Vốn dĩ dựa vào mùi vị cũng có khả năng ngon hơn món cá bình thường một chút, nhưng ai biết được…
Bọn họ tính sai rồi!
Thiên Triều Hổ cũng tính sai rồi!
Món cá mà Triệu Đại Vĩ làm, ăn vào lại không phải là ngon miệng kiểu thông thường, mà là ngon một cách lạ kỳ!
Mùi vị này chỉ cần nếm thử một miếng, thì không ai có thể chối từ được!
Ngon tuyệt!
Mùi vị này chỉ trên trời mới có, nhân gian nào được mấy lần thưởng thức!
Vị cá tươi thơm, làm bùng nổ nụ vị giác ngay tức khắc, nhưng bất cứ người nào được nếm thử thì toàn thân đều không khỏi chấn động!
Trong số đó có anh em của Thiên Triều Hổ, vì cảm thấy món cá này thật sự quá ngon, nên không ngậm được miệng, mới nếm thử một miếng, mặt đã tràn ngập vẻ hạnh phúc: “Chết tiệt, món này ngon quá đi mất! Đây là cá gì thế!”
Vù!
Lời này vừa nói ra, đến tiếng kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe rõ mồn một.
Thiên Triều Hổ xanh mặt.
Người vừa nói lời đấy, dường như nhận ra điều gì đó, vội nói lại: “Không đúng, có vẻ cũng không ngon đến thế?”
Nói xong, anh ta vẫn muốn ăn, nên lại cầm đũa gắp tiếp.
Những người khác nhìn thấy cá trong bát đó không còn nhiều, mà ở đây lại có mười mấy người nên mọi người đều hơi lo lắng, món cá ngon như thế bị người khác cướp mất.
Vậy nên…
Bọn họ không thể chờ đợi thêm nữa, ào ào vươn đũa ra, muốn gắp ăn những miếng cá kia.
Họ cảm nhận được thịt cá trong miệng tỏa ra mùi thơm nồng, trong chớp mắt có thể nói nụ vị giác mở ra hết, thậm chí bao tử của họ không thể không mở rộng thêm, vì những miếng cá này quá ngon!
Thiên Triều Hổ tức tối trừng mắt nhìn đám người đó: “Không phải chỉ là một con cá thôi à? Xem chúng mày ăn thành bộ dạng gì kìa!”
Ông ta gắp một miếng cá bỏ vào miệng một cách khinh bỉ.
Hả!
Hệt như có một dòng điện kích vào người, trong chớp mắt, trong đầu Thiên Triều Hổ chỉ có năm chữ: Ngon đến mức bùng nổ!
“Con mẹ nó… cái này cũng quá… khó ăn rồi!” Thiên Triều Hổ làm theo đúng kế hoạch, mau chóng đứng dậy nói: “Các người làm cái món gì đây, tôi cảm thấy con cá này không được tươi!”
“Không sai, cá của các người không tươi, dùng nguyên liệu hỏng đấy à?”
Một người khác hùa theo, nói xong anh ta lại âm thầm gắp một miếng cá, bỏ vào miệng mình.
Ngon quá, anh ta cảm thấy không ăn thì đúng là lãng phí!
“Chắc chắn là dùng nguyên liệu ôi thiu rồi, tôi ăn được ra đây này!”
Lại một người nữa, cuối cùng cũng nhớ ra nhiệm vụ của mình, vội bỏ đũa xuống, tỏ ý nguyên liệu này hỏng rồi.
Người bên cạnh nói: “Chúng mày không ăn?”
“Thế thì tao ăn hết.”
Người này là một người ham ăn, không nỡ lãng phí đồ ăn ngon như này, nên trực tiếp bưng bát canh đến trước mặt mình, bắt đầu ăn một cách say sưa!
“Chết tiệt, mày để cho tao một ít với!” Có người thì thầm, còn có người điên cuồng dùng ánh mắt ám chỉ.
Nhìn người này ăn hết thịt cá, thậm chí uống hết cả nước canh trong bát, những người khác bỗng thấy ghen tị.
“Để lại cho tao một ít!”
“Súc vật! Có còn là anh em không, một mình mình hưởng thụ à!”
Mọi người đều ào ào trách móc người này, không nói được một lời tử tế nào.
Nhìn tất cả chuyện này, Triệu Đại Vĩ cười mỉm nói: “Triệu tổng, ông nói nguyên liệu không tươi, vậy tại sao mọi người lại ăn một cách vui vẻ như vậy?”
“Ồ, mọi người ăn hết cả rồi…” Triệu Đại Vĩ bỗng bổ sung thêm.
Gương mặt già nua của Thiên Triều Hổ tức đến phát run!
Đám anh em này đều là thứ rác rưởi, chỉ nếm thử một chút đồ ăn ngon, mà đều không trụ được!
Có điều…
Nghĩ đến mùi vị món cá vừa rồi, ông ta cũng muốn ăn thêm lần nữa!
“Tóm lại, tôi cảm thấy nguyên liệu không tươi, các người không có thành ý!” Thiên Triều Hổ cứng mồm cứng miệng.
“Đúng, nguyên liệu của các người không tươi, phải phục vụ một bát mới!”
Những người khác cùng đồng thành nói.
Phù!
Thiên Triều Hổ muốn ói máu!
“Lũ đần độn chúng mày!” Trong lòng ông ta điên cuồng gào thét, nhưng cũng lực bất tòng tâm.
Không còn cách nào khác, lũ ngốc này đã phơi bày như thế, ông ta chỉ đành nói theo: “Không sai, nguyên liệu của các người không được tươi, tôi có thể cho các người một cơ hội nữa, mang một đĩa khác lên đây!”
Thiên Triều Hổ nói với vẻ oai phong lẫm liệt, giống như tể tướng có thể ôm một con thuyền trong bụng.
Triệu Đại Vĩ khẽ cười lắc đầu: “Cái này e là không được, loại cá này cực kì hiếm và ít ỏi, trước đây tôi cũng chỉ có năm con cá như này trong tay. Bây giờ các người đã ăn một con rồi, chỉ còn lại bốn con thôi.”
“Chẳng phải vẫn còn bốn con đó hay sao?” Thiên Triều Hổ rất không hài lòng.
Triệu Đại Vĩ hơi đắn đo: “Muốn ăn một con nữa cũng được thôi, chỉ cần các người nói ra là ai bảo các người đến đây gây rối, tôi sẽ mang cho các người một con nữa!”
“Là…” Có người muốn nói.
“Im mồm cho tao!”
Thiên Triều Hổ tức giận nói: “Nếu Triệu tổng đã không có thành ý như vậy thì đừng trách chúng tôi không khách sáo, toàn bộ chuyện hôm nay, đăng tải lên mạng hết, để mọi người vào bình luận!”
Lúc này Triệu Đại Vĩ hoàn toàn không sợ Thiên Triều Hổ nữa: “Như ông mong muốn!”
“Được thôi, chúng ta đi! Khách sạn lớn Trường Ca Thải Vi, khách sạn lớn ăn hiếp khách hàng! Có điều, các người đừng nghĩ rằng cả cái thành phố Phong Lâm này, chỉ có một mình khách sạn của các người, tôi nói cho cậu biết, khách sạn này của các người, sớm muộn gì cũng phải đóng cửa thôi!”
Nghe thấy lời tức giận này của Thiên Triều Hổ, Triệu Đại Vĩ lại bất ngờ nói lời tán thành: “Không sai, khách sạn của chúng tôi, quả thực sớm muộn gì cũng đóng cửa, ước chừng mười nghìn năm nữa, thế giới này sẽ không còn khách sạn Trường Ca Thái Vi chúng tôi nữa.”
Phì!
Những nhân viên phục vụ khách sạn đều không nhịn được cười.
Khách sạn sớm muộn gì cũng đóng cửa?
Đúng, mười nghìn năm sau sớm muộn gì cũng đóng cửa!
Kiểu đối thoại này, có thể đánh giá là kinh điển!
Mọi người không khỏi bị thu hút bởi lời sắc bén của Triệu Đại Vĩ, vô cùng hâm mộ!
“Đây chính là ông chủ lớn của khách sạn chúng ta sao? Anh ấy đẹp trai quá!”
“Ông chủ lợi hại thật, dễ dàng giải quyết vấn đề mà Lâm tổng không xử lý được, còn mỉa mai được đám người này nữa chứ!”
“Đám người này thật thảm hại, như chó mất chủ!”
Thiên Triều Hổ nghe những lời này, đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, dẫn theo người chuẩn bị rời đi.
Triệu Đại Vĩ nhắc nhở: “Thiên tổng, trước đây ông nói không cần ưu đãi, cũng không cần miễn phí, nên bây giờ hãy nhớ thanh toán hóa đơn nhé!”
Thiên Triều Hổ tức nổi cả gân xanh ở cổ!
“Triệu Đại Vĩ!”
“Coi như cậu độc ác!”
Cuối cùng cũng lĩnh hội được sự lợi hại của Triệu Đại Vĩ, Thiên Triều Hổ nghiến răng rồi cuối cùng vẫn dẫn đám người đi, sau khi kết toán xong, ỉu xìu rời khỏi khách sạn Trường Ca Thải Vi.
Trong đám người đó có người không hiểu lên tiếng hỏi: “Anh Hổ, anh nói xem chúng ta nhiều người như vậy, sao không dứt khoát làm loạn cái khách sạn này, mà lại bỏ đi như vậy?”
Thiên Triều Hổ lập tức trợn mắt: “Chúng mày hiểu cái thá gì! Thực lực Triệu Đại Vĩ này không tầm thường, nghe nói một mình có thể đánh được mười người, chúng mày gây chuyện để chuẩn bị lên thớt à? Mà bảo vệ của khách sạn Trường Ca Thải Vi cũng không phải ăn chay đâu!”
“Thì ra là vậy.”
…
Nhìn theo đám người Thiên Triều Hổ rời đi, Lâm Tuyết Nhã nói: “Bọn họ sẽ không đến làm phiền chúng ta nữa chứ?”
“Hiện tại thì sẽ không nhưng trên mạng thì có thể.” Triệu Đại Vĩ trả lời.
“Vậy phải làm sao?” Lâm Tuyết Nhã hơi lo lắng, dù sao thì một khi danh tiếng của khách sạn bị tổn hại, đó cũng sẽ là một đòn đả kích nghiêm trọng với chính khách sạn này.
“Không sao, tôi cũng có chuẩn bị.” Triệu Đại Vĩ nhìn về phía một nhân viên phục vụ nói: “Quay lại hết chưa?”
“Quay rồi, trong điện thoại tôi.” Nhân viên phục vụ cười nói.
“Tốt. Cô gửi đoạn quay phim đó cho Lâm tổng.”
Triệu Đại Vĩ quay đầu lại nói với Lâm Tuyết Nhã: “Nếu bọn họ công kích chúng ta trên mạng thì tạm thời chúng ta đừng phản ứng lại ngay, đợi mọi chuyện rùm beng lên, chúng ta hãy đưa bằng chứng ra.”
“Như vậy chúng ta không chỉ có thể cảnh cáo đám người này, mà còn có thể nhân cơ hội, tăng sức ảnh hưởng của khách sạn chúng ta!”
Lâm Tuyết Nhã ngẫm nghĩ lời nói của Triệu Đại Vĩ, cuối cùng mở to mắt, giơ ngón tay cái về phía Triệu Đại Vĩ: “Đại Vĩ, cậu đúng là thiên tài! Khách sạn chúng ta có ông chủ như cậu, chắc chắn không lo không phát triển được!”