kem thuốc này chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ nhặt không tốn công tốn sức gì.”



Chiêu này của Triệu Đại Vĩ được gọi là chiêu lạt mềm buộc chặt.



Hơn thế nữa, từ trước đến giờ anh vẫn luôn tỏ ra vẻ không ham muốn cũng không cầu mong gì, ra vẻ mình là một người thần bí trước mặt Khương Tử Nhiếp, cho nên anh không thể để lộ thời khắc mấu chốt này được.



Quả nhiên.



Khương Tử Nhiếp nghe được những lời Triệu Đại Vĩ nói vội vàng giải thích: “Không được, anh nhất định phải nhận lấy, nếu anh không nhận tôi sẽ trả lại kem làm trắng da này cho anh đấy!”



Đường Nghệ Thiên ở bên cạnh cũng đã nhìn ra được Triệu Đại Vĩ đang lạt mềm buộc chặt, nhìn thấy Khương Tử Nhiếp vậy mà lại hoàn toàn không hề nhận ra, trong nháy mắt cơn hận đến ngứa răng trào dâng trong lòng anh ta.



Anh ta không thể ở trường dạy lái xe thêm được nữa nên đã quay người rời đi.



Thậm chí khi rời đi anh ta còn muốn đâm đầu vào tường!



Quá ấm ức!



Triệu Đại Vĩ cũng không buồn quan tâm đến Đường Nghệ Thiên cho nên anh chỉ khẽ gật đầu nói: “Thôi được rồi. Chỉ có điều nếu như đó là món đồ quá đắt tiền thì thôi, bỏ đi.”



“Không phải là món đồ quý trọng gì đâu mà là một loại hưởng thụ. Tôi sẽ nói thẳng luôn vậy, tôi muốn mời anh đến nhà tôi và nếm thử tay nghề của ông nội tôi! Thú thật thì ông nội tôi là một đầu bếp vô cùng nổi tiếng, thậm chí còn đã từng được tham gia vào quá trình chuẩn bị tiệc chiêu đãi do quốc gia tổ chức. Nếu như nói rằng tay nghề của ông ấy có một không hai trên thế giới không phải là khoe khoang đúng không?”



Khương Tử Nhiếp lộ ra vẻ có hơi đắc ý.



“Không phải là khoe khoang!” Triệu Đại Vĩ nói thầm trong lòng rằng chỉ như vậy thôi mà đã dễ dàng đạt được mục đích, vận may của anh thật đúng là không tồi.



Anh tiếp tục nói: “Con người của tôi ấy mà, thích nhất chính là được thưởng thức đồ ăn, đặc biệt là những món ăn ngon. Sự báo đáp này của cô tôi không thể nào từ chối được rồi.”



“Thế thì cứ quyết định như vậy nhé! Trưa nay anh đến nhà tôi ăn cơm!”



Khương Tử Nhiếp cười khanh khách, cô ta đi sang một bên gọi điện thoại cho ông nội Khương Trừng Hải và nói rằng trưa nay có một người bạn muốn đến nhà mình ăn cơm, hy vọng ông nội có thể tự mình nấu một bữa cơm để chiêu đãi.



Nói chuyện điện thoại xong, Khương Tử Nhiếp trở về trường dạy lái xe rồi chờ đến giờ quẹt thẻ là xong xuôi.



Sau khi hoàn tất việc quẹt thẻ, cô ta kéo Triệu Đại Vĩ đi ngay lập tức và nói: “Triệu Đại Vĩ, đi thôi, ông nội tôi đã bắt đầu chuẩn bị những món ăn ngon rồi đấy!”



Khương Tử Nhiếp dẫn theo Triệu Đại Vĩ đi tới nhà ông nội cô.



Dinh thự Quốc Duyệt!



Đây là nơi ông nội Khương Tử Nhiếp ở, nghe nói người ở trong những căn nhà ở đây đều là những quyền quý cao sang. Những người bình thường không phải cứ có tiền là có thể mua nhà ở nơi như thế này.



Khương Tử Nhiếp kéo Triệu Đại Vĩ tiến vào lầu mười tám tòa Mansion dinh thự Quốc Duyệt.



Vào cửa!



Một mùi hương nhẹ nhàng truyền ra từ phòng bếp phía bên kia.



“Ôi, thơm quá đi!”



Khương Tử Nhiếp kéo Triệu Đại Vĩ, sau đó giới thiệu cho Triệu Đại Vĩ: “Đây chính là bà nội của tôi, còn đây là ông nội của tôi.”



Ngay khi phát hiện ra có Triệu Đại Vĩ tới, bà nội đang ở một bên xem tivi bỗng lộ ra ánh mắt ngạc nhiên.



Bà ta nhìn Triệu Đại Vĩ từ trên xuống dưới và đánh giá một lượt, bà ta cảm thấy mặt mũi diện mạo của Triệu Đại Vĩ không tồi, chỉ là gu thời trang có hơi kém, thậm chí bà ta còn có cảm giác không biết Triệu Đại Vĩ có phải đến từ tầng lớp thấp nhất hay không?



“Chào bà nội, chào ông nội.” Triệu Đại Vĩ chào hỏi.



“Chào cậu, ngồi đi.” Bà nội bảo Triệu Đại Vĩ ngồi xuống sau đó hỏi một vài câu hỏi liên quan đến vấn đề hoàn cảnh gia đình của Triệu Đại Vĩ.



“Bà nội, cháu và Triệu Đại Vĩ cũng chỉ mới quen biết thôi, bà không cần phải quan tâm nhiều như vậy đâu.” Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Tử Nhiếp đỏ ửng lên, cô ta cảm thấy bà nội hình như đang thẩm vấn Triệu Đại Vĩ như thể anh là bạn trai của cô ta vậy. Thật sự quá xấu hổ!



“À, là như vậy sao.” Bà nội gật gật đầu, cũng không có tiếp tục nói thêm gì nữa mà chỉ là chiêu đãi anh lại càng nhiệt tình thêm một chút.



“Ôi chao, ông quên chưa cắt sợi cà rốt mất rồi.”Tiếng của Khương Trừng Hải vọng ra từ trong phòng bếp với vẻ phiền muộn.



Ông cụ cũng đã hơn bảy mươi tuổi rồi cho nên bệnh đãng trí có hơi nặng.



Bởi vì món mà ông cụ đang nấu là món thịt heo xắt sợi xào và bây giờ đã bắt đầu xào rồi. Nếu như bây giờ tắt lửa giữa chừng và thay vào đó đi cắt sợi cà rốt thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến hương vị của món ăn này.



Về việc không xắt sợi cà rốt thì lại càng không ổn, trước hết hương vị sẽ không còn là hương vị chính thống nữa!



“Ông nội, để tôi qua giúp ông ạ.”



Kể từ sau khi ngũ giác của Triệu Đại Vĩ trở nên mạnh mẽ thì mấy kỹ thuật xắt sợi rau củ này đối Triệu Đại Vĩ mà nói quả thực là một chuyện cỏn con. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao mà Triệu Đại Vĩ lại có được sự tự tin và chủ động tỏ vẻ có thể giúp đỡ được.



“Không kịp nữa rồi!” Khương Trừng Hải lắc lắc đầu.



Nhưng mà Triệu Đại Vĩ đã đi vào phòng bếp, anh cầm lấy củ cà rốt mang đi rửa sạch sẽ và bắt đầu cạch cạch cạch xắt sợi một cách điên cuồng. Tốc độ nhanh đến mức đỉnh cao, Khương Trừng Hải cũng không tài so sánh được với anh!



“Ông nội, cà rốt đã được xắt sợi xong rồi đây ạ!” Triệu Đại Vĩ đặt con dao xuống.



“Cái gì cơ?”



Khương Trừng Hải quay đầu lại nhìn cà rốt đã được Triệu Đại Vĩ xắt sợi xong xuôi đâu đấy, rải đều tăm tắp như rễ cây, mà mỗi một cây đều giống như đã được tính toán kích thước lớn nhỏ, hơn thế nữa lại còn vô cùng mảnh khảnh.



“Được!” Khương Trừng Hải không nói thêm nhiều lời, chỉ vội vàng chạy đến cho cà rốt đã được xắt sợi vào trong nồi và bắt đầu xào.



Mãi cho đến khi món đồ ăn đã được xào xong Khương Trừng Hải mới nói một cách đầy thán phục: “Nhóc con, kỹ thuật xắt rau củ của cậu có thể nói là đỉnh cấp, tôi nghĩ chắc hẳn cậu cũng là một đầu bếp chuyên nghiệp đúng không?”



“Hả?” Triệu Đại Vĩ không ngờ được rằng Khương Trừng Hải lại chủ động nói chuyện với anh cho nên ban đầu có hơi ngẩn người, sau đó mới tiếp lời: “Tôi không phải đầu bếp, cũng không hề học qua nấu ăn chuyên nghiệp.”



Lúc này đến phiên Khương Trừng Hải kinh ngạc!



Trong lòng thầm hỏi làm sao có thể như vậy được!



Kỹ thuật xắt rau củ xuất sắc như vậy, không có sự tập luyện mỗi ngày trong mười năm thì vốn dĩ không thể có khả năng đạt được trình độ như vậy!



“Thật sao?” Khương Trừng Hải kiềm chế nội tâm đang dâng lên cuồn cuộn bên và hỏi: “Nhóc con, thế bây giờ cậu đang làm công việc gì?”



Triệu Đại Vĩ trả lời: “Tôi đã nhận thuê một cái hồ ở trong thôn để nuôi cá, bên cạnh đó còn hái thêm nấm bán cho bên khách sạn. Bởi vì nấm của tôi rất ngon cho nên tôi lấy nấm mà có được cổ phần và cũng coi như là ông chủ của một khách sạn. Chỉ có điều công việc chính của tôi vẫn là hái nấm mọc dại trong thôn và buôn bán vài thứ thuốc linh tinh.



“Hái nấm mọc dại sao?” Khương Trừng Hải dở khóc dở cười, trong lòng thầm nghĩ, đây là loại ngành nghề gì chứ.



Lại còn nghe được việc bán thuốc, Khương Trừng Hải nói: “Cậu còn bán cả thuốc sao, thế thuốc cậu bán là thuốc gì?”



“Trước mắt tôi chỉ bán một loại thuốc, đó chính là túi thơm giúp cải thiện giấc ngủ.” Triệu Đại Vĩ trả lời.



“Chẳng lẽ chính là túi thơm được bán ở khách sạn Trường Ca Thái Vi kia sao?” Nói đến túi thơm giúp cải thiện giấc ngủ thì dạo này thứ nổi tiếng nhất ở thành phố Phong Lâm đó chính là túi thơm của khách sạn Trường Ca Thái Vi.



“Đúng vậy!” Triệu Đại Vĩ gật đầu.



Khương Trừng Hải càng thêm choáng ngợp, ông cụ hướng về phía Triệu Đại Vĩ và không ngừng gật đầu khen ngợi: “Kỳ tài! Kỳ tài!”



Ông cụ lại nói tiếp: “Cậu tên là Triệu Đại Vĩ đúng không? Không biết cậu có đồng ý bỏ ra một chút thời gian để học nấu ăn với tôi hay không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK