• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy Chu Quỳnh hét toáng, Triệu Đại Vĩ chỉ cảm thấy buồn phiền, hơi tức giận nói: "Yên lặng! Phẩm chất cần thiết đâu rồi?”



Trong bất kỳ bệnh viện nào, sự yên tĩnh là phẩm chất cần thiết.



Thật sự không thể hiểu nối, rõ ràng người này là một bác sĩ, thế nhưng lại không biết rằng nên giữ im lặng khi bác sĩ khám bệnh sao?



Chu Quỳnh bị mắng, khuôn mặt già nua của bà ta lập tức đỏ bừng, nhưng bà ta cũng không được gì nữa.



Dù sao thì Triệu Đại Vĩ đang làm người khám bệnh, mà bà ta lại gây ồn ào, đây chính là sự thật không thể thay đổi!



Phùng Giai còn nói: "Bác sĩ Chu, để anh Triệu xem thử khám đi. Nếu có tác dụng, thì sẽ biết ngay thôi, bây giờ vội vàng đưa ra kết luận, thật sự không tốt lắm.”



Chu Quỳnh gật đầu: "Cậu khám đi, tôi không nói nữa.”



Triệu Đại Vĩ cảm thấy thoải mái hơn một chút, tập trung bắt mạch cho Ngụy Tử Phù.



Nắm lấy bàn tay nhỏ của Ngụy Tử Phù, trái tim nhỏ bé của Triệu Đại Vĩ bỗng đập loạn nhịp.



Ở gần một người xinh đẹp tuyệt thế như vậy, e rằng ngay cả một người đàn ông có định lực tốt cũng không khỏi cảm thấy căng thẳng trong lòng.



Khống chế những suy nghĩ đang phân tán trong đầu, Triệu Đại Vĩ tập trung vào việc cảm nhận sự thay đổi mạch đập của Ngụy Tử Phù.



Trong khoảng một phút, khi Chu Quỳnh sắp quýnh cả lên, thì Triệu Đại Vĩ đột nhiên nói: "Cô Ngụy, bệnh của cô chắc là ung thư tuyến tụy? Hình như cô Ngụy bị ung thư tuyến tụy hơn ba năm rồi!"



Hai mắt vừa to vừa tròn của Ngụy Tử Phù trợn to nhìn Triệu Đại Vĩ: "Đúng vậy!"



Phùng Giai cũng rất kinh ngạc: "Anh Triệu, nếu anh đã biết là chứng ung thư tuyến tụy rồi, không biết anh có cách chữa khỏi không?"



Chu Quỳnh lập tức vểnh tai, tự hỏi Triệu Đại Vĩ sẽ phản ứng như thế nào.



Không như dự đoán của Chu Quỳnh, Triệu Đại Vĩ gật đầu nói: "Không phải bệnh khó chữa!"



"Vô lý!"



Chu Quỳnh không kìm được mà văng tục một câu trong lòng, lập tức bắt bẻ: "Tôi không biết thằng ranh như cậu từ đâu tới, lông còn chưa mọc hết, vậy mà dám nói ra lời ngông cuồng như vậy!”



Triệu Đại Vĩ trợn ngược mắt lên và nói: "Lông của tôi chưa mọc hết thì có liên quan gì tới bà, mà tôi cũng không có thích bà.”



Phụt!



Chu Quỳnh là một người phụ nữ nghiêm túc, kết quả lại bị Triệu Đại Vĩ trêu ghẹo ngay trước mặt, lại còn nói lời thô tục như vậy, sắc mặt có chút xanh mét vì tức giận.



Thấy Chu Quỳnh còn muốn nói tiếp, Triệu Đại Vĩ liền nói: "Không phải bà nói là câm miệng sao? Hay là bà tới chữa đi, tôi đảm bảo rằng chỉ ở bên cạnh không nói một lời!”



Triệu Đại Vĩ tức giận đứng dậy, xoay người bước ra ngoài cửa.



“Chờ đã.” Phùng Giai quýnh cả lên.



Bây giờ Triệu Đại Vĩ là hy vọng duy nhất của cô ấy, cô ấy không thể để Triệu Đại Vĩ rời khỏi Thế ngoại sơn trang này được!



Vì thế, sắc mặt của cô ấy bỗng nhiên trở nên khó coi, nghiêm túc nói: “Bác sĩ Chu, tôi tôn trọng bà, nhưng cũng xin bà hãy coi trọng tôi, bà có thể để bác sĩ Triệu thử trước được không?"



Ý của cô ấy là nếu Chu Quỳnh tiếp tục lắm mồm, thì cô ấy chỉ có thể yêu cầu Chu Quỳnh ra ngoài.



Dù sao Chu Quỳnh cũng không thể chữa trị cho Ngụy Tử Phù, vậy thì ở lại hay không cũng có khác biệt sao?



Chu Quỳnh nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phùng Giai, mà bà ta cũng là người tỉnh táo, kìm nén cơn tức trong lòng, thở dài nói: "Thôi, tùy các người, tôi sẽ yên lặng đứng bên nhìn xem.”



Lúc này Triệu Đại Vĩ mới quay người lại: "Tôi hy vọng bà sẽ giữ lời hứa của mình."



Sau đó, anh nói với Phùng Giai: "Cây Thái Tuế mà tôi đưa cô đâu rồi? Lấy khoảng hai trăm năm mươi gram Thái Tuế, nghiền nó và ngâm với nước. Sau đó, để cho cô chủ nhà cô uống.”



"Được, tôi sẽ làm ngay."



Phùng Giai tự tay cắt bỏ hai trăm năm mươi gram Thái Tuế, sau đó nghiền nhỏ, ngâm trong một cái bát, theo hướng dẫn của Triệu Đại Vĩ, đút cho Ngụy Tử Phù.



Vẻ bất mãn đã hiện lên khuôn mặt của Chu Quỳnh đang đứng bên cạnh, nhưng lúc nãy đã hứa rồi, cho nên mới không lên tiếng, chỉ nhìn những chuyện trước mặt giống như đang nhìn một trò đùa.



Chờ Phùng Giai làm xong những chuyện này, Triệu Đại Vĩ nói: "Cô Ngụy, phiền cô hãy cởi áo bên ngoài ra, tôi cần xoa bụng cô một chút, có thể sẽ hơi đau.”



"Chuyện này…”



Nói thật thì Ngụy Tử Phù có rất nhiều băn khoăn.



Trước đây, đều cố gắng hết sức sắp xếp các bác sĩ nữ, nhưng bây giờ cô ấy đột nhiên phải cởi áo của mình trước mặt một bác sĩ nam, cô ấy thực sự cảm thấy rất xấu hổ.



Phùng Giai khích lệ Ngụy Tử Phù: "Thưa cô chủ, đây là cơ hội duy nhất của cô. Hãy tin tưởng bác sĩ Triệu! Tôi tin tưởng vào nhân phẩm của bác sĩ Triệu!" .



Trên đường đi, Phùng Giai cũng hiểu sơ qua về tình hình của Triệu Đại Vĩ, cô ấy cũng đã đặc biệt nhờ người điều tra Triệu Đại Vĩ, phát hiện nhân phẩm của Triệu Đại Vĩ quả thực rất tốt.



Vì vậy, Phùng Giai lựa chọn tin tưởng anh!



"Được!"



Lúc này, Ngụy Tử Phù không còn do dự nữa, lần đầu tiên cởi cúc áo của mình trước mặt một người đàn ông.



Không hiểu vì sao, rõ ràng Ngụy Tử Phù xinh đẹp như vậy, sắc đẹp tuyệt thế, làn da trắng nõn, nhưng trong lòng Triệu Đại Vĩ lại bình tĩnh đến mức không thể tin được, không hề có chút suy nghĩ giữa nam và nữ.



Ngược lại, trong lòng anh nảy sinh một mong muốn bảo vệ!



Đúng vậy, đối mặt với bông hoa độc nhất, thậm chí có thể là đẹp nhất trên thế giới, Triệu Đại Vĩ đã chọn bảo vệ nó!



Trên đời này có quá ít thứ đẹp đẽ, điều mà Triệu Đại Vĩ có thể làm là bảo vệ những thứ đẹp đẽ trước mặt mình!



Nghĩ đến đây, Triệu Đại Vĩ đặt tay lên rốn của Ngụy Tử Phù, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa.



Ngay sau đó, những tia long khí tràn vào cơ thể Ngụy Tử Phù thông qua rốn.



Lúc đầu Ngụy Tử Phù còn cảm thấy hơi đau, nhưng về sau cô ấy lại cảm thấy dễ chịu hơn!



Sự thoải mái chưa từng có!



Còn Chu Quỳnh nhìn thấy Triệu Đại Vĩ làm hành động "vô nghĩa" này, vẻ bất mãn trên mặt càng ngày càng không thể cưỡng lại được!



"Đây là phương pháp điều trị? Thật là buồn cười! Nếu cái này cũng có thể chữa khỏi bệnh ung thư, thì cần bác sĩ làm gì? Như tôi thấy thì cậu chính là dê xồm mà thôi!”



Phùng Giai đứng bên cạnh hơi xấu hổ.



Giờ phút này, ngay cả cô ấy cũng cảm thấy thời gian Triệu Đại Vĩ nhấn lên bụng của Ngụy Tử Phù quá lâu.



Đến nỗi cô ấy tự hỏi liệu Triệu Đại Vĩ có đang sàm sỡ Ngụy Tử Phù hay không.



Ngay sau khi Chu Quỳnh nói xong, cuối cùng Ngụy Tử Phù cũng hừ một tiếng và nói: "Bác sĩ Triệu, tôi cảm nhận được rồi! Tôi cảm thấy bây giờ rất thoải mái, tôi chưa bao giờ thoải mái như vậy!"



"Bác sĩ Triệu, anh thực sự là thần y mà!”



Bây giờ Ngụy Tử Phù đang rất cao hứng, có thể nói rằng chưa bao giờ cao hứng đến vậy.



Nếu như là lúc trước, cô ấy chỉ ôm ấp suy nghĩ để Triệu Đại Vĩ thử chữa thôi, nhưng bây giờ đây, cô ấy nhất định sẽ làm theo những gì mà Triệu Đại Vĩ nói!



“Cái gì?” Chu Quỳnh tự hỏi có phải tai của mình có vấn đề gì không.



Phùng Giai lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, dùng đôi mắt đẹp của mình nhìn Triệu Đại Vĩ, trong mắt tràn đầy cảm kích cùng ngưỡng mộ.



"Tôi biết mà, anh sẽ không khiến tôi phải thất vọng!"



Phùng Giai thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng cũng trở nên vô cùng kích động!



Triệu Đại Vĩ nói: "Đừng nôn nóng, ngoài vị trí này, còn có rất nhiều kinh mạch liên quan đến ung thư tuyến tụy, cho nên tiếp theo đây có thể có hơi mạo phạm!”



Ngụy Tử Phù lập tức đỏ mặt, nhưng cô ấy chỉ chần chừ một giây, lắc đầu: "Không sao, tôi tin bác sĩ Triệu!"



Cô gái trong sáng thuần khiết, nằm xuống với dáng vẻ tuyệt đẹp, cô ấy nói: "Bị bệnh không thể trốn tránh bác sĩ, tôi đã biết đạo lý này từ lâu rồi. Cho nên, bác sĩ Triệu cứ làm theo ý mình đi!”



Khuôn mặt của Triệu Đại Vĩ chợt đỏ bừng.



Nhưng Ngụy Tử Phù nói đúng, bị bệnh không thể trốn tránh bác sĩ!



Khi Triệu Đại Vĩ nghĩ đến điều này, anh chợt sáng tỏ, tiếp tục chữa cho Ngụy Tử Phù, mà lúc này đây long khí đang dâng trào cuồn cuộn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK