Cô ấy nói: "Buổi tối, sau khi tôi và Tử Nhiếp tách ra, tôi gọi một chiếc xe. Lúc đó tôi có uống ít rượu, đoán chừng tài xế thấy tôi hơi ngà ngà say nên muốn xâm phạm tôi."
Cô ấy rất hối hận nói: "Sớm biết vậy thì tôi không nên ngồi nhờ xe gì đó. Không đúng, là không nên uống rượu!"
"Ừm, lần sau nhớ kỹ đó, con gái ra ngoài một mình phải chú ý bảo vệ tốt cho bản thân. Nếu một mình trở về nhà thì tốt nhất là không được uống rượu."
"Nhưng..." Triệu Đại Vĩ chuyển đề tài: "Trông cô chắc là rất lâu rồi chưa gặp Tử Nhiếp, uống chút rượu cũng bình thường, cô không cần tự trách quá."
"Cảm ơn." Trong lòng Vận Hàm ấm áp, gật đầu cười nói.
Triệu Đại Vĩ lái chiếc mô tô ba bánh, đưa cô gái xinh đẹp như Vận Hàm trở về nội thành.
Chuyện Vận Hàm đã trải qua ban nãy cộng với ngồi trên chiếc mô tô ba bánh, gió thổi rất lâu, bây giờ cô ấy đã hoàn toàn tình rượu.
Triệu Đại Vĩ dừng xe trước cổng khách sạn.
Nhìn lên khách sạn này cũng khá cao cấp, hoàn cảnh bên trong chắc không đến nỗi.
"Tôi tiễn cô đến đây." Triệu Đại Vĩ xoay người đỡ Vận Hàm ngồi ở phía sau xe xuống.
Bởi vì Vận Hàm mặc váy, yên xe cũng khá cao cho nên lúc xuống Vận Hàm không cẩn thận đã vướng váy vào tay vịn trên yên xe.
Trong nháy mắt, cơ thể Vận Hàm mất thăng bằng, cả người bổ nhào về phía Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ đỡ lấy Vận Hàm rồi ôm cô ấy theo bản năng.
Cảm nhận được mùi hương trên người Vận Hàm, còn có cơ thể mềm mại của con gái, Triệu Đại Vĩ nảy sinh một số suy nghĩ bậy bạ nhưng anh đã mau chóng buông Vận Hàm ra.
Anh không muốn thừa nước đục thả câu, nếu không anh có khác gì với tên đàn ông trên đường đó chứ.
Đưa Vận Hàm xuống xe, giúp cô ấy đứng vững một cách an toàn, Triệu Đại Vĩ mau chóng thu tay về, ngại ngùng nói: "Vừa nãy..."
"Không cần giải thích, anh Triệu, anh tưởng tôi là loại người không biết đúng sai sao."
Vận Hàm cảm thấy nhân phẩm của bản thân đã bị Triệu Đại Vĩ xem thường.
"Vừa nãy cảm ơn anh, nếu không có anh, không chừng bộ dáng tôi ngã xuống xe sẽ rất khó nhìn."
"Chỉ cần cô không trách tôi ôm cô là được rồi."
Triệu Đại Vĩ thầm nghĩ Vận Hàm xinh đẹp như thế, chắc là đã có bạn trai, nếu để đối phương nhìn thấy một màn này, chắc chắn sẽ tạo thành phiền phức cho Vận Hàm.
"Không trách anh." Vận Hàm đáp: "Cảm ơn anh còn không kịp nữa là."
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười như hoa của Vận Hàm, dưới ánh đèn dáng vẻ cô ấy xinh đẹp như tiên nữ, Triệu Đại Vĩ biết bản thân không thể tiếp tục ở lại nữa.
Dạo này anh giàu sinh lực, nếu cứ tiếp tục ở lại bên cạnh Vận Hàm, anh sợ bản thân sẽ phạm sai lầm mất!
Ừm, sai lầm rất nghiêm trọng!
"Vận Hàm, cô vào khách sạn đi, thời gian không còn sớm nữa, tôi cũng phải về rồi."
"Không tiễn tôi vào trong sao?" Vận Hàm ngại ngùng sờ mặt mình, hơi hoảng hốt và bất lực nói: "Tôi vẫn còn hơi sợ, hay là sau khi anh tiễn tôi vào trong phòng khách sạn rồi mới đi."
"Thế này...." Triệu Đại Vĩ không bảo thủ, lập tức nói: "Được!"
Triệu Đại Vĩ đưa Vận Hàm vào trong khách sạn.
Vận Hàm lấy ra chứng minh thư từ trong túi tiến hành đăng ký, sau đó trả tiền, cùng Triệu Đại Vĩ lên tầng.
Khi Triệu Đại Vĩ lên tầng, rõ ràng chú ý đến nhân viên của khách sạn này luôn nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc, hơn nữa trong ánh mắt này còn có chút khinh bỉ!
Về chuyện tại sao nhân viên lại xem thường anh, Triệu Đại Vĩ không hề hay biết. Có lẽ người này có bệnh chăng?
Vào trong phòng, Vận Hàm nói: "Anh Triệu, nhà anh cách chỗ này có xa không?"
"Rất xa đấy, lái mô tô từ nông thôn miền núi đến thành phố một chuyến khoảng tầm nửa tiếng đến một tiếng."
"Xa vậy à!"
Vận Hàm ngạc nhiên hỏi: "Trong núi chắc không có đèn đường? Bây giờ đã muộn như vậy rồi, trời lại đen kịt thế kia, hay là anh đừng quay về nữa."
Triệu Đại Vĩ lắc đầu: "Không được, người nhà vẫn đang đợi tôi, hơn nữa ngày mai tôi còn có chuyện phải làm."
"Vậy..."
Ầm ầm!
Trên bầu trời bỗng đánh một rạch chớp, ngay sau đó là tiếng sấm rền vang.
Vừa chuẩn bị nói "Vậy anh về đi", kết quả là sau khi nghe thấy tiếng sấm, Vận Hàm kinh hãi một phen, lập tức lo lắng nói: "Lát nữa có thể sẽ mưa đấy, buổi tối mưa lớn mà anh trở về trong núi như thế rất nguy hiểm!"
"Không được, tôi không thể để anh về!" Vận Hàm giữ Triệu Đại Vĩ lại nói: "Anh cứ ở khách sạn đi, sáng sớm ngày mai rồi về được không?"
"Tôi không mang chứng minh thư, không ở khách sạn được..."
Nhìn thấy Triệu Đại Vĩ thật thà như vậy, Vận Hàm hơi đỏ mặt ngượng ngùng nói: "Không sao, chúng ta ở cùng một phòng là được."
"Nhưng mà ở đây chỉ có một cái giường...."
Vận Hàm nghe nói thế, nhìn chiếc giường lớn duy nhất trong phòng, nghĩ một hồi, rất ngượng ngùng cũng rất bất đắc dĩ đáp: "Cái giường này, lẽ nào nó không to sao?"
"Chúng ta mỗi người ngủ một bên." Vận Hàm không để ý Triệu Đại Vĩ ngủ bên cạnh cô ấy, trừ phi Triệu Đại Vĩ làm loạn.
Nhưng cô ấy tin vào nhân phẩm của Triệu Đại Vĩ.
Cô ấy chắc chắn Triệu Đại Vĩ không phải loại người thừa nước đục thả câu.
"Nhưng chuyện này mà để bạn của cô biết được..."
"Bạn?" Vận Hàm cảm thấy kỳ quái nhưng phản ứng cũng khá nhanh, lắc đầu: "Anh nói là bạn trai tôi? Tôi vẫn còn độc thân, anh không cần lo lắng."
Triệu Đại Vĩ nghe xong, cảm thấy cực kỳ khó tin.
Vận Hàm là cô gái xinh đẹp nhường này, trang điểm trông cũng rất trưởng thành, chắc không phải là không có người đàn ông ưu tú nào theo đuổi.
Nhưng cô gái như thế vẫn còn độc thân, chuyện này thực sự khiến người ta ngạc nhiên.
"Được." Nhìn thấy Vận Hàm đã nói đến nước này, nếu Triệu Đại Vĩ còn từ chối thì thật không phải đàn ông.
Hai người lần lượt đi tắm.
Vận Hàm không mang theo quần áo, chỉ có thể mặc lại quần áo cũ vừa nãy.
Triệu Đại Vĩ đổ mồ hôi, trên người hơi có mùi mồ hôi nên không thể mặc lại, chỉ đành quấn khăn tắm ra ngoài nói: "Người có mùi mồ hôi, quả thực hết cách."
"Thật sự không sao!" Vận Hàm cảm thấy mặc đồ hôi hám chui vào trong chăn mới là không tôn trọng cô ấy.
Nói xong, sau đó hai người cực kỳ dè dặt, chịu đựng một đêm.
Bởi vì nằm cùng nhau, Vận hàm cũng có rất nhiều lời muốn hỏi, thế là hai người lại tán gẫu với nhau.
Triệu Đại Vĩ hỏi: "Vận Hàm, cô về Phong Lâm là chuẩn bị làm việc ở đây sao? Hay là tạm thời trở về xoay xở."
"Nói chính xác thì tôi là một nhiếp ảnh gia, nhưng không phải công việc cố định, bây giờ vẫn dựa vào đăng một số video tự quay trên mạng, kiếm chút tiền nuôi sống bản thân. Đương nhiên cũng không nuôi nổi, trong nhà cũng tài trợ cho không ít."
Vận Hàm có hơi chột dạ, bởi vì cô ấy đã biết Triệu Đại Vĩ mới chừng hai mươi đã dựa vào năng lực của bản thân để nuôi gia đình.
Chỉ bằng điểm này, cô ấy không thể nào đánh đồng với Triệu Đại Vĩ được!
"Nhiếp ảnh gia?" Trong lòng Triệu Đại Vĩ nghĩ ra gì đó, không khỏi run rẩy!