• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đại Vĩ, ăn cơm thôi."



Tiền Mỹ Lâm ở phòng bếp, cuối cùng cũng nấu xong đồ ăn, lúc đi ra nhìn thấy con Honda civic của Triệu Long từ trước cửa nhà phóng đi, hơi ngờ vực nói: "Gã Triệu Long này tới nhà mình có việc gì thế nhỉ?"



"Đến thông báo vài câu, bảo nếu có khó khăn thì anh ta có thể giúp đỡ.” Triệu Đại Vĩ tùy tiện tìm lý do.



"Anh ta mà tốt như vậy sao?"



Tiền Mỹ Lâm từ khi trải qua sự việc trưởng thôn, mặc dù cô ấy đã bắt đầu trở nên quen thuộc với những chuyện kỳ quái, nhưng bây giờ người ta bỗng nhiên quay sang nịnh bợ, thì vẫn nên duy trì cảnh giác.



"Cũng có khả năng anh ta không ưa trưởng thôn, muốn mượn chúng ta chọc giận trưởng thôn." Triệu Đại Vĩ tiếp tục nói.



Nghe được lý do này, Tiền Mỹ Lâm yên lặng suy nghĩ, cảm thấy lý do này có thể chấp nhận được.



"Ăn cơm đi."



Tiền Mỹ Lâm gọi Triệu Đại Vĩ đến bên bàn, sau đó bắt đầu sửa soạn ăn cơm.



Nhìn thấy đĩa khoai tây xào trên bàn, còn cả món bắp cải xào, Triệu Đại Vĩ cảm thấy nhà họ Triệu đã làm lỡ dở cuộc đời Tiền Mỹ Lâm.



Dựa vào sắc đẹp của Tiền Mỹ Lâm, tùy tiện tái hôn cũng có thể gả cho người có gia cảnh không tệ.



Nhưng Tiền Mỹ Lâm không làm vậy, mà vẫn tiếp tục ở lại nhà họ Triệu, nhẫn nhục chịu khó.



Người phụ nữ tốt như thế, nhưng số phận hết lần này tới lần khác lại lận đận như vậy.



Có đôi khi nhìn thấy một số người đàn bà trên tin tức, làm xằng bậy đủ điều, nhưng cuối cùng lại được sống một cuộc sống hơn người, Triệu Đại Vĩ chợt cảm thấy thế giới này đối với những người thành thật quả thực không công bằng chút nào.



Không biết tại sao, Triệu Đại Vĩ bỗng nhiên nói: "Chị dâu, em đảm bảo hôm nay sẽ là ngày cuối cùng chúng ta phải sống trong khổ cực.”



"Đại Vĩ, nói gì đấy, chị dâu không thấy khổ chút nào."



Thật ra lúc vừa mới bắt đầu, trong lòng Tiền Mỹ Lâm quả thực có chút băn khoăn, nhưng mà lúc đó Triệu Đại Vĩ còn nhỏ, cần có người chăm sóc, nếu cô ấy rời khỏi nhà họ Triệu thì Triệu Đại Vĩ phải làm sao?



Mà trong ba năm tiếp tục ở lại nhà họ Triệu, Tiền Mỹ Lâm đã coi Triệu Đại Vĩ như người thân của mình, cho nên cô ấy không tái hôn, mà lựa chọn tiếp tục ở lại cái nhà này.



"Dù sao từ hôm nay trở đi, em muốn chị dâu được trải qua những ngày tháng vui vẻ!” Triệu Đại Vĩ nói xong, vội vàng cúi đầu và cơm.



Tuy rằng khoai tây và bắp cải xào Triệu Đại Vĩ đã ăn đến phát chán, nhưng chỉ cần là đồ ăn Tiền Mỹ Lâm làm, anh đều cảm thấy ngon, lần nào cũng ăn sạch.



Ăn xong.



"Chị dâu, em lên núi xem liệu có tìm được vật gì có giá trị không.”



Trước đó Triệu Đại Vĩ bảo tìm nhân sâm, đấy đương nhiên là anh thuận miệng nói thôi, nhân sâm nào có dễ tìm như vậy.



Nhưng mà những vật tốt khác trong rừng quả thực cũng không ít. Chỉ cần tìm được, hoàn toàn có thể kiếm được một khoản!



"Thế chú cẩn thận một chút, trên núi có sói, có lợn rừng, còn có rắn, vô cùng nguy hiểm!"



"Em biết rồi."



"Với cả, không được đi vào bên trong núi Đảng Khấu biết không? Chúng ta dù có nghèo cũng không thể mạo hiểm như thế!” bỗng nhiên Tiền Mỹ Lâm cảm thấy Triệu Đại Vĩ có thể sẽ làm chuyện mạo hiểm, vội vàng tiếp tục nhắc nhở.



Núi Đảng khấu, tên khác là "Âm sơn", nghe đồn chỗ này vào thời kì kháng chiến chết hơn tám vạn người, khi ấy thi thể chất thành núi, máu chảy thành sông, dẫn đến oán khí đều tập trung chỗ này.



Nếu người sống đi vào sâu trong núi Đảng Khấu, trên cơ bản là không ai có thể bình an vô sự trở về.



Đương nhiên.



Triệu Đại Vĩ không tin chuyện này.



Đặc biệt là sau khi học “Long Vương Điển”, Triệu Đại Vĩ cũng có nhận thức hoàn toàn mới với núi Đảng Khấu.



Nơi đó hoàn toàn không có cái gọi là oán khí tích tụ gì cả, đơn giản chỉ là núi rừng sản sinh ra khí độc.



Người trong thôn không dùng bất cứ biện pháp khoa học nào để phòng độc, một khi đã tiến vào khu vực khí độc, có thể còn sống trở ra là điều không dễ dàng.



Nhưng.



Triệu Đại Vĩ đã không còn là người bình thường.



Hắn đã được làm người thừa kế của Long nữ, lại có “Long vương điển” trên người, hoàn toàn không sợ khí độc xâm nhập.



Do đó, Triệu Đại Vĩ nói qua quýt với Tiền Mỹ Lâm xong vác giỏ trúc lên, đi vào sâu trong núi Đảng Khấu.



"Nhiều khí độc thật, lại còn nhiều muỗi nữa chứ."



Triệu Đại Vĩ chuyển động “Long vương điển”, lấy Long khí hộ thân, chẳng những có thể ngăn cách khí độc, lại còn có thể phòng tránh dã thú, thậm chí cả loại côn trùng ngu ngốc như muỗi này.



Xoạt!



Đi vào núi Đảng Khấu chưa bao lâu, Triệu Đại Vĩ đã phát hiện một con mãng xà dài sáu bảy mét, cái đầu rất to, vô cùng dọa người.



Lần đầu tiên Triệu Đại Vĩ gặp loại động vật khổng lồ như vậy, cũng bị dọa cho sợ hết hồn.



"Long vương điển!"



Triệu Đại Vĩ tăng sức chuyển động “Long vương điển”, lập tức con mãng xà kia bị dọa sợ, vội vàng chạy trốn lên núi.



"Ái chà, “Long vương điển” này hữu dụng thật."



Triệu Đại Vĩ không quá chú tâm vào những động vật hoang dã kia.



Dù sao đa số động vật trong rừng đều là động vật được bảo hộ, không được phép săn bắt.



Do đó, anh để ý đến một số thảo mộc thuốc Bắc hơn, và cả một số loại nấm dại linh tinh.



Đương nhiên, nếu có thể tìm được nhân sâm, thế thì còn gì bằng!



"Đây là..."



Sau khi đi một đoạn đường núi, cuối cùng Triệu Đại Vĩ cũng tìm được đồ tốt trong núi: nấm linh chi!



"Chà chà, nấm linh chi này to phết, nên có thể bán được một khoản kha khá!”



"Uầy, chỗ này nhiều nấm dại thật, với cả không có độc, nếu mang cái này ra ngoài bán, kiếm mấy vạn cũng chỉ là chuyện nhỏ!”



"Mẹ kiếp, nấm linh chi trắng này to thật, hình thức cũng đẹp, chắc cũng phải được tầm một cân chứ?"



Nhìn thấy còn rất nhiều linh chi trắng to hơn cả bàn tay, Triệu Đại Vĩ biết chuyến này đảm bảo thu hoạch được không ít.



Triệu Đại Vĩ bỏ việc hái nấm dại vì cái giỏ sau lưng không thể chứa hết.



Anh dứt khoát chỉ chuyên tâm hái nấm linh chi.



Tuy rằng nấm linh chi này không mọc nhiều như nấm dại nhưng giá trị lại cao hơn nấm dại nhiều, cũng không dễ bị dập hỏng.



"Đây là nấm linh chi tím, cũng to thật đấy!"



"Nấm linh chi đỏ này bé quá nên chẳng được mấy tiền, để đợi nó lớn hơn chút nữa đã!”



Bận rộn đến tận buổi chiều khi mặt trời đã sắp xuống núi, trong giỏ của Triệu Đại Vĩ đã xếp đầy nấm linh chi.



Cây nấm nào mà nhỏ hơn bàn tay, với cả hình thức bên ngoài quá tệ thì Triệu Đại Vĩ không thèm hái.



"Ba mươi nghìn tệ, chắc có thể kiếm được!”



Triệu Đại Vĩ thuận tiện mang một chút nấm dại về cho chị dâu Tiền Mỹ Lâm cải thiện bữa ăn.



"Chuyến này đi không mất công!”



"Chỗ này có khí độc, người trong thôn sẽ không đến. Nói cách khác, chỗ này là kho báu của riêng mình!"



Nghĩ đến đây, Triệu Đại Vĩ không thèm để tâm đến ba mươi nghìn tệ.



Xuống núi.



Vừa cõng một giỏ đầy nấm về đến nhà, hắn đã nghe được loáng thoáng có tiếng kêu cứu của chị dâu Tiền Mỹ Lâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK