Mà nghe được Triệu Đại Vĩ còn muốn đặt thêm hai vạn túi thơm không, nhất thời cô ta kích động phụt một tiếng.
"Bà chủ Tôn?"
"Thật ngại quá… Tiêu chảy..."
Triệu Đại Vĩ nghe vậy, ý thức trách nhiệm của một người thầy thuốc khiến anh phải nhắc nhở: "Nếu như tiêu chảy thì ăn chút tỏi sao với đường trắng, hẳn là có thể khá hơn rất nhanh."
"Không cần, không cần." Tôn Hương Lan trở lại chuyện chính: "Đơn hàng của anh tôi nhận, chừng nào anh gửi tiền đặt cọc đến cũng được. Dù sao việc làm ăn của anh cũng tốt như vậy, tôi không sợ anh không trả tiền."
Không đợi Triệu Đại Vĩ nói, cô ta nhăn mặt một cái tiếp lời: "Nếu như anh thật sự không trả tiền, chị đây sẽ tự mình đi đến nhà anh, ăn của anh, ở của anh, còn ngủ với anh nữa!"
Phì!
Triệu Đại Vĩ cười nói: “Nếu cô nói như vậy, tôi đây chỉ có thể mau chóng trả tiền cho cô thôi."
Nhưng trên thực tế, nghĩ đến tư thái của Tôn Hương Lan, trong đầu Triệu Đại Vĩ còn lặng lẽ tưởng tượng tình cảnh Tôn Hương Lan đến nhà mình, ăn của mình ngủ với mình.
"Nghĩ gì vậy chứ..." Triệu Đại Vĩ vỗ đầu một cái, cảm giác gần đây mình hơi nóng người, chắc phải ăn chút dưa hấu để hạ hoả.
Cúp điện thoại, Triệu Đại Vĩ lại sắp xếp để Tôn Hồng Hồng nhanh chóng gửi nhóm hàng đầu tiên đến chỗ chuyển phát nhanh ở trên trấn, gửi hết tất cả ra ngoài.
"Mang nhiều một chút, lỡ như trên đường có người muốn mua túi thơm, em cũng thuận tiện ký gửi luôn một thể."
"Đúng rồi, anh Đại Vĩ, chuyện này một mình em sợ là mang không xuể, em để cha em đi theo hỗ trợ."
"Ừm, có chú Tôn đi cùng, em cũng đỡ không ít."
Với lại trước đây Tôn Quyền Quý còn rất coi thường anh, dường như hiện tại suy nghĩ của Tôn Quyền Quý đã hoàn toàn thay đổi.
Tôn Hồng Hồng gật đầu, khi đến nhà Triệu Đại Vĩ nhận hàng, cũng chính là lúc làm xong túi thơm.
Cô ấy cầm tổng cộng bốn trăm túi thơm, sau đó nói: "Anh Đại Vĩ, ta đi liền đây."
"Đi đi, đừng để sót khách hàng, lập danh sách và gửi từng người một."
"Vâng!"
Thấy dáng vẻ Tôn Hồng Hồng vô cùng cao hứng cưỡi xe điện chạy đi, thật ra Triệu Đại Vĩ rất yên tâm đối với cô bé này.
...
Buổi trưa.
Triệu Đại Vĩ lại đến trường dạy lái xe.
Giáo viên dạy lái xe Phan Thanh Thanh nói muốn để mọi người báo danh đi thi đợt thi đầu tiên, hơn nữa cuộc thi diễn ra vào mấy ngày sau. Cô ta bảo mọi người tiếp theo phải nhanh chóng tải một số phần mềm học tập để cố gắng thi một lần là đậu.
Triệu Đại Vĩ nghĩ chuyện này chỉ mất một buổi sáng cho nên không để trong lòng, nhưng thật ra Khương Tử Nhiếp lại vô cùng khẩn trương, cảm thấy chắc là nên nắm bắt thời gian để ôn tập.
Nhưng hôm nay cô ấy cũng không rảnh rỗi.
Khương Tử Nhiếp nói: "Anh Đại Vĩ, hôm nay tôi có hẹn với bạn bè đi ăn ở bên ngoài. À, bạn nữ ấy mà. Cho nên tôi không thể đi cùng anh đến nhà ông tôi được."
"Không sao cả, một mình tôi đi tới đó cũng được, dù sao bây giờ tôi cũng biết đường rồi."
Triệu Đại Vĩ đáp ứng, trong lòng thoáng có một chút cảm giác kỳ quái.
Vừa nãy Khương Tử Nhiếp đặc biệt nhấn mạnh là bạn nữ, làm vậy rốt cuộc là có ý gì?
Đến mười hai giờ, giáo viên dạy lái xe tan tầm.
Một người bạn của Khương Tử Nhiếp đứng ở một nơi khá xa, chào hỏi với Khương Tử Nhiếp.
Tuy rằng cô bạn kia đứng hơi xa, nhưng ánh mắt của Triệu Đại Vĩ có thể nhìn rõ hơn người bình thường rất nhiều, cho nên anh có thể nhìn thấy dáng dấp của bạn nữ sinh kia.
Một thân váy tím, vóc người thướt tha, trên gò má có trang điểm trang nhã, còn dùng phấn mắt, thoạt nhìn rất giống với ngôi sao trên phim ảnh, dĩ nhiên mị lực không hề kém hơn Khương Tử Nhiếp bao nhiêu.
Khương Tử Nhiếp chạy nhanh tới.
"Vận Vận!" Cô ấy đi tới trực tiếp ôm đối phương một cái.
Thực ra ở xung quanh có không ít học viên chú ý tới mỹ nữ váy tím kia, lúc này lại thấy Khương Tử Nhiếp và đối phương ôm nhau, cho nên những học viên này hận không thể thay thế hai người bọn họ, bất kỳ ai trong số họ cũng được.
"Chậc chậc hai đại mỹ nữ ôm nhau, đây không phải là lãng phí sao?"
"Nghĩ gì thế, cho dù là một nam một nữ, tin tôi đi, anh cũng tuyệt đối không phải người đàn ông kia."
Mọi người ở xung quanh xì xào bàn tán.
Vận Hàm cũng ôm Khương Tử Nhiếp một cái, sau đó mới nói: "Tử Nhiếp, cậu thật sự là càng ngày càng xinh đẹp. Nhưng mà chuyện tớ càng để ý hơn là Triệu Đại Vĩ, cậu có thể chỉ cho tớ thấy người mà bình thường trong lúc nói chuyện cậu hay nhắc tới là ai không?"
"Tớ rất hiếu kỳ, người đàn ông nào lại có thể bắt được trái tim của tiểu công chúa kiêu ngạo nhà chúng ta đây nhỉ!"
Khương Tử Nhiếp nghe vậy thì vô cùng xấu hổ, cô ấy vội vàng kéo Vận Hàm: "Cậu đừng có nói lung tung, cẩn thận bị người khác nghe thấy bây giờ."
"Vậy cậu chỉ cho tớ xem đi?"
"Là anh ấy đó. Ai nha, cách xa như vậy, cậu cũng không thấy rõ." Khương Tử Nhiếp chỉ chỉ vị trí của Triệu Đại Vĩ một chút.
"Ai nói tớ không thấy rõ." Vận Hàm lấy camera của mình ra.
Loại camera này ở cách xa năm trăm mét cũng có thể chụp được ảnh vô cùng rõ ràng.
"Vận Vận thối, đừng chụp nữa, đi nhanh lên!"
Khương Tử Nhiếp cũng không muốn Vận Hàm nhắm camera vào Triệu Đại Vĩ, cô cuống quít kéo Vận Hàm đi.
Triệu Đại Vĩ thấy một màn như vậy thì lắc đầu cười.
Sau đó, anh xoay người đi đến nhà ông nội của Khương Tử Nhiếp là Khương Trừng Hải.
Mấy ngày nay, ở trong nhà Khương Trừng Hải, Triệu Đại Vĩ có được lợi ích không nhỏ, anh học được rất nhiều bí quyết chế biến món ăn. Mà công thức của những món ăn này đều không được công khai ra ngoài, cũng coi như bí mật thương nghiệp.
Khương Trừng Hải chỉ dạy công thức của những món ăn này cho hai người, một là con trai của ông, cũng là cha của Khương Tử Nhiếp, còn một người nữa chính là Triệu Đại Vĩ!
Đến nhà Khương Trừng Hải.
Ông cụ cười nói: "Đại Vĩ, học đến đây thực ra thầy đã không còn gì để có thể dạy cho trò nữa. Sau này, trò cũng không cần phải đến đây mỗi ngày."
Ông thở dài một tiếng rồi nói: "Đại Vĩ à, cuộc đời thầy đã từng nhìn thấy vô số thiên tài, thế nhưng những thiên tài đó vốn không đáng nhắc tới ở trước mặt trò!"
"Sau này lúc ở nhà, không được xao nhãng những gì thầy đã dạy cho trò, hãy luyện tập nhiều một chút."
"Thầy muốn có một ngày khi thầy đi ra ngoài, mọi người sẽ vô cùng khâm phục hô lên: Đó là thầy giáo của Triệu Đại Vĩ!"
Nói xong, Khương Trừng Hải cười đến vô cùng vui vẻ, trong lòng rất mừng rỡ.
"Thầy yên tâm đi ạ, sẽ có một ngày như vậy!"
"Ừm, mong rằng thầy có thể nhìn thấy cảnh tượng đó."
Khương Trừng Hải đã rất lớn tuổi, hơn bảy mươi rồi. Ông cụ cảm thấy có lẽ bản thân không còn sống được bao lâu nữa, cho nên lúc còn sống ông có thể dạy được một học trò xuất sắc như Triệu Đại Vĩ thì ông đã vô cùng mãn nguyện.
Triệu Đại Vĩ thấy biểu tình của Khương Trừng Hải, đại khái trong lòng cũng hiểu được suy nghĩ của ông.
Nhưng sinh lão bệnh tử là lẽ tự nhiên, ngay cả Triệu Đại Vĩ y thuật thông thiên cũng không có khả năng biến một lão nhân hơn bảy mươi tuổi thành một người trung niên ba bốn mươi tuổi được.
Tuy nhiên, cũng có một chút dược liệu có thể điều trị cho sức khoẻ của Khương Trừng Hải khá hơn, khiến ông cụ thoạt nhìn như một người hơn năm mươi tuổi.
Trong lòng Triệu Đại Vĩ đã có cách.
Anh nghĩ nếu như có thể, anh nguyện ý đi đến núi Đãng Khấu tìm một chút dược liệu tương quan, đến lúc đó điều trị cho Khương Trừng Hải một phen.
Ở nhà Khương Trừng Hải, Triệu Đại Vĩ và Khương Trừng Hải nói chuyện rất lâu.
Triệu Đại Vĩ cũng ăn cơm tối ở nhà Khương Trừng Hải.
Ăn xong, Triệu Đại Vĩ mới về nhà.
Trên đường, ở một góc vắng vẻ.
Trong chiếc xe Mercedes màu đen đậu ở ven đường truyền ra tiếng kêu cứu và giãy dụa của một cô gái.