• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Hương Lan thấy Lý Thế Niên muốn đuổi cô ta đi, trong lòng vừa tức giận nhưng cũng không thể làm gì.



Cô ta nghĩ, nếu như ban đầu cô ta nâng tiền vi phạm hợp đồng lên cao hơn một chút, có lẽ Lý Thế Niên cũng không dám ức hiếp người như thế.



Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cô ta nói: "Thế này đi, chúng ta đều nhường một bước. Tôi thêm năm mươi ngàn tiền thuê hằng năm, vậy thì nếu như anh vi phạm hợp đồng cũng kiếm được bao nhiêu đó tiền, còn bớt đi một chút phiền phức, thế nào?"



Hạn thuê này của Tôn Hương Lan còn lại hai năm, nếu như tiền thuê nhà hằng năm là ba mươi ngàn vậy thì trong hai năm cô ta phải đóng sáu mươi ngàn.



Mà đối thủ cạnh tranh của Tôn Hương Lan bỏ ra bốn mươi ngàn một năm, hai năm sẽ là tám mươi ngàn, thế nhưng theo dạng này thì Lý Thế Niên sẽ vi phạm hợp đồng, cần phải bồi thường cho Tôn Hương Lan hai trăm ngàn.



Như vậy có thể tính được, cho dù Lý Thế Niên có làm gì đi chăng nữa thì số tiền mà anh ta nhận được cũng không khác nhau nhiều.



Sự uy tín trên phương diện buôn bán, còn cả trên phương diện tình cảm, nếu Lý Thế Niên vi phạm hợp đồng thì trên phương diện này cả hai đều chịu tổn thất.



Vì thế, sự nhượng bộ này của Tôn Hương Lan đều có lợi cho cả hai bên, cũng không có bên nào chịu quá nhiều thiệt thòi.



Thế nhưng Lý Thế Niên lại không nghĩ như thế.



Anh ta lạnh lùng nói: "Mặc dù đều là kiếm tiền thế nhưng nếu đuổi cô đi thì ông đây cảm thấy thoải mái hơn! Hơn nữa, tổn thất mà cô chịu nhiều hơn tôi. Tôi cùng lắm chỉ kiếm ít tiền hơn, không sao cả, thế nhưng cô sẽ phải chịu tổn thất."



"Tôi nói luôn ở đây, nội trong ba ngày nếu cô không dọn xưởng đi thì mỗi ngày tôi đều sẽ cho người đến xưởng của cô gây sự! Nếu cô còn muốn tiếp tục làm ăn ở chỗ đó thì cô phải đóng mỗi năm cô phải đóng ít nhất bốn mươi ngàn!"



Lý Thế Niên đắc ý, hiển nhiên là chắc chắn rằng Tôn Hương Lan sẽ không dám trở mặt với mình.



Vẻ mặt Tôn Hương Lan vô cùng xoắn xuýt.



Hơn nữa, cô ta hiểu rõ tính cách của Lý Thế Niên, chính là một tên vô lại. Nếu cô ta không dọn xưởng đi thì e rằng Lý Thế Niên thật sự sẽ đưa người tới gây chuyện.



"Sao thế?" Nếu Tôn Hương Lan đóng bốn mươi ngàn tiền thuê hằng năm thì e rằng cả năm nay cô ta làm không công rồi.



Nhìn thấy tình hình này vô cùng bất lợi cho Tôn Hương Lan, lúc này đột nhiên có người đứng dậy.



Triệu Đại Vĩ nói: "Ít nhất cũng để hết năm nay, gọi người đến dọn xưởng sao?"



"Cậu là ai, tôi đang nói chuyện với Tôn Hương Lan, cậu xen vào làm gì?" Lý Thế Niên hé mắt: "Ai đây, cậu là người đàn ông mà Tôn Hương Lan bao nuôi ở bên ngoài sao?"



Nhìn dáng vẻ tuấn tú của Triệu Đại Vĩ, trắng trẻo tinh khiết, Lý Thế Niên cảm thấy vô cùng khó chịu.



Bởi vì đầu anh ta bị hói!



Hơn nữa dáng vẻ cũng khó nhìn!



"Anh đừng có nói bậy bạ!" Tôn Hương Lan đỏ mặt, vừa lúng túng vừa thẹn thùng.



"Được, không phải người đàn ông của cô thì càng tốt." Lý Thế Niên nhìn về phía Triệu Đại Vĩ, nói: "Cậu có thể cút rồi, nơi này không có chuyện của cậu."



"Tôi là khách hàng của Tôn tổng, nếu xưởng của Tôn tổng bị dời đi thì hành của tôi sẽ bị chậm trễ." Triệu Đại Vỹ nhàn nhạt giải thích.



"Cậu có thể tìm nhà khác, tôi không tin, trên toàn bộ thành phố Phong Lân này chỉ có một mình cô ta mới có thể buôn bán với cậu!"



Lý Thế Niên cười nhạt, dáng vẻ thiếu đánh.



"Thế thì quá phiền phức." Triệu Đại Vỹ nói: "Chỉ cần anh hoàn thành hợp đồng với tổng giám đốc Lý thì không phải tôi không cần phí công đúng không?"



"Mơ tưởng, cậu cho rằng cậu là ai chứ?" Lý Thế Niên cảm thấy Triệu Đại Vĩ có bệnh, đầu óc có vấn đề.



Tôn Hương Lan cũng khó xử nói: "Ông chủ Trệu, cảm ơn anh vì đã nói chuyện giúp tôi thế nhưng đây là chuyện giữa tôi và ông chủ Lý. Ông chủ Triệu thật sự không cần phải lội vào vũng nước bùn này."



Triệu Đại Vĩ khoát khoát tay: "Không có vấn đề gì lớn, chuyện nhỏ thôi. Chuyện này tôi có thể giải quyết trong vòng ba phút."



"Ha?" Lý Thế Niên nở nụ cười càn rỡ: "Tới, tới đây, ba phút, để tôi xem cậu sẽ giải quyết tôi thế nào."



"Tôi nói cho cậu biết nếu cậu dám làm bậy thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy." Lý Thế Niên hoảng sợ.



Triệu Đại Vĩ liếc nhìn Lý Thế Niên một cái sau đó nói: "Đầu anh bị hói như thế là bị bệnh sao? Ông Tưởng nổi tiếng ở thời cận đại cũng là vì bệnh nên mới bị hói đầu, anh cũng không khác ông ấy là bao."



"Nói bậy!" Lý Thế Niên tức tới mức đỏ mặt tía tai!



"Tôi có một công thức, trái lại có thể chữa trị được loại bệnh này."



Triệu Đại Vĩ nói xong, đột nhiên kinh ngạc lên tiếng: "Anh nói anh không có bị bệnh sao? Vậy tính thử một chút đi, tôi đi."



Nói xong, Triệu Đại Vĩ thật sự xoay người rời khỏi đó.



"Chờ một chút!"



Lý Thế Niên gọi Triệu Đại Vĩ lại, mặt đỏ lên, vô cùng lúng túng nói: "Nói đi, toa thuốc gì, nếu có hiệu quả thì tôi có thể đồng ý với cậu!"



"Anh cũng không có bệnh, tôi cho anh toa thuốc để làm gì?" Triệu Đại Vĩ khoát khoát tay, đi thẳng về phía cửa.



"Người anh em nhỏ, tôi sai rồi, hay là cậu nói toa thuốc với tôi đi?"



Mặt Lý Thế Niên nhanh chóng biến thành vẻ mặt lấy lòng, thậm chí còn kéo cánh tay của Triệu Đại Vĩ.



Triệu Đại Vĩ đẩy Lý Thế Niên ra: "Tôi không có hứng thú với đàn ông, anh đừng có dựa vào tôi gần như thế."



"Tôi có toa thuốc, thế nhưng tôi sợ anh lật lọng. Dù sao thì anh hủy lời hứa đơn giản như ăn cơm uống nước vậy, tôi không thể tin anh được."



Phụt!



Mặt Lý Thế Niên càng đỏ tới tận mang tai, ai mà ngờ, vào lúc này chữ tín lại có thể dùng như thế!



"Tôi thề, tôi đảm bảo, chỉ cần toa thuốc của cậu có hiệu quả thì trong vòng hai năm tôi bảo đảm Tôn tổng có thể yên tâm thuê xưởng của tôi!" Thấy Triệu Đại Vĩ vẫn không tin, anh ta lại nói tiếp: "Tôi có thể ký một hợp đồng với tiền vi phạm hợp đồng là một triệu!"



Tiền vi phạm hợp đồng lên đến một triệu, tên Lý Thế Niên kia đương nhiên không dám tùy ý trở mặt.



"Có thể."



"Ngoài ra, mặc dù tôi có toa thuốc, thế nhưng không thể thấy hiệu quả nhanh được. Cần phải giữ vững lâu dài thì anh mới có thể hoàn toàn khỏi hẳn."



"Còn nữa trong lúc đang điều trị, không được phép gần phụ nữ." Triệu Đại Vĩ nói.



Lý Thế Niên mắc một căn bệnh khó nói, hành hạ đến chết đi sống lại, đừng bảo là thấy hiệu quả chậm. Cần phải mất một năm mới có thể hoàn toàn khỏi bệnh, anh ta cũng có thể chấp nhận!



Những điều kiện khác càng không cần phải nói tới, anh ta chắc chắn sẽ làm theo!



"Những thứ này cũng không có vấn đề gì, tôi lập tức ký hợp đồng. Sau khi ký xong, cậu đưa toa thuốc cho tôi." Lý Thế Niên không kịp đời, nhanh chóng ký hợp đồng.



Triệu Đại Vĩ thấy Lý Thế Niên không phải đang đùa, lúc này mới nói ra toa thuốc có hiệu quả vô cùng chậm.



Toa thuốc này chắc chắn có hiệu quả thế nhưng Lý Thế Niên sẽ phải chịu không ít đau khổ, đặt biệt là một năm không thể động vào phụ nữ, đoán chừng sẽ khiến Lý Thế Niên chết ngạt!



Lý Thế Niên nói: "Nếu như toa thuốc này thật sự có hiệu quả thì cậu sẽ là ân nhân của Lý Thế Niên tôi!"



"Ân nhân thì không cần, chỉ cần anh tuân giữ những gì đã nói là được." Triệu Đại Vĩ khoát khoát tay: "Giải quyết vấn đề đi, tôi về đây, hẹn gặp lại."



"Ông chủ Triệu, chờ một chút." Tôn Hương Lan cũng không biết phải bày tỏ sự biết ơn dành cho Triệu Đại Vĩ thế nào.



Hôm nay, nếu không có Triệu Đại Vĩ ở đây, nói không chừng cô ta sẽ phải chịu đựng sự tổn thất rất lớn, dời nhà xưởng đi.



"Tổng giám đốc Lý còn có việc gì sao?" Triệu Đại Vĩ kinh ngạc hỏi.



"Không có, tôi chỉ muốn cảm ơn anh! Đơn hàng kia của anh, tôi có thể lấy rẻ một chút!" Tôn Hương Lan nói.



"Giá rẻ thì chất lượng không tốt, nếu như cô thật sự muốn cảm ơn tôi vậy thì hãy tăng chất lượng lên đi, tốt hơn bất kỳ thứ gì!"



Thật ra thì Triệu Đại Vĩ đã nghĩ thấu đáo.



Ví dụ như giá tiền giảm, lỡ như Tôn Hương Lan không nắm bắt tốt, phải chịu đựng tổn thương thế thì cô ta có thể ăn bớt nguyên liệu không?



Cho dù không xén bớt nguyên liệu thì chắc chắn chất lượng cũng chỉ là chất lượng bình thường.



Thế nhưng Triệu Đại Vĩ dựa theo lời hứa, như thế Tôn Hương Lan cũng sẽ cảm thấy biết ơn thì sẽ càng nghiêm khắc khống chế chất lượng sản phẩm mà anh đặt mua.



Thế thì Triệu Đại Vĩ cũng không chịu bất kỳ thiệt thòi nào.



Còn về phần Tôn Hương Lan có biết ơn hay không thì Triệu Đại Vĩ có thể tự nhận mình không nhìn lầm người.



Nhìn bóng lưng rời đi của Triệu Đại Vĩ, Tôn Hương Lan có chút thất thần.



"Ông chủ Triệu này không đơn giản, tương lai chắc sẽ vô cùng triển vọng!"



Cô ta đã bị thuyết phục sâu sắc bởi tính cách quyến rũ của Triệu Đại Vĩ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK