• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một ngày mới lại bắt đầu, Triệu Đại Vĩ bảo Tiền Mỹ Lâm tiếp tục đi thu mua dược liệu.



Sau một ngày thu hoạch thì tinh thần hái thuốc của người nông dân vẫn nhiệt tình như trước, thậm chí còn được đẩy lên cao hơn.



Mới sáu giờ sáng đã có người vội vàng chạy lên núi, muốn hái được nhiều dược liệu hơn, sau đó đem những dược liệu dễ tìm được mang đi bán trước.



Càng đáng giận hơn là mới sáu rưỡi sáng đã có người chạy đến gõ cửa nhà Trịnh Lệ Cúc rồi. Điều này khiến cho Trịnh Lệ Cúc tức đến mức muốn vác cuốc ra đánh cho đám người kia một trận nhừ tử!



Có để cho người ta ngủ không thế!



Nhưng khi nhớ đến lời dặn của Triệu Đại Vĩ là phải kiên nhẫn, hơn nữa Triệu Đại Vĩ còn hứa sẽ cho mình ba nghìn tệ thì cơn tức của bà ta mới giảm đi một chút, sau đó nói với đám người kia rằng, đợi bà ta ăn cơm xong thì sẽ dẫn bọn họ đi.



Sau đó thì bà ta cũng lấy ra những gốc thảo dược mình đã cẩn thận chuẩn bị để cho bọn họ so sánh trực tiếp.



Bởi vì thảo dược mà bọn họ tìm được cũng không chính xác lắm, làm như thế thì sẽ giúp bọn họ không phải lãng phí thời gian chờ đợi ở đây mà sẽ có thêm thời gian để lên núi để thử vận may.



Triệu Đại Vĩ vẫn thu mua nấm dại ở trên núi sau đó sẽ bán cho khách sạn.



Nhưng mà, Triệu Đại Vĩ cảm thấy sau này có thể giao việc này cho người khác đi làm, đến lúc đó có thể tìm một người chạy việc vặt hoặc cũng có thể trực tiếp trả tiền lương hàng tháng cho họ, làm như vậy thì anh sẽ tiết kiệm được rất nhiều công sức.



Chỉ có điều là hiện tại còn chưa cần thiết.



Bởi vì đi đưa nấm thì anh sẽ tiện đường đi chữa bệnh ung thư cho đại tiểu thư Ngụy Tử Phù của nhà họ Ngụy nữa.



“Đợi thêm mấy ngày nữa đi.”



Triệu Đại Vĩ đã nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó anh có thể thuê công nhân rồi mua thêm chiếc xe tải chuyên chở để cho công nhân vận chuyển cây nấm vào nội thành.



Còn lúc này thì Triệu Đại Vĩ vẫn phải tự mình đi một chuyến.



Số lượng nấm được chuyển đến khách sạn vừa tròn ba trăm cân, Triệu Đại Vĩ kiếm được sáu vạn tệ.



Chỉ trong mấy ngày này mà số tiền gửi ngân hàng của Triệu Đại Vĩ đã lên đến sáu, bảy mươi vạn rồi!



Sau khi vận chuyển xong chỗ nấm này, Triệu Đại Vĩ lập tức lái xe moto ba bánh của mình đến thế ngoại sơn trang của nhà họ Ngụy một chuyến.



Thế ngoại sơn trang.



Trước đây khi Triệu Đại Vĩ đến thế ngoại sơn trang này thì đều đi bằng xe của Phùng Giai.



Còn lần này, bản thân Triệu Đại Vĩ vừa đi đến bên ngoài thế ngoại sơn trang thì đã bị bảo vệ của sơn trang ngăn lại, bọn họ không nhận ra Triệu Đại Vĩ.



“Đứng lại!”



Bảo vệ nhìn thấy Triệu Đại Vĩ lái chiếc xe moto ba bánh mà cũng dám đi vào thế ngoại sơn trang thì tức đến mức muốn đánh người!



Cái tên nông dân quèn này chắc chưa nhìn thấy việc đời à, nơi này là thế ngoại sơn trang đấy, anh nghĩ đây là nơi anh có thể nhìn linh tinh được à?



“Anh định làm gì đấy? Nơi này không cho phép người lạ đi vào!” Bảo vệ ngăn cản Triệu Đại Vĩ.



“Con mẹ nó, lần trước tôi đến đây các anh còn cúi đầu chào với tôi nữa đấy!” Triệu Đại Vĩ cạn lời, chỉ là lần trước lúc anh ta đến đây thì đi xe của Phùng Giai thôi mà?



Lúc đó bảo vệ còn chẳng hỏi câu nào mà trực tiếp cho xe đi vào rồi. Hơn nữa, lúc xe đi vào bọn họ còn đứng với tư thế của bộ đội, sau đó còn cúi đầu chào với người ở trong xe nữa đấy.



Thế mà bây giờ khi Triệu Đại Vĩ tự mình lái xe đến đây thì lại bị cản lại, lại còn bị đám bảo vệ này trừng mắt nhìn nữa chứ.



Thế đạo gì đây chứ!



Trong lòng Triệu Đại Vĩ thầm nghĩ: Mình lái xe moto ba bánh thì kém xa so với xe BMW vậy à?



“Đồ thần kinh, anh có bị điên không thế? Sao chúng tôi lại cúi đầu chào với anh được?”



“Mau cút đi, cút đi! Nơi này rất xa hoa, nếu anh có mắt nhìn thì không nên đến những nơi thế này.” Bảo vệ nói với giọng khinh thường.



Triệu Đại Vĩ không muốn tranh cãi nhiều, lập tức đưa chứng minh nhân dân ra: “Tôi là Triệu Đại Vĩ, là chủ nhân của thế ngoại sơn trang này mời tôi đến đây.”



“Triệu Đại Vĩ…”



“Anh chính là Triệu Đại Vĩ hả?”



Bảo vệ nhìn thế nào cũng không thấy giống chút nào.



“Anh đang lừa người à? Sao Triệu thần y lại trẻ như thế này được chứ?”



“Đúng thế. Cho dù tuổi của Triệu thần y có trẻ đi nữa thì người ta cũng là đại thần y mà, làm sao có thể lái xe moto ba bánh được chứ? Anh đang đùa tôi đấy hả? Mau cút đi, cút đi! Đừng đứng ở đây cản đường nữa!”



Hai tên bảo vệ có ngạc nhiên nhưng bọn họ không tin.



Triệu Đại Vĩ không còn cách nào đành phải lấy điện thoại của mình ra rồi gọi cho Phùng Giai, giọng điệu của anh có chút bực mình: “Chị Giai à, tôi đang đứng ở trước cửa thế ngoại sơn trang rồi nhưng bảo vệ ở nơi này ngăn không cho tôi vào. Hay là cô nói với bọn họ một tiếng được không?”



“Anh đang đứng ở cửa sơn trang à?”



Phùng Giai lập tức nói: “Tôi sẽ ra đón anh ngay lập tức!”



Phùng Giai trực tiếp đi ra cửa sơn trang để đón người!



Một người bảo vệ thấy Triệu Đại Vĩ gọi điện thoại thì nói với giọng đầy căng thẳng: “Không phải là thật đấy chứ?”



“Tôi thấy chắc anh ta chỉ đang giả bộ thôi!”



“Tôi cảm thấy chắc anh ta nói thật đấy. Nếu là thật thì chúng ta xong đời rồi!”



Lúc hai tên bảo vệ còn đang lo sợ thì đã thấy bóng dáng Phùng Giai xuất hiện ở cửa sơn trang rồi.



“Thật sự xin lỗi Triệu thần y, bọn họ không nhận ra anh, khiến anh phải chịu uất ức rồi.” Thái độ của Phùng Giai rất khiêm tốn, đối với chuyện lần này, cô ta không hề xử lý qua loa mà ngược lại cô ta làm việc rất cẩn thận nhưng cũng không phải vì đã thân quen với Triệu Đại Vĩ nên cô ta mới xử lý như thế.



“Hai người các anh còn không mau xin lỗi Triệu thần y đi!” Phùng Giai hơi tức giận nói: “Đây chính là Triệu thần y, lần sau nhìn thấy anh ấy thì không được phép ngăn lại nữa!”



“Vâng!”



Trong lòng hai tên bảo vệ run sợ, vội vội vàng vàng xin lỗi Triệu Đại Vĩ: “Triệu thần y, chúng tôi biết sai rồi, là chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn!”



“Được rồi, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, tôi cũng không để trong lòng đâu.” Triệu Đại Vĩ nói: “Các anh hãy trông coi chiếc xe moto ba bánh của tôi cẩn thận đấy, đừng để người ta trộm mất, nếu không tí nữa về tôi sẽ không có xe về đâu!”



“Vâng!” Bảo vệ đứng nghiêm, đồng thanh lên tiếng chấp hành mệnh lệnh!



Nhưng trong lòng bọn họ đang có hàng ngàn câu đệch mẹ.



Ai thèm ăn trộm cái xe moto ba bánh này của anh chứ? Bất kỳ một đồ vật này ở thế ngoại sơn trang này cũng có giá trị hơn xe moto ba bánh quèn của anh đấy!



Nhưng mà bọn họ không dám nói ra khỏi miệng!



“Đi thôi, chúng ta đi xem Tử Phù thế nào rồi.” Triệu Đại Vĩ dặn dò xong thì lập tức bước vào thế ngoại sơn trang.



Ngụy Tử Phù đang ăn cháo tổ yến trong biệt thự.



Khi nhìn thấy Triệu Đại Vĩ thì cô ấy lập tức đứng dậy: “Triệu thần y, anh đến rồi, mời ngồi!”



“Không cần đâu, chúng ta điều trị luôn đi. Hôm nay tôi còn rất nhiều chuyện cần phải làm nên không thể ở đây lâu được!”



“Thế à? Được thôi!”



Ngụy Tử Phù vội vàng dẫn Triệu Đại Vĩ đi vào trong phòng của mình, sau đó đóng cửa lại.



“Vẫn phải điều trị giống như lần trước đúng không?” Ngụy Tử Phù ngượng ngùng hỏi.



Đến tận bây giờ khi nhớ lại phương pháp trị liệu lần trước thì cô ấy vẫn cảm thấy mặt mình vô cùng nóng rát.



“Đúng thế!”



“Cô hãy uống nước Thái Tuế trước đi, sau đó thì tôi sẽ giúp cô khơi thông kinh mạch, kích thích ***** **, làm như vậy thì mới có thể giúp bệnh tình của cô khôi phục nhanh chóng được.”



“Tôi hiểu rồi.” Ngụy Tử Phù hơi cúi đầu uống hết bát nước Thái Tuế đã nấu sẵn.



Sau đó cô ấy từ từ cởi váy ra.



Một thân hình tuyệt đẹp hiện ra trước mặt Triệu Đại Vĩ.



“Mẹ nó, thân hình này đẹp quá đi!”



Triệu Đại Vĩ nhìn qua thân hình của Ngụy Tử Phù một cái sau đó bắt đầu xoa bóp trị liệu cho Ngụy Tử Phù.



Khoảng tầm nửa tiếng sau Triệu Đại Vĩ mới thở ra một hơi dài: “Vô cùng thành công. Kể từ hôm nay trở đi, trong vấn đề ăn uống thì cô không cần phải cẩn thận như vậy nữa, những đồ ăn có dầu mỡ thì cô cũng có thể ăn được rồi.”



“Cảm ơn Triệu thần y.”



“Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây.”



Triệu Đại Vĩ cũng không chắc mình có thể khống chế được bản thân trước một cô gái xinh đẹp tuyệt vời như vậy không nên anh muốn nhanh chóng rời đi.



“Triệu thần y không ngồi nghỉ ngơi một lát đã hay sao? Ít nhất thì cũng uống ngụm nước rồi mới đi chứ?” Ngụy Tử Phù lên tiếng giữ người.



“Không cần đâu.”



Triệu Đại Vĩ thật sự rất bận, anh cần phải đi mua mấy loại túi thơm cao cấp, tinh xảo sau đó sẽ bỏ mấy loại dược liệu do mình làm ra giúp an thần, đặt vào trong túi thơm đó.



Về việc phải mua túi thơm ở đâu thì Triệu Đại Vĩ đã quyết định mua hàng online. Anh phát hiện ra một cửa hàng ở thành phố Phong Lâm chuyên sản xuất loại túi thơm này.



Anh chuẩn bị đi tới cửa hàng đó xem một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK