• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Đại Vĩ lẳng lặng nhìn Mạnh Linh Hân.



Không khí căng thẳng khiến đám khán giả xung quanh không dám phát ra bất cứ âm thanh gì.



Mạnh Linh Hân rụt cổ một cái, hai chân run rẩy, gần như là sắp không đứng nổi.



Lúc này Triệu Đại Vĩ mới lãnh đạm hỏi: “Chơi vui không?”



Mạnh Linh Hân ngẩng đầu, khó hiểu nhìn chằm chằm vào mắt của Triệu Đại Vĩ.



“Tôi đang nói, trêu đùa Triệu Đại Vĩ giống như con khỉ có vui không?” Khí tức sát phạt đột nhiên phát ra từ trong lời nói của Triệu Đại Vĩ.



Mạnh Linh Hân sợ đến mức vội vã lùi về phía sau, giọng nói run rẩy: “Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi chỉ muốn lợi dụng Đại Trụ chọc tức Trịnh Văn Võ một chút mà thôi!”



“Cho nên Đại Trụ đáng chết?” Triệu Đại Vĩ nói: “Tôi hỏi cô một chút, cô lấy dũng khí ở đâu ra mà dám trêu chọc anh em của tôi?”



“Quỳ xuống cho tôi!” Triệu Đại Vĩ khẽ quát.



Anh thật sự rất tức giận, đặc biệt tức giận!



Hôm nay nếu như anh không có mặt ở quán bar này, có lẽ bây giờ Vương Đại Trụ đã bị đánh thành một người tàn phế rồi.



Mà kết quả như vậy chỉ là vì Mạnh Linh Hân muốn chọc tức Trịnh Văn Võ!



Còn Vương Đại Trụ thì sao?



Vương Đại Trụ đáng bị đối đãi như thế sao?



Tất nhiên Triệu Đại Vĩ cảm thấy Trịnh Văn Võ ghê tởm, thế nhưng Mạnh Linh Hân này cũng ghê tởm đến cực điểm!



Mạnh Linh Hân bị Triệu Đại Vĩ quát một cái, trực tiếp bật khóc!



Cô ta ngồi chồm hổm ở dưới đất, không ngừng nói tôi không cố ý, tôi không ngờ tới sẽ có kết quả như vậy.



Triệu Đại Vĩ hít một hơi thật sâu.



“Trịnh Văn Võ, tát cô ta một cái cho tôi!”



Anh ta bình tĩnh nói: “Phải ngoan nhé!”



Bốp!



Trịnh Văn Võ không dám không thuận theo Triệu Đại Vĩ, lúc này hung hăng tát Mạnh Linh Hân một cái.



Âm thanh vang vọng khắp quầy rượu.



Vương Đại Trụ muốn biện hộ cho Mạnh Linh Hân, thế nhưng bị một ánh mắt của Triệu Đại Vĩ ép lùi về.



Ngay sau đó, Triệu Đại Vĩ mới nói: “Cô giáo, chúng ta đi!”



Triệu Đại Vĩ liếc mắt nhìn Vương Đại Trụ, tâm tình phức tạp: “Anh muốn lưu lại, tôi không có ý kiến, còn nếu như anh muốn đi thì đi cùng tôi!”



Vương Đại Trụ có chút xoắn xuýt chớp mắt một cái, đồng thời nhớ đến biểu hiện vừa rồi của Mạnh Linh Hân, trong lòng càng thêm khổ sở bèn xoay người đi theo Triệu Đại Vĩ.



Phan Thanh Thanh nói: “Triệu Đại Vĩ, tôi biết ngay tìm cậu giải quyết chuyện này khẳng định sẽ không thành vấn đề.”



Cô ta ngoài ý muốn nói: “Chỉ là tôi không ngờ cậu lại có quan hệ với Vương Lực Hùng!”



Triệu Đại Vĩ cũng không cố kỵ những người khác, trực tiếp trả lời: “Thực ra tôi không có quan hệ gì với Vương Lực Hùng.”



Những lời này khiến Trịnh Văn Võ sửng sốt!



Nhưng ngay sau đó, câu nói kế tiếp lại khiến Trịnh Văn Võ như rơi xuống hầm băng.



Triệu Đại Vĩ bổ sung: “Chỉ là Vương Lực Hùng có việc nhờ tôi mà thôi.”



Trịnh Văn Võ hoàn toàn cạn lời, có thể khiến nhân vật ở đẳng cấp như Vương Lực Hùng nhờ anh làm việc, rốt cuộc Triệu Đại Vĩ là một tồn tại như thế nào?



Triệu Đại Vĩ nói xong, mang theo Phan Thanh Thanh và Vương Đại Trụ rời đi.



Bên trong quầy rượu.



Trần Khôn lắc đầu liên tục: “Trịnh Văn Võ, cậu đúng là đồ vô dụng. Vì một người phụ nữ mà cậu lại đắc tội với một đại nhân vật như Triệu Đại Vĩ.



“Trịnh Văn Võ, đóng cửa quán bar này đi, từ nay về sau đừng lăn lộn trong xã hội nữa, như vậy thì cậu còn có thể giữ lại một cái mạng. Còn không thì chờ chết đi!”



Nói xong, Trịnh Văn Võ cũng rời đi.



Thuộc hạ dưới quyền của Trịnh Văn Võ thấy ngay cả Trần Khôn cũng nói như vậy, đâu dám tiếp tục ở lại bên cạnh Trịnh Văn Võ nữa, toàn bộ đều tản ra như chim vỡ tổ.



Trong lòng Trịnh Văn Võ rỉ máu nhìn quán bar nhà mình, nhìn Mạnh Linh Hân thì càng thêm giận dữ: “Cút! Con khốn này! Đều là do mày hại bố mày trở nên như vậy!



“Con khốn khiếp, nếu như mày không tác oai tác oái, hôm nay bố mày sẽ biến thành cái dạng này sao?”



Mạnh Linh Hân không ngừng khóc lóc, cô ta không ngờ chỉ một hành động tuỳ ý của mình mà lại dẫn tới hậu quả nghiêm trọng như vậy.



Cô ta càng không nghĩ tới chính là một Vương Đại Trụ thoạt nhìn hiền lành ngu đần, phía sau lại có một tôn thần như Triệu Đại Vĩ!



Rõ ràng cô ta chỉ muốn mượn Vương Đại Trụ để chọc giận Trịnh Văn Võ một chút mà thôi!



Cô ta cảm thấy vô cùng không cam lòng, cũng vô cùng hối hận và thống khổ!







Trên xe của Phan Thanh Thanh.



Vương Đại Trụ lúng túng ngồi ở vị trí phía sau cúi đầu nói: “Anh Vĩ, tôi sai rồi! Nhưng mà anh Vĩ, sao anh và giáo viên huấn luyện lại xuất hiện ở chỗ này?”



Phan Thanh Thanh lái xe thoáng có vẻ đắc ý: “Đương nhiên là nhờ tôi. Tôi đã nhìn thấy cậu và Mạnh Linh Hân lăn lộn cùng một chỗ từ lâu, trong lòng suy đoán có lẽ sẽ xảy ra chuyện. Không ngờ là thật sự đã xảy ra chuyện.”



Cô ta nói tiếp: “Cũng không phải do tôi phán đoán như thần đâu, bởi vì đây không phải là lần đầu tiên mà Mạnh Linh Hân đó làm ra loại chuyện như vậy.”



“Đại Trụ, cậu cũng coi như may mắn, còn có Triệu Đại Vĩ ở đây.”



“Cậu có biết mấy lần trước đám bạn trai Mạnh Linh Hân tìm đến đã rơi vào kết cục như thế nào không?”



“Một người bị đâm dao, một người bị đánh đầu chảy đầy máu, còn có một người bị đánh gãy xương phải nằm viện.”



“Cậu là người duy nhất không bị đánh, còn dạy dỗ lại đám người Trịnh Văn Võ kia.”



Phan Thanh Thanh không nhịn được cười nói.



Chuyện hôm nay khiến cô ta cảm thấy rất thoải mái!



Đặc biệt là Triệu Đại Vĩ đã khiến toàn bộ đám người Trịnh Văn Võ rơi vào kết cục sợ hãi run lẩy bẩy, cô ta cảm thấy quá đẹp trai. .



Rõ ràng là cô ta đã hơn ba mươi tuổi, thế nhưng đối với Triệu Đại Vĩ cô ta cũng hơi động tâm.



Vương Đại Trụ nghe Phan Thanh Thanh nói xong thì càng thêm xấu hổ, giải thích: “Tôi không ngờ Mạnh Linh Hân lại là loại người như vậy, tôi cho là cô ấy rất đơn thuần và tinh khiết, chỉ hơi ngang tàng một chút mà thôi. Về sau cô ấy đối xử với tôi rất tốt, lớn lên lại xinh đẹp nên tôi…”



“Đừng nói nữa đừng nói nữa, tôi cũng cảm thấy mất mặt thay cậu: “Triệu Đại Vĩ lắc đầu một hồi, cũng cười nói: “Đại Trụ, cậu phải nhớ kỹ lần giáo huấn này, đừng có mà vì người khác đối xử với cậu tốt một chút, cậu đã móc tim móc phổi cho người ta.”



“Tôi biết rồi.” Vương Đại Trụ bị nói đến mức xấu hổ không gì sánh được.



Phan Thanh Thanh lái xe về đến trường dạy lái xe.



Thời gian cô ta để cho Triệu Đại Vĩ tập lái xe đã hết, lúc này mới để Triệu Đại Vĩ về nhà.



Vương Đại Trụ và Triệu Đại Vĩ mỗi người lái một chiếc moto ba bánh về nhà.



Bỗng nhiên Vương Đại Trụ nói: “Anh Vĩ, tôi nghĩ cô giáo dạy lái xe có chút ý tứ đối với anh.”



“Cút!”



Triệu Đại Vĩ trực tiếp trả lời Vương Đại Trụ bằng một chữ.



Không thể chiều anh ta thành thói quen được!







Về nhà.



Bởi vì thời gian đã rất khuya rồi, Triệu Đại Vĩ đoán có lẽ Tiền Mỹ Lâm đã đi ngủ, cho nên tự mình mở cửa.



Sau khi mở rộng cửa, Triệu Đại Vĩ tắm rửa thu dọn một chút rồi sau đó đi đến phòng ngủ của Tiền Mỹ Lâm.



Tuy nhiên vừa mới leo lên giường của Tiền Mỹ Lâm thì Triệu Đại Vĩ đã cảm thấy không thích hợp.



Có hai tiếng hít thở.



“Chờ đã, suýt chút nữa mình đã quên mất, Lương Thu Tĩnh cũng ở đây…” Triệu Đại Vĩ vô cùng lúng túng chuẩn bị mang dép rời đi, thế nhưng rõ ràng là có người đã tỉnh.



Lương Thu Tĩnh xì một tiếng, thật sự là không nhịn được cười: “Triệu tổng, cậu thật sự đã lên đây rồi.”



“Không phải.”



“Hừ, đồ nhát cáy. Cậu nói xem cả tôi và chị Lâm đều không ngại, cậu ngại cái gì?” Lương Thu Tĩnh tiếp tục chọc ghẹo.



Triệu Đại Vĩ bĩu môi nói: “Nếu như lên thật, tôi sợ ngày mai chị sẽ dậy không nổi.”



Lương Thu Tĩnh hiểu ý của Triệu Đại Vĩ, gương mặt đỏ lên, cũng không dám tiếp tục trêu chọc Triệu Đại Vĩ nữa.



Triệu Đại Vĩ xoay người trở về phòng mình.



“Không có điều hoà nóng quá.” Triệu Đại Vĩ thử vận chuyển Long vương điển, quả nhiên thân thể mát mẻ hơn rất nhiều, hơn nữa xung quanh cũng không có muỗi dám tới gần.



“Mẹ, thứ đồ chơi đó còn có tác dụng thần kỳ này…”



Cứ như vậy, Triệu Đại Vĩ ngủ một giấc thẳng đến hừng đông.



Lúc này ở cửa thôn, thân ảnh của Hàn Vũ Chân hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều thôn dân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK