• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Giá cả rất hợp lý, tôi nguyện ý bán.” Triệu Đại Vĩ nghe thấy đối phương ra giá khá tốt nên thuận miệng hỏi: “Có thể hỏi một chút không, cô mua thứ này để tăng cường thể chất bồi bổ cơ thể hay để sưu tập?”



Lúc đầu Phùng Giai sửng sốt.



Sau đó, cô ấy bất đắc dĩ cười nói: "Không phải để tăng cường thể chất bồi bổ cơ thể hay là sưu tầm, mà là để chữa bệnh. Nghe nói Thái Tuế có tác dụng chữa khỏi bệnh ung thư, nên tôi muốn thử xem."



"Nhà cô có người bị ung thư sao?"



“Đúng vậy.” Phùng Giai thở dài, sau đó ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp: “Không nói chuyện này nữa, cho tôi số tài khoản ngân hàng của anh, tôi sẽ chuyển bốn mươi lăm vạn cho anh.”



"Được!"



Triệu Đại Vĩ kết bạn với Phùng Giai, sau đó gửi thông tin tài khoản ngân hàng cho Phùng Giai, thuận tiện nói thêm: "Thái Tuế chỉ có thể chống ung thư, nhưng mà chữa khỏi thì nói thẳng với cô là rất khó."



Tay Phùng Giai run lên, sau đó nhìn Triệu Đại Vĩ với ánh mắt khác xưa.



"Anh là người đầu tiên bán một thứ gì đó mà sau đó lại nói rằng những thứ đó của anh không tốt."



"Vừa nãy tôi đã nói rồi, tại sao tôi phải nói dối cô."



Nghe được lời giải thích của Triệu Đại Vĩ, Phùng Giai tin tưởng Triệu Đại Vĩ hơn một chút, vì vậy cô ấy mở boxchat nói: "Đúng vậy, tôi cũng biết Thái Tuế không thần kỳ như trong truyền thuyết, nhưng tôi vẫn muốn thử một lần. Không thử thì làm sao biết không có hiệu quả?"



Triệu Đại Vĩ mỉm cười gật đầu.



"Thật ra có lẽ tôi có cách, có thể dùng Thái Tuế như một loại thuốc bổ trợ để điều trị ung thư. Tuy nhiên, tôi không có giấy chứng nhận hành nghề y tế."



Triệu Đại Vĩ nói ra điều này để nhắc nhở rằng anh có thể điều trị bệnh ung thư.



Nhưng khi Phùng Giai nghe thấy Triệu Đại Vĩ không có chứng nhận hành nghề, hơn nữa Triệu Đại Vĩ còn quá trẻ, cô ấy chỉ cười: "Cảm ơn lòng tốt của anh, sau này nếu tôi cần, tôi nhất định sẽ nhờ anh giúp đỡ!"



“Ừm.” Triệu Đại Vĩ không ngạc nhiên với kết quả này, nhưng anh không muốn đến nhà người ta chữa bệnh với vẻ ngại ngùng.



Cái gọi là thầy thuốc không gõ cửa nói thẳng ra chính là không có lý do gì mà bác sĩ lại chủ động yêu cầu đến tận nhà bệnh nhân để chữa bệnh.



Sau một hồi nói chuyện, Phùng Giai nói: "Đã chuyển khoản xong. Những khoảng tiền lớn thì phải mất một thời gian nhất định mới nhận được tiền, hẳn là không bao lâu nữa sẽ đến nơi."



Phùng Giai cho Triệu Đại Vĩ xem hình ảnh về việc chuyển khoản thành công.



"Ừm, tôi chúc người nhà của cô mau chóng hồi phục."



Sau khi nhận được tiền chuyển khoản của Phùng Giai, Triệu Đại Vĩ xoay người rời đi.



Có lẽ cảm động trước sự chân thành của Triệu Đại Vĩ, khi Triệu Đại Vĩ chuẩn bị rời đi, Phùng Giai không khỏi hỏi: "Anh thật sự có thể dùng Thái Tuế để chữa bệnh ung thư sao? Nếu là ung thư giai đoạn cuối thì sao?"



“Có thể chữa khỏi.” Triệu Đại Vĩ gật đầu.



“Ừm, cảm ơn câu trả lời của anh, tôi hiểu rồi.” Phùng Giai vẫn không tin Triệu Đại Vĩ như trước, nhưng lúc này cô ấy đã coi Triệu Đại Vệ là một tia hy vọng.



Nếu thật sự không được, cô ấy vẫn muốn đánh liều nhờ Triệu Đại Vĩ chữa bệnh cho người mà cô ấy mong nhớ.







Ra khỏi Phượng Lai Hiên, Triệu Đại Vĩ lái xe moto ba bánh trở về nhà.



Đúng lúc này.



Reng reng reng!



“Chị dâu, có chuyện gì không?” Triệu Đại Vĩ hỏi.



“Đại Vĩ, chú đừng trở về, vừa nãy có cảnh sát đến đây nói muốn bắt chú vì tội đánh người gây thương tích.”



“Tôi hiểu rồi nhưng mà trốn tránh cũng không phải là cách, nên nói rõ ràng thì tốt hơn.”



“Nhưng mà…”



“Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”



Không phải là Triệu Đại Vĩ rất tin tưởng cảnh sát, mà là anh có niềm tin với bản thân mình!



Vì vậy, anh đi xe moto ba bánh, nghênh ngang trở về làng Đại Long.



Ngay khi trở về nhà, Triệu Đại Vĩ đã bị còng hai tay.



"Đánh nhau, cố ý gây thương tích, trở về cục cảnh sát rồi giải thích chuyện này cho tốt đi." Một nữ cảnh sát xinh đẹp mặc đồng phục cảnh sát nói.



"Được thôi."



“Đại Vĩ!” Nhìn thấy Triệu Đại Vĩ bị bắt đi, Tiền Mỹ Lâm không yên lòng.



“Chị dâu đừng lo, tôi sẽ không có chuyện gì.”



Lúc đánh Vương Hổ, anh đã kiểm soát độ mạnh yếu khi ra tay, cho nên nếu thật sự truy cứu thì chuyện này cùng lắm là tranh chấp dân sự, nhốt chừng mười lăm ngày rồi sẽ được thả ra ngoài, chả phải là chuyện gì to tát.



Nếu chuyện này xảy ra lần nữa, anh vẫn sẽ đánh Vương Hổ một trận tơi bời!



Ngoài ra, Triệu Đại Vĩ không phải kẻ ngốc, cho nên khi đánh Vương Hổ, anh đã chuẩn bị một chút về sau rồi.



Ngộ nhỡ Vương Hổ sử dụng chiêu trò, sự chuẩn bị phía sau của Triệu Đại Vĩ chắc chắn sẽ có tác dụng không ngờ.



Và đây cũng là lý do tại sao Triệu Đại Vĩ bình tĩnh như vậy!



Nhưng Tiền Mỹ Lâm không biết những suy tính của Triệu Đại Vĩ, vì vậy trong lòng cô ấy căng thẳng muốn chết!



"Em gái này, Đại Vĩ nhà chị thật sự là một cậu bé ngoan, em có thể đừng bắt cậu ấy đi được không, chị cầu xin em, ngày thường cậu ấy rất thật thà!"



Tiền Mỹ Lâm năn nỉ nữ cảnh sát.



Nữ cảnh sát xinh đẹp thấy thế thì lắc đầu: “Chúng tôi xử lý vụ án theo pháp luật. Chuyện này không còn cách nào khác, Triệu Đại Vĩ phải đi theo chúng tôi một chuyến."



Tiền Mỹ Lâm còn muốn nói gì đó thì bỗng nhiên!



Ngô Hỏa Toàn nói: "Tôi nhổ vào, Triệu Đại Vĩ mà thật thà, nó là thằng không thật thà nhất! Lần trước nó bắt trộm con lươn từ ao cá của tôi xong lại còn đánh tôi! Nếu không phải vì nể tình gia đình nó nghèo khó thì tôi đã báo cảnh sát rồi!"



“Ngô Hỏa Toàn, anh vu khống hãm hại người khác, chúng tôi bắt được lươn ở con kênh nhỏ!” Tiền Mỹ lâm vội nói.



"Haha, còn nói dối!"



“Được rồi!” Nữ cảnh sát xinh đẹp suy nghĩ một chút rồi nói: “Tiện thể tôi sẽ thẩm tra chuyện này một chút.”



“Cảm ơn em gái!” Ngô Hỏa Toàn cười nịnh nọt, nhân tiện nhìn Tiền Mỹ Lâm với vẻ đắc thắng.



Nhìn thấy Ngô Hỏa Toàn ngang ngược như vậy, Triệu Đại Vĩ nói: "Ngô Hỏa Toàn, đợi tôi ra ngoài sẽ đánh anh!"



Nữ cảnh sát mở to hai mắt ra nhìn Triệu Đại Vĩ: "Anh thành thật một chút cho tôi!"



Triệu Đại Vĩ không để tâm những lời này, mà nói: "Chị dâu, trong vòng một tuần, tôi sẽ trở lại."



“Đúng là rất tự tin.” Nữ cảnh sát lại nhíu mày: “Dẫn đi!”







Tại một thế ngoại sơn trang ở thành phố Phong Lâm.



Đây là khu biệt thự có phong cảnh rất đẹp, không khí vô cùng trong lành mát mẻ, hòa nhập với thiên nhiên, cách xa sự ồn ào náo nhiệt của thành phố.



Phùng Giai vội vàng cầm Thái Tuế trở về sơn trang.



"Không tốt rồi, chị Giai, cô chủ không ổn rồi!"



“Bác sĩ Chu xem qua chưa?” Phùng Giai lo lắng hỏi.



"Đang kiểm tra nhưng tình hình có vẻ không tốt."



“Được, tôi lập tức qua đó xem một chút.” Phùng Giai vội vàng chạy tới phòng của cô chủ Ngụy Tử Phù.



“Cô chủ sao rồi?” Phùng Giai vừa vào cửa đã hỏi ngay.



Trong căn phòng được bài trí vô cùng lịch sự trang nhã, một cô gái thanh lệ thoát tục, sắc mặt tái nhợt, cầm chiếc khăn tay dính máu ở trên tay, mỉm cười yếu ớt nói: "Mặc cho số phận đi."



“Bác sĩ Chu, rốt cuộc là làm sao vậy?” Phùng Giai nhìn dáng vẻ này của Ngụy Tử Phù, trong lòng lại càng thấp thỏm lo âu.



Một nữ chuyên gia ngoài năm mươi tuổi ở bên cạnh lắc đầu nói: "Chỉ còn một tháng. Trong vòng một tháng hãy chăm sóc cho cô chủ thật tốt, để cô ấy có thể vui vẻ trong khoảng thời gian còn lại này."



Ầm!



Phùng Giai cảm thấy mình như bị sấm chớp đánh trúng đầu, đầu óc cô ấy trở nên trống rỗng.



Mấy giây sau.



Cô ấy bỗng nhiên nói: "Không, nhất định còn có hy vọng! Nhất định còn có hy vọng!"



Cô ấy nhớ đến người thanh niên đã bán Thái Tuế cho cô ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK