Triệu Đại Vĩ suy nghĩ một lúc, cảm thấy chuyện này có thể chấp nhận được, dù sao việc miễn phí trị liệu cho Vương Lực Hùng cũng là không cần thiết.
Mặc dù Triệu Đại Vĩ không thu mấy khoản không nên thu nhưng cũng không phải đến một xu cũng không lấy.
Hơn nữa nếu kim châm này thật sự có ích trong việc chữa bệnh, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, cũng không cần để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt như vậy.
Triệu Đại Vĩ chạm vào nó.
Chỉ cảm thấy kim châm vừa ấm vừa mát, tay nghề chế tác kim châm cũng thuộc loại hàng đầu.
Anh ta thử truyền một tia long khí vào, phát hiện ra kim châm này vậy mà còn có thể thúc đẩy việc truyền long khí, gật đầu nói: “Kim châm này thật sự có ích đối với tôi, vậy nên tôi sẽ nhận nó!”
Vương Lực Hùng thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Đại Vĩ nhận đồ của anh ta mới khiến anh ta yên tâm được, người như Vương Lực Hùng sợ nhất là phải mang ơn kẻ khác như thế.
Triệu Đại Vĩ nói: “Cúi đầu xuống.”
“Sao cơ?”
Vương Lực Hùng rất muốn tát cho chính mình một cái, trong lòng tự nhủ mình hỏi làm cái gì không biết, làm theo là được rồi, đồng thời vội vàng cúi thấp đầu, chờ đợi Triệu Đại Vĩ hành động theo ý mình.
“Đương nhiên là để trị bệnh cho não của ông rồi.” Triệu Đại Vĩ nói: “Tuy nhiên, muốn hoàn toàn chữa khỏi bệnh viêm não cho ông thì tôi phải thi châm hai lần. Mà hai lần thi châm này lại phải cách nhau đến mười năm! Trong vòng mười năm, bệnh viêm não của ông sẽ không phát tác lần nữa đâu.”
“Mười năm sau, ông đến tìm tôi, tôi lại thi châm cho ông.”
Nghe lời Triệu Đại Vĩ nói, Vương Lực Hùng thật ra cũng suy nghĩ một chút, có phải Triệu Đại Vĩ không tin tưởng ông ta nên mới nói như vậy hay không?
Tuy nhiên, hiện tại ông ta chỉ có thể dựa vào Triệu Đại Vĩ, vậy nên dù rằng Triệu Đại Vĩ vẫn còn dè dặt vời ông ta đi chăng nữa thì anh ta cũng không thể làm gì khác được.
Hơn nữa, việc bệnh viêm não không phát tác trong vòng mười năm đã là ân huệ bằng trời bằng bể rồi, ông ta cũng không còn gì để nói nữa.
Nhìn thấy Vương Lực Hùng cúi đầu không nhúc nhích, Triệu Đại Vĩ rút kim châm ra, đâm từng châm từng châm một vào đầu Vương Lực Hùng.
Khoảng hai phút sau.
Triệu Đại Vĩ nói: “Thành công rồi!”
“Như vậy là được rồi sao? Có cần phải uống thuốc nữa không?” Vương Lực Hùng cảm thấy như thế này cũng đơn giản quá rồi, tuy nhiên không thể phủ nhận đầu óc ông ta đã dễ chịu hơn rất nhiều, nhẹ nhàng khoan khoái mà cũng vô cùng nhẹ nhõm.
“Không cần.”
“Được, tôi hiểu rồi, cảm ơn Triệu thần y!”
Bấy giờ Vương Hổ mới đứng ra, nói với vẻ lúng túng: “Anh Vĩ, vậy tôi…”
“Nhớ kỹ lời anh nói đó, từ nay về sau không bao giờ được trở thành kẻ thù của Triệu Đại Vĩ tôi. Nếu không…” Triệu Đại Vĩ cười nhẹ.
“Hiểu rồi! Tôi hiểu rồi!” Trong lòng Vương Hổ tự nhủ mình cũng đâu phải kẻ ngu ngốc, bây giờ mà còn đối đầu với thần y như thế này không phải là đang chê mạng mình quá dài rồi hay sao?
Triệu Đại Vĩ thi châm cho Vương Hổ như bình thường.
“Vì bệnh viêm não của anh mới chỉ ở giai đoạn đầu nên chỉ cần thi châm một lần là đủ rồi.” Triệu Đại Vĩ nói.
“Cảm ơn anh Vĩ, anh Vĩ à, nếu sau này anh có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ việc gọi tôi, tôi đảm bảo gọi cái đến ngay!”
Triệu Đại Vĩ thản nhiên nói: “Vương Hổ, anh phải đảm bảo không ức hiếp người lương thiện, không cưỡng ép phụ nữ nữa. Nếu không, để tôi nhìn thấy một lần nữa thì tôi có thể trị khỏi bệnh viêm não cho anh, cũng có thể làm cho bệnh viêm não của anh tái phát!”
“Đã rõ!”
Vương Hổ cũng coi như nhớ được một bài học.
“Được, nếu không có chuyện gì khác thì hai người đi được rồi.” Triệu Đại Vĩ nói.
“Triệu thần y, anh đã cứu mạng bọn tôi…”
“Bộ kim châm này đã thanh toán xong xuôi hết cả rồi, không cần nói nhiều nữa.” Triệu Đại Vĩ không muốn tiếp tục nói chuyện trên trời dưới bể với Vương Lực Hùng nữa.
Nếu người khác mà có thái độ như vậy thì chắc Vương Lực Hùng đã bùng nổ từ lâu rồi.
Đáng tiếc, người đối mặt với anh ta chính là Triệu Đại Vĩ, vậy nên anh ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng mà thôi.
“Triệu thần y, vậy bọn tôi về đây, hẹn lần sau gặp lại.” Vương Lực Hùng lễ phép dẫn mọi người rời đi.
Vương Đại Trụ đi trên một chiếc moto ba bánh đến, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Tôi nhìn thấy hai chiếc xe sang trọng lắm!”
“Không có gì, đi hái nấm thôi!”
...
Lúc Triệu Đại Vĩ đang xuống núi hái nấm thì phát hiện Ngô Hỏa Toàn đang rất lúng túng đứng trước cửa nhà mình.
“Ngô Hỏa Toàn, chú đến đây làm gì?”
“Đại Vĩ, tôi có một chuyện muốn bàn bạc với cậu.” Ngô Hỏa Toàn ấp úng, không dám đối mặt trực tiếp với Triệu Đại Vĩ, thậm chí chỉ trông thấy Triệu Đại Vĩ là đã chột dạ rồi.
Một trong những nguyên nhân chính là lần trước ông ta bị Triệu Đại Vĩ treo lên đánh.
Thứ hai chính là tất cả những chuyện vừa xảy ra. .
Quá gây kinh ngạc rồi!
Chủ nhân của chiếc xe sang trọng chỉ trong chốc lát đã đưa Ngô Tùng Quế xuống, đồng thời khiến cho Ngô Tùng Quế không còn chút suy nghĩ muốn phản kháng nào.
Ngô Hỏa Toàn dựa vào việc mình là chú ruột của Ngô Tùng Quế nên bây giờ mới hành xử ngang ngược vô lý trong thôn.
Lúc này, Ngô Tùng Quế đã đến đồn cảnh sát tự thú, anh ta cũng hoàn toàn mất đi chỗ dựa.
“Nói đi, có chuyện gì, nếu chú đánh chủ ý lên chị dâu tôi thì tôi đề nghị chú cút ra xa một chút.”
“Không phải như vậy.”
Ngô Hỏa Toàn nói với vẻ lấy lòng: “Đại Vĩ, tôi biết trước kia tôi có lỗi với cậu, bây giờ tôi cũng đã biết sai rồi. Lần này tôi tới thật ra là muốn nói với cậu một chuyện rất tốt.”
“Chú nói đi.” Thái độ của Triệu Đại Vĩ rất bình thản.
“Đại Vĩ, tôi đã sống ở bên cạnh cái hồ vài chục năm, cũng đã nuôi cá vài chục năm rồi. Bây giờ, chuyện tôi mệt mỏi thì không nói làm gì, nhưng thím của cậu cũng thấy như vậy, tôi có lỗi với bà ấy. Vậy nên, tôi không muốn tiếp tục nuôi cá nữa, chuẩn bị bán hồ cá đi.”
“Tôi nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn thấy trong thôn chỉ có cậu mới có thể khiến cho hồ cá này kiếm được nhiều tiền.”
“Chú không nuôi cá nữa sao?” Triệu Đại Vĩ rất bất ngờ.
Bởi vì Vì Ngô Hỏa Toàn mặc dù là một tên keo kiệt và thất đức nhưng xét đến phương diện nuôi cá thì chắc chắn là tay nghề rất tốt, những năm qua, dựa vào việc nuôi cá, ông ta đã kiếm được không ít tiền.
Hiện tại việc Ngô Hỏa Toàn đột nhiên không nuôi cá nữa thật sự khiến cho anh ta kinh ngạc.
Suy nghĩ một chút, Triệu Đại Vĩ cảm thấy vụ làm ăn anh này có thể làm được.
Mặc dù Triệu Đại Vĩ sẽ không biết nuôi cá, nhưng trong thôn có người biết, đợi đến lúc đó giao cho người khác hỗ trợ là được rồi.
Mà anh ta có thể bỏ tâm sức vào đồ ăn cá, giúp cá lớn nhanh, béo mập hơn!
“Đúng vậy, tôi không muốn nuôi nữa, định hỏi xem cậu có muốn nuôi hay không.” Ngô Hỏa Toàn nói.
“Tôi nuôi, ký hợp đồng chuyển nhượng đi.”
Ngô Hỏa Toàn Thở dài: “Được!”
Rất nhanh chuyện hợp đồng đã được xử lý xong xuôi.
Mặc dù ý kiến của hai người về giá chuyển nhượng có chút không nhất trí nhưng sau khi thảo luận thì điểm bất đồng ấy cũng rất nhanh đã đạt được thống nhất, cuối cùng đi đến hợp tác.
“Từ hôm nay trở đi, hồ cá kia sẽ là của cậu.”
“Được!” Triệu Đại Vĩ nói: “Mặc dù nhân phẩm của chú chẳng ra sao nhưng hồ cá của tôi nhất định sẽ kinh doanh thật tốt.”
Ao cá của Ngô Hỏa Toàn rất lớn, có đến hơn mấy trăm mẫu.
Triệu Đại Vĩ nghĩ đến, về sau khách sạn Trường Ca Thái Vi cũng có thể dùng cá trong ao, như vậy cũng sẽ kiếm được nhiều lợi nhuận hơn nữa.
Huống hồ anh ta tin tưởng cá mà mình nuôi nhất định ăn sẽ ngon hơn cá mà người khác nuôi.
Chờ Ngô Hỏa Toàn rời đi, Triệu Đại Vĩ nói: “Bỏ ra ba mươi vạn để tiếp quản mấy trăm mẫu hồ nuôi cá, còn có cả cá bên trong ao, trong tay mình cũng không còn nhiều tiền lắm nữa.”
“Sau đó phải chờ cho túi tiền đầy lên một chút đã.”
“Tiếp theo, mình muốn tìm người quản lý hồ cá.” Triệu Đại Vĩ nghĩ: “Tìm ai bây giờ?”
Chú Tam Đức ở trong thôn hình như cũng biết nuôi cá, mình đi hỏi chú ấy một chút xem sao.
Triệu Đại Vĩ lái xe moto ba bánh đi vào trong thôn, đến nhà Triệu Tam Đức
Triệu Tam Đức nghe được lời mời của Triệu Đại Vĩ thì rất có hứng thú, ngay lập tức đồng ý.
“Chúng ta đi xem hồ cá của Ngô Hỏa Toàn một chút đi. Triệu Tam Đức tôi đã mấy năm nay không nuôi cá rồi, tôi muốn đi xem tình hình trong hồ nuôi cá của Ngô Hỏa Toàn.”
“Đi!”
Triệu Đại Vĩ đi đến hồ cá, ngồi lên chiếc thuyền nhỏ mà Ngô Hỏa Toàn để lại.
Đi đến giữa hồ, Triệu Tam Đức cảm thán: “Đây là chỗ tốt đấy, ở đây chỉ cần nuôi cá cẩn thận là nhất định có thể kiếm tiền!”