Đối với loại bệnh tương tự như bệnh mà người bạn của Phùng Giai mắc phải, bà ta thật sự đã nhìn thấy quá nhiều rồi, cũng chẳng trách.
Tuy nhiên khi đối mặt với sự thật thì cho dù là ai cũng sẽ phải cúi đầu.
Ngay cả người trong cuộc là Ngụy Tử Phù cũng nói: “Chị Giai, làm hết sức là được, đành phải nghe số trời thôi. Chị không cần phải bi thương vì tôi như thế. Ngay cả danh y trong thủ đô mà cũng không có cách nào chữa khỏi bệnh của tôi mà, chỉ đành phải ở vùng ngoại ô để tĩnh dưỡng.”
Ngụy Tử Phù mỉm cười: “Chẳng phải đã biết trước sẽ có ngày này sao? Tôi cũng chuẩn bị kỹ càng rồi. Chị Giai à, chị thực sự không cần quá cố chấp đâu.”
“Không!” Phùng Giai lắc đầu: “Hôm nay có người nói dùng Thái Tuế làm dược liệu phụ trợ thì có thể trị bệnh ung thư, hơn nữa còn nói rất xác thực, lại cực kỳ tự tin. Nếu không phải tuổi còn quá trẻ thì lúc đó tôi đã mang anh ta về đây để xem cho cô chủ một chút rồi!”
Phùng Giai rất muốn Ngụy Tử Phù biết bệnh này vẫn còn một tia hy vọng.
Ngụy Tử Phù nói: “Chị Giai, tôi muốn đi ra ngoài giải sầu một lát, chị đi cùng tôi đi.”
“Tôi còn có việc, cô chờ một chút nhé.”
Biết Ngụy Tử Phù muốn đổi chủ đề, nhưng Phùng Giai nghĩ rằng lần này bằng bất cứ giá nào cũng phải thử một lần, cho nên cô ấy bấm số điện thoại của Triệu Đại Vĩ.
“Điện thoại của tôi, tôi có thể nghe máy không?” Triệu Đại Vĩ hỏi.
“Nghe đi.” Nữ cảnh sát đưa điện thoại cho Triệu Đại Vĩ.
Nhìn màn hình hiển thị, phát hiện là Phùng Giai gọi tới, lúc này Triệu Đại Vĩ với bắt máy: “Chị Trương, thật ngại quá, tôi đánh nhau nên bị bắt. Chị có thể giúp tôi một tay không? Tôi không có cách nào giúp chị!”
“Đánh nhau sao?” Phùng Giai chẳng hiểu ra sao, tuy nhiên cô ấy lại cảm thấy đây chỉ là một chuyện nhỏ, bèn hỏi: “Anh đang ở cục cảnh sát nào? Tôi sẽ nói một chút.”
“A?” Hiển nhiên Triệu Đại Vĩ đã bị chấn động bởi khí phách của Phùng Giai.
Tôi sẽ nói một chút?
Đây rõ ràng là nhân vật có ô dù lớn cho nên mới có thể nói ra những lời này.
Kinh ngạc qua đi, Triệu Đại Vĩ lại nói: “Tôi đang ở trong cục cảnh sát của trấn Thanh Thuỷ.”
“Anh chờ một lát.”
Phùng Giai trực tiếp cúp điện thoại, tựa như muốn đưa anh ra khỏi cục cảnh sát thật.
Triệu Đại Vĩ suy tư một chút, cũng không ôm nhiều hy vọng.
“”Ai mà lại có khẩu khí lớn như vậy? Quen biết nhân vật lớn sao?” Cô cảnh sát xinh đẹp hỏi.
“Tôi đâu có quen biết nhân vật lớn nào, nhân vật lớn nhất mà tôi biết chính là cô đấy!” Triệu Đại Vĩ thấy đối phương xinh đẹp, thuận miệng hỏi một câu: “Có thể nói cho tôi biết tên của cô không? Tôi không có ý gì xấu đâu, chỉ là muốn biết nhân vật lớn nhất mà tôi quen tên gì thôi.”
“Triệu Kỳ.”
“Ôi, là người cùng họ!” Triệu Đại Vĩ cười nói: “Nể tình là người cùng họ, tôi nói cho cô một phương thuốc bí mật có thể cải thiện làn da của cô. Ngoài ra còn giúp cô ngủ ngon nữa, chỗ tôi có đơn thuốc này.”
Sắc mặt Triệu Kỳ lạnh lẽo: “Đừng có lôi kéo làm quen nữa.”
Nhưng trong lòng cô ta lại cảm thấy hơi khiếp sợ, bởi vì rất ít khi cô ta kể chuyện mình ngủ không ngon giấc với người ngoài, hơn nữa cô ta vẫn luôn để ý tới làn da của mình nhất, chuyện này cũng hiếm khi nói ra.
“Cô không muốn biết thì thôi, ngược lại tôi cũng không định lôi kéo làm quen.” Triệu Đại Vĩ nói: “Vừa nãy cô cũng nhìn thấy chị dâu của tôi rồi đấy, chị ấy xinh đẹp như thế, tôi cần gì phải lôi kéo làm quen với cô chứ?”
Nói xong, Triệu Đại Vĩ lại im lặng.
Triệu Kỳ tức giận gần chết.
Phụ nữ đều là sinh vật hay ghen tỵ, huống chi Triệu Kỳ còn là một đại mỹ nữ.
Kết quả lại bị Triệu Đại Vĩ nói bóng nói gió rằng cô ta không xinh đẹp bằng chị dâu của anh, như vậy làm sao không khiến Triệu Kỳ tức giận cho được?
Đến cục cảnh sát.
“Triệu Đại Vĩ, anh nói xem vì sao anh lại đánh người?”
“Bởi vì Vương Hổ khi dễ bạn bè của tôi, muốn bạn bè của tôi ngủ với anh ta một đêm, còn ra tay đánh người nữa. Với lại lần trước Vương Hổ còn khi dễ chị dâu của tôi, vì thế nên tính sổ thù mới hận cũ luôn một lượt!”
“Vậy là anh thừa nhận đã đánh người sao?”
“Không sai?” Triệu Đại Vĩ gật đầu.
Cảnh sát nam ở bên cạnh Triệu Kỳ giơ ngón tay cái lên với Triệu Đại Vĩ: “Dám đánh Vương Hổ, anh thật là cừ, tôi rất bội phục!”
Triệu Kỳ lập tức liếc mắt nhìn qua, cảnh sát nam ở bên cạnh vội vã ngậm miệng.
“Còn chuyện trộm lươn là sao?” Triệu Kỳ lại hỏi.
“Chỉ là do bọn họ bịa đặt nói xấu!” Triệu Đại Vĩ nói: “Ngay cả đánh người tôi đều dám thừa nhận, không cần thiết phải nói dối chuyện này. Tôi thật sự bắt được lươn ở con sông nhỏ, hơn nữa Ngô Hoả Toàn kia có thù với tôi, bình thường rất keo kiệt, thường xuyên đồn đãi nói xấu tôi với người trong thôn.”
Triệu Kỳ cũng không nói nhiều: “Được, nếu anh đã thẳng thắn như vậy thì ký tên vào đây đi.”
Triệu Đại Vĩ tiếp nhận tờ khai.
Vừa mới cầm bút lên, anh đã nhìn thấy có người đi vào phòng thẩm vấn nói: “Vương Hổ huỷ bỏ báo án, nói chuyện này là một hiểu lầm, còn nói sẽ không truy cứu trách nhiệm của Triệu Đại Vĩ nữa.”
Hả?
Mặc kệ là chính Triệu Đại Vĩ hay là Triệu Kỳ, hoặc cả những người khác thì đều chấn kinh trợn mắt há hốc mồm!
Triệu Kỳ kinh ngạc nói: “Triệu Đại Vĩ, rốt cuộc là ai lại có thể khiến Vương Hổ huỷ bỏ việc báo án?”
Triệu Đại Vĩ vô tội nói: “Tôi xin thề, hiện giờ nhân vật lớn nhất mà tôi biết thực sự là cô!”
Triệu Kỳ lập tức lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Cú điện thoại vừa nãy là ai gọi cho anh?”
“Một người khách quen mà thôi, cô ấy mua nấm Thái Tuế mà tôi hái được từ trên núi. Vừa nãy gọi điện thoại là vì muốn tôi ra tay cứu người thân của cô ấy.”
“Anh là bác sĩ sao?” Triệu Kỳ lại giật mình hỏi.
“Đúng vậy, có lẽ còn là một bác sĩ tương đối tài giỏi.” Triệu Đại Vĩ sờ sờ mũi.
Nghe Triệu Đại Vĩ trả lời, Triệu Kỳ vô cùng hối hận.
Đây sao chỉ được coi là tương đối tài giỏi, mà chắc chắn phải là một bác sĩ vô cùng tài giỏi mới đúng! Bằng không thì làm sao nhân vật lớn có thể khiến Vương Hổ chịu thua lại mời Triệu Đại Vĩ đến hỗ trợ được?
Nghĩ đến đây, Triệu Kỳ lại vô cùng hối hận vì trước đó đã từ chối đơn thuốc mà Triệu Đại Vĩ định đưa cho cô ta.
Triệu Đại Vĩ vươn tay, ý bảo mở còng tay.
Triệu Kỳ lấy chìa khoá.
Lạch cạch!
Còng tay được mở ra!
Triệu Kỳ hơi đỏ mặt nói: “Ban nãy anh có nói là cho tôi đơn thuốc gì đó…”
“Nhà gì? Cô gái à, thời gian tôi và cô quen biết cũng không lâu lắm, vì sao tôi phải đưa nhà cho cô chứ? Cô suy nghĩ nhiều rồi.” Triệu Đại Vĩ nói.
Phụt!
Triệu Kỳ nghe xong thì muốn ho ra máu!
Nhà gì! Thứ tôi nói là đơn thuốc! Ai bảo anh đưa nhà chứ!
Tuy nhiên Triệu Kỳ cũng không nói tiếp, chỉ xoay người dẫn Triệu Đại Vĩ rời khỏi phòng thẩm vấn.
“Chúc mừng anh, anh được tự do rồi.” Triệu Kỳ nói.
Ngay sau đó Triệu Đại Vĩ lập tức lấy lại điện thoại di động và các vật dụng cá nhân khác rồi đi đến đại sảnh.
Trong đại sảnh, Triệu Đại Vĩ nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp, khí chất trang nhã, mặc bộ váy màu lam nhạt, vóc người duyên dáng.
Không nghi ngờ gì nữa, cô gái này chính là Phùng Giai!
Phùng Giai nhìn thấy Triệu Đại Vĩ, lập tức nở một nụ cười xán lạn đứng dậy bước nhanh về phía trước, vươn bàn tay ngọc ngà nói với vẻ vô cùng cung kính: “Anh Triệu, chúng ta lại gặp mặt!”
Bắt tay với Phùng Giai, Triệu Đại Vĩ nghĩ rằng thật là mềm, còn hơi trơn nhẵn.
Tuy nhiên anh chỉ hơi nắm một chút rồi lại lập tức buông ra nói: “Cô là người khiến Vương Hổ huỷ bỏ báo án sao?”
“Chuyện nhỏ mà thôi, anh Triệu không cần để ở trong lòng. Lần này tôi tới là vì muốn mời anh Triệu ra tay cứu cô chủ nhà tôi một mạng!”