Anh mang tất cả những dược liệu này về nhà, Triệu Đại Vĩ chuẩn bị bắt đầu chế tạo thuốc kéo dài tuổi thọ.
Còn những thuốc viên anh chế tạo ra sẽ đưa cho ai uống, trong đầu anh đã có ý định từ lâu rồi.
Lúc trước Khương Trừng Hải đã dạy cho anh tất cả các kiến thức tinh hoa suốt đời của ông cụ, mà anh cũng không phải là người biết ơn không báo, cho nên đương nhiên viên thuốc kéo dài tuổi thọ này sẽ đưa cho Khương Trừng Hải!
Nhưng mà cô gái Lương Thu Tĩnh này, từ lần trước đánh một trận thoải mái cùng với Triệu Đại Vĩ, bây giờ mỗi ngày cô ta đều nghĩ các cách khác nhau để có thể đánh nhau với Triệu Đại Vĩ thêm một lần nữa!
Triệu Đại Vĩ nhíu mày hỏi: "Chị Thu Tĩnh, chị không thấy tôi đang bận sao? Chuyện này để sau đi được không?"
"Không được, đánh một trận không mất nhiều thời gian đâu. Sau khi đánh xong, tôi sẽ không làm phiền cậu nữa, mà tôi còn làm lao động miễn phí cho cậu, bảo vệ sự nhàn rỗi của chị dâu. Cậu bảo tôi làm cái gì, tôi sẽ làm cái đấy!"
"Tôi không cần chị làm gì, hiện tại tôi chỉ muốn hỏi chị một câu, nếu đánh xong thì chị sẽ không làm phiền tôi nữa đúng không?"
Triệu Đại Vĩ nghiêm túc nhìn Lương Thu Tĩnh, trong lòng anh thật sự có chút không nỡ phá hủy bông hoa xinh đẹp và tràn đầy khí khái hào hùng giống như Lương Thu Tĩnh này.
Sau khi Lương Thu Tĩnh nghe xong vô cùng vui mừng, hưng phấn gật đầu trả lời: "Đúng vậy, sau khi đánh nhau xong, tôi sẽ không làm phiền cậu nữa!"
"Được!"
Triệu Đại Vĩ xoay người đi ra ngoài, tìm chỗ thoáng hơn và nói: "Bắt đầu đi!"
"Bắt đầu!"
Thân thể Lương Thu Tĩnh như một con khỉ, di chuyển nhanh nhẹn và linh hoạt.
Cô ta đi vòng quanh Triệu Đại Vĩ, cố gắng tìm thời cơ để tấn công, chờ khi cảm thấy có thể ra tay, cô ta di chuyển nhanh như một con mãnh hổ, giống như con hổ trắng ngậm xác chết!
Bộp!
Triệu Đại Vĩ phủi tay, không thèm liếc nhìn Lương Thu Tĩnh đang ngã trên mặt đất cũng không quay đầu lại nói: "Chị đừng tới làm phiền tôi nữa, tôi có việc rất quan trọng phải làm."
Lương Thu Tĩnh choáng váng!
"Sao tôi lại ngã xuống..." Lương Thu Tĩnh nằm trên mặt đất, bụng đau nhói, nhưng cô ta lại quay đầu nhìn về phía Tiền Mỹ Lâm đang đứng cười to ở bên cạnh hỏi: "Chị dâu, chị có nhìn rõ tôi ngã như thế nào không?"
Tiền Mỹ Lâm lắc đầu nói: "Tôi không nhìn rõ."
"Đáng ghét! Có khoảng cách lớn như vậy sao!" Lương Thu Tĩnh luôn cảm thấy mình rất lợi hại. Cô ta không chắc có thể đánh bại Triệu Đại Vĩ, nhưng ít nhất cũng có thể đánh mấy chiêu với Triệu Đại Vĩ.
Nhưng rõ ràng cô ta không ngờ rằng Triệu Đại Vĩ chưa bao giờ nghiêm túc đánh nhau với cô.
Ừm, ngoại trừ lần này!
Triệu Đại Vĩ nhốt mình trong bếp.
Anh đang sử dụng phương pháp độc đáo của mình để luyện chế Đại Vương Huyết Hoa và các dược liệu khác cùng với nhau để chế tạo ra thuốc viên bí mật.
Cùng lúc đó, anh truyền một tia long khí vào trong thuốc viên.
"Việc lớn đã thành công rồi!"
Sau ba tiếng liên tục luyện chế, cuối cùng anh cũng đã luyện chế thành công thuốc kéo dài tuổi thọ!
Triệu Đại Vĩ ra khỏi phòng bếp rồi bước vào phòng khách.
Anh nhìn thấy Triệu Tam Đức, người giúp anh nuôi cá đang ngồi trong phòng khách nói chuyện với Tiền Mỹ Lâm.
Chờ đã lâu cuối cùng cũng nhìn thấy Triệu Đại Vĩ xuất hiện, Triệu Tam Đức nói: "Đại Vĩ, tôi ngồi chờ cậu rất lâu rồi. Cậu ở trong phòng bếp làm gì thế? Chị dâu cậu và cô gái này đều ngăn cản không cho tôi đi đến đó, thậm chí còn không cho tôi gọi cậu."
Triệu Đại Vĩ gật đầu cười nói với Tiền Mỹ Lâm và Lương Thu Tĩnh: "Hai người đã làm rất tốt!"
Khóe miệng Triệu Tam Đức run lên, suýt chút nữa bị lóe eo.
Triệu Đại Vĩ nói: "Vừa rồi tôi đang luyện chế thuốc viên mà thuốc viên này rất quý giá, chính là để tặng cho người khác. Nếu tôi luyện chế thất bại do sự quấy rầy của chú vậy thì tôi sẽ hỏi tội chú đấy."
Triệu Tam Đức sợ tới mức vội vàng thở ra một hơi dài nói: "May quá, nếu không thì công việc tốt này của tôi cũng đến lúc kết thúc."
Ông ta thực sự rất hưng phấn khi nói như vậy.
Triệu Đại Vĩ nói: "Chú Tam Đức hãy nói đi, nhìn sắc mặt hồng hào của chú, chắc chắn là có chuyện tốt."
"Ừm, đúng thế!"
Trong tay Triệu Tam Đức cầm một con cá được xâu lại bằng cỏ cá, ông ta đưa cho Triệu Đại Vĩ nhìn và hỏi: "Đại Vĩ, cậu nhìn con cá này xem nó có gì đặc biệt?"
Không chờ Triệu Đại Vĩ trả lời, Tiền Mỹ Lâm và Lương Thu Tĩnh đều nghiêng người về phía trước để nhìn kỹ hơn.
"Không cần nhìn đâu, cũng không có gì đặc biệt, điều duy nhất có thể nói chính là nó vẫn có sức sống khi đã bị vớt lên." Triệu Đại Vĩ nói.
Tiền Mỹ Lâm lắc đầu nói: "Không thể nào, Triệu Tam Đức đã hỏi như thế, chắc chắn phải có điều gì đặc biệt. Chú đứng xa như vậy, sao nhìn rõ được."
Triệu Tam Đức cười nói: "Thật sự không có gì đặc biệt."
Sắc mặt Tiền Mỹ Lâm hơi cứng đờ.
Triệu Tam Đức nói tiếp: "Nhưng mà hương vị của nó ngon hơn nhiều so với cá bình thường!"
"Không giấu các người, hôm qua tôi nhìn thấy có một con cá chết trong hồ. Hình như nó vừa mới chết cho nên tôi đem nó về nhà để nấu canh."
"Không ăn không biết, ăn vào dọa tôi nhảy dựng lên!"
Giọng nói của Triệu Tam Đức tràn đầy khoa trương: "Hương vị của con cá này quá tuyệt vời! Đây là con cá ngon nhất mà tôi từng ăn trong đời, ngon chưa từng có!"
"Sau khi ăn con cá này, thậm chí tôi cảm thấy cả người đều vô cùng thoải mái!"
Triệu Tam Đức vui mừng nói, nhưng trong mắt Tiền Mỹ Lâm và Lương Thu Tĩnh, ông ta giống như một kẻ thần kinh...
Triệu Đại Vĩ nhíu mày lại.
Nhìn thấy dáng vẻ của Triệu Tam Đức, chắc không phải là giả, anh không nhịn được suy nghĩ kỹ về lý do ở trong đó.
Giây tiếp theo!
Sắc mặt Triệu Đại Vĩ lộ ra vẻ rõ ràng.
Nếu không có gì thay đổi thì đó là vì linh mưa!
Trên thực tế, khi Triệu Đại Vĩ rảnh rỗi, đặc biệt là vào ban đêm, anh sẽ bí mật đi đến bên hồ thi triển Hành Vân Bố Vũ Chi Thuật để tạo linh mưa cho cá và cỏ cá trong hồ ở những chỗ này.
Cá trong hồ ăn linh mưa, cộng thêm ăn cỏ cá được tưới bằng linh mưa, tự nhiên chất thịt sẽ càng thêm tinh tế, hương vị cũng càng ngon hơn.
Triệu Đại Vĩ nói: "Tôi đã hiểu rồi, chú Tam Đức."
"Chú Tam Đức, chị dâu, Thu Tĩnh, các người vẫn chưa ăn cơm trưa đúng không? Để tôi đi nấu cơm cho mọi người ăn thử xem con cá này so với cá thường khác biệt thế nào!"
"Vậy thì quá tốt!" Triệu Tam Đức thực sự muốn dùng điều này để chứng minh rằng mình không nói dối.
Lúc này, Tiền Mỹ Lâm và Lương Thu Tĩnh càng tò mò hơn.
Lúc Triệu Đại Vĩ nấu ăn, ba người còn lại ngồi chờ đồ ăn được bưng lên.
Với những kỹ thuật học được từ Khương Trừng Hải bậc thầy đầu bếp quốc bảo, bản lĩnh của Triệu Đại Vĩ đương nhiên sẽ không tầm thường.
Khoảng một giờ sau, bắt đầu dọn cơm!
Nào là nấm, chả, đậu cô-ve, canh cá còn có đầu cá kho tiêu!
"Oa, món này thơm quá đi?" Lương Thu Tĩnh vốn chưa từng ăn món ăn Triệu Đại Vĩ nấu, cho nên cô ta vô cùng kinh ngạc khi Triệu Đại Vĩ có thể làm ra những món ăn thơm như vậy.
Triệu Tam Đức cũng vô cùng ngạc nhiên khi nhìn những món ăn trên bàn ăn, còn ngửi thấy mùi thơm xộc vào mũi, ông ta cảm thấy mình cần phải nhìn nhận lại Triệu Đại Vĩ.
"Ăn thử đi, đặc biệt là hương vị của cá." Triệu Đại Vĩ nói.
"Được!"
Ba người Tiền Mỹ Lâm nóng lòng muốn động đũa.
Lần đầu tiên Tiền Mỹ Lâm ăn cá này, cô ấy trực tiếp sững sờ, trên mặt tràn đầy dư vị, mùi vị của hạnh phúc!
"Cái này…"
"Thế nào?" Triệu Đại Vĩ đứng ở phía sau Tiền Mỹ Lâm hỏi.
"Thật sự rất ngon! Chị chưa từng ăn con cá nào ngon như vậy!" Tiền Mỹ Lâm nói: "Cá này nếu bán ở nhà hàng, chắc chắn sẽ vô cùng đắt hàng!"
Nghe Tiền Mỹ Lâm nói, Triệu Đại Vĩ cũng gật đầu.
Đương nhiên cái này phải bán ở trong nhà hàng!