Lâm Tuyết Nhã ngồi thẳng người, thân thể vốn đã duyên dáng nhất thời lại càng thêm sắc sảo và đẫy đà, chiếc cổ cao như là thiên nga trắng xinh đẹp.
Cô sửa sang lại quần áo một chút, đường cong trong nháy mắt càng thêm lưu loát động lòng người.
"Đương nhiên, tuy rằng hiệu quả không thể so sánh với thuốc ngủ nhưng chỉ cần đặt túi thơm bên gối mà bản thân người trên giường cũng muốn ngủ, thì sẽ ngủ rất nhanh."
Nghe Triệu Đại Vĩ trả lời, Lâm Tuyết Nhã lại nghĩ đến một câu hỏi: "Dựa theo cách cậu nói, hiệu quả của túi thơm này rất mạnh, vậy có tác dụng phụ hay không?”
"Hoàn toàn không có tác dụng phụ, điều này chị yên tâm đi."
"Như vậy thì tốt rồi."
Nếu mà có tác dụng phụ khá lớn, Lâm Tuyết Nhã nhất định không dám bán, bởi vì loại chuyện này, một khi truy cứu trách nhiệm thì đừng nói Lâm Tuyết Nhã không gánh nổi, cho dù là toàn bộ khách sạn, cũng không chịu nổi cái giá phải trả lớn như vậy.
"Tôi đồng ý." Lâm Tuyết Nhã nói: "Nhưng có một điều, bao bì phải đẹp một chút, dù sao khách sạn của chúng tôi cũng là khách sạn năm sao, đừng để người khác cảm thấy khách sạn của chúng tôi xấu xí.”
Nói xong, cô ấy tựa hồ cũng đã dự đoán được trước tương lai của chuyện này.
Ví dụ như túi hương của Triệu Đại Vĩ, bởi vì hiệu quả rõ rệt mà bán được cho rất nhiều khách hàng ở khách sạn Trường Ca Thái Vi, sau khi mua được túi hương của Triệu Đại Vĩ, bản thân đối với khách sạn lại càng thêm tin tưởng, thậm chí còn giới thiệu.
Đến lúc đó, ba khách sạn lớn năm sao ở Phong Lâm tranh giành, nói không chừng cũng có thể tranh chấp với nhau!
"Mặt khác, nếu là bán ở khách sạn của chúng tôi, chúng tôi thu một chút lợi nhuận, hẳn là không thành vấn đề chứ?" Lâm Tuyết Nhã nói: "Tôi muốn hai mươi phần trăm lợi nhuận!”
Triệu Đại Vĩ lắc đầu: "Nhiều lắm là năm phần trăm phí giới thiệu. Chuyện này đối với khách sạn của các người cũng có chỗ lợi rất lớn, cho dù là không cho tiền, khách sạn các người cũng rất kiếm được. Chị muốn hai mươi phần trăm lợi nhuận, chị thật sự cho rằng túi hương của tôi không bán được sao?”
"Hừ." Lâm Tuyết Nhã hai tay ôm ngực, tỏ ý không vừa lòng.
Triệu Đại Vĩ chú ý tới động tác của Lâm Tuyết Nhã, thiếu chút nữa tròng mắt muốn bay ra.
Cô gái này, một chút vốn liếng cũng thật sự quá hùng hậu!
"Nhìn gì mà nhìn? Hai mươi phần trăm lợi nhuận cũng không cho, chị sẽ không cho cậu xem." Lâm Tuyết Nhã xoay người, sườn mặt không những rất đẹp mà đường nét còn thêm duyên dáng.
"Tôi không làm túi thơm kia nữa, hẹn gặp lại chị Tuyết Nhã."
"Quay lại!"
Lâm Tuyết Nhã thấy không thể lay chuyển được Triệu Đại Vĩ, trong nháy mắt trên mặt giống như hoa nở, hắng giọng nói: "Năm phần trăm thì năm phần trăm! Chị là người làm ăn, muốn lợi nhuận, coi như chị bản tính khó sửa chữa được, cậu đừng tức giận.”
Cô ấy đưa tay về phía Triệu Đại Vĩ vẫy vẫy.
"Cậu lại đây."
"Làm gì?"
"Gọi cậu qua thì qua đây đi, chị còn có thể lấy ám khí để ám sát cậu à?" Lâm Tuyết Nhã liếc mắt.
Triệu Đại Vĩ nghi hoặc đi qua.
"Lại gần một chút." Lâm Tuyết Nhã nói.
Đợi Triệu Đại Vĩ đến gần, Lâm Tuyết Nhã nhanh chóng hôn lên mặt anh một cái: "Bồi thường cho cậu, nếu như còn thấy chưa đủ thì chị đây đem mình bồi thường cho cậu luôn được hay không?”
Triệu Đại Vĩ nghiêm khắc nhìn thoáng qua Lâm Tuyết Nhã.
Người phụ nữ này thật sự rất đẹp, dáng vóc cũng tốt.
Nhưng chung quy đây đang ở phòng làm việc, Triệu Đại Vĩ giả vờ không có hứng thú nói: "Cái này thì không cần, nói rõ năm phần trăm là được.”
Xong rồi, anh xoay người đi làm túi hương.
Dùng cây dao nhỏ cắt gọn dược liệu, dựa theo tỷ lệ mà tiến hành phân phối, sau đó dùng long khí để tăng cường mùi vị của dược liệu này, đồng thời lại tùy tiện tìm một miếng vải bọc những dược liệu này lại, xem như là Triệu Đại Vĩ đã chế tạo túi hương xong.
"Đơn giản một tý, không có tiến hành chế tác đặc biệt, đảm bảo chất lượng chỉ dùng trong một tuần. Chờ đến lúc đó chị tốt nhất nên đem nó vứt đi, nếu không sẽ bị lên mốc meo.”
Triệu Đại Vĩ đem túi hương giao cho Lâm Tuyết Nhã.
"Được, đợi chị sau khi thấy được hiệu quả thì sự hợp tác của chúng ta sẽ chính thức được thành lập!"
Lâm Tuyết Nhã bắt tay Triệu Đại Vĩ: "Hợp tác vui vẻ."
...
Lúc về đến nhà, Triệu Đại Vĩ liền lao vào trong nhà.
Người phụ nữ Lâm Tuyết Nhã này, đối với Triệu Đại Vĩ còn chưa trải qua chuyện nam nữ mà nói thật sự là một đòn chí mạng.
"Thằng nhóc, nếu không phải đang ở phòng làm việc thì ta sớm đã giải quyết ngươi!"
Triệu Đại Vĩ lẩm bẩm nói.
Cũng may là đã hợp tác thành công với Lâm Tuyết Nhã, vậy thì kế tiếp chính là phát động thôn dân lên núi hái một ít dược liệu mới, sau đó tự anh sẽ tiến hành điều chế dược liệu!
Đúng lúc.
Buổi chiều, Trịnh Lệ Cúc mang theo Tôn Hồng Hồng đi tới nhà Triệu Đại Vĩ.
Khi đó Tôn Hồng Hồng mặc chiếc váy mới, một thân trắng nhìn như thiên thần. Càng chết người hơn nữa là cô ấy xịt nước hoa trên người.
"Thím Lệ Cúc, Hồng Hồng, tôi có một chuyện, muốn giao cho hai người." Triệu Đại Vĩ dường như không chú ý tới Tôn Hồng Hồng trang điểm cẩn thận mà mới vừa gặp mặt đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Điều này, làm cho Trịnh Lệ Cúc cùng Tôn Hồng Hồng kinh ngạc, đồng thời khiến cho Tôn Hồng Hồng có chút thất vọng.
Nhưng mà rất nhanh, hai người nghĩ đến một vài thứ sau đó trong lòng liền vui vẻ trở lại.
Trong thôn đã truyền ra từ rất sớm, chỉ cần giúp Triệu Đại Vĩ làm việc thì nhất định có thể kiếm được một khoản nhỏ.
Ví dụ như buổi sáng giúp Triệu Đại Vĩ, từ trên núi đem nấm xuống, đi tới đi lui cũng phải mất một hai giờ, nhưng mỗi người có thể nhận được một trăm tệ. Đối với dân làng mà nói việc mua bán này thật sự có lời!
"Đại Vĩ, cậu nói đi, cậu muốn thím cùng Hồng Hồng giúp cậu làm việc gì?”
"Rất đơn giản, chính là giúp tôi nhận ra thảo dược, sau đó nói lại cho thôn dân. Tiếp theo, tôi muốn thu hoạch dược liệu mới trong thôn còn về giá cả, tôi sẽ tính rõ ràng.”
Triệu Đại Vĩ cười nói: "Đương nhiên, tôi cũng sẽ không để cho hai người hỗ trợ không công, sau khi hoàn thành, tôi trả ba nghìn tệ."
"Ba nghìn tệ"!
Trịnh Lệ Cúc cảm thấy cái giá này, quả thực dọa chết người, chỉ làm có một chút chuyện như vậy mà làm sao lại nhận được ba nghìn tệ.
"Nhiều quá, cho một trăm hai trăm, có ý là được rồi." Trịnh Lệ Cúc nghi ngờ có phải Triệu Đại Vĩ chỉ trá hình chứ thật ra là đang muốn lấy lòng bà: "Mẹ vợ tương lai."
Tôn Hồng Hồng cũng đỏ mặt, trong lòng nghĩ Triệu Đại Vĩ tốt với mẹ mình như thế, có phải là thật sự thích mình rồi hay không?
Thực ra trong lòng cô cũng rất thích Triệu Đại Vĩ, vừa tài giỏi, y thuật lại cao siêu ngoài ra dáng người cũng rất đẹp nữa, tuy là bằng cấp có thấp một chút nhưng mà lại là một người có năng lực!
Nghĩ đến đây thôi trong lòng của Tôn Hồng Hồng lại càng thêm xấu hổ. .
Thấy Trịnh Lệ Cúc hiểu lầm, Triệu Đại Vĩ vội vàng nói: "Chuyện này không phải chuyện nhỏ, hai người không chỉ phân biệt dược liệu mà còn phải mang thôn dân đi tìm."
"Hơn nữa, người muốn dựa vào hái thuốc kiếm tiền, khẳng định không ít, trong đó người không có đầu óc nhất định cũng sẽ có, lúc đó các người cần phải có đủ kiên nhẫn để đi chỉ bọn họ, hiểu chưa?"
Vừa nghe chuyện này thật sự phiền phức, có thể sẽ đi rất nhiều đường lại còn rất mệt mỏi, Trịnh Lệ Cúc không còn khách khí với Triệu Đại Vĩ nữa.
"Tôi dẫn hai người đi lên núi."
Triệu Đại Vĩ dẫn Trịnh Lệ Cúc cùng Tôn Hồng Hồng đi đến gần vùng núi hoang lân cận.