Để đảm bảo rằng những con cá này có thể được chuyển đến khách sạn còn nguyên vẹn, Triệu Đại Vĩ còn đặc biệt gọi một chiếc xe tải đến thôn.
Xe ba gác của anh cũng có thể chở được, nhưng không gian quá nhỏ, dễ khiến cá chết.
Hơn nữa, Triệu Đại Vĩ cũng không thiếu tiền gọi xe.
Sau khi Triệu Đại Vĩ giao cá cho khách sạn, anh lập tức yêu cầu Lâm Tuyết Nhã thu xếp thúc đẩy chỗ cá này ra ngoài trong hôm nay.
Lâm Nhã Tuyết rất vui mừng!
Hàng trăm con cá đấy nhé!
Nếu Triệu Đại Vĩ có thể mang đến nhiều cá như vậy mỗi ngày, thì danh tiếng của khách sạn Trường Ca Thái Vi chắc chắn sẽ mạnh hơn nữa, việc kinh doanh sẽ càng phát đạt!
Tuy nhiên, có một số việc cần bàn bạc từ từ, không nên vội vàng.
Hôm nay Lâm Nhã Tuyết mặc một chiếc váy đen ôm sát hông, lộ ra một nửa đôi chân trắng nõn và mịn màng, thân hình vô cùng tuyệt đẹp. Hơn nữa mái tóc dài, gợn sóng, buông thõng xuống, vừa đẹp vừa gợi cảm, không thua gì các minh tinh trong phim.1
Vì muốn chậm rãi bàn bạc, cô ấy mỉm cười mời Triệu Đại Vĩ vào phòng làm việc của mình.
"Triệu tổng, bây giờ có hai vấn đề, một là giá của những con cá này, hai là tên của những con cá này để đối mặt với thị trường."
"Ngoài ra, bởi vì trước mắt tôi đang áp dụng chính sách hẹn lịch để tiêu thụ những con cá này, tôi cũng không kịp nói với cậu, không biết cậu có ý kiến gì về việc này không?"
Lâm Nhã Tuyết vội vàng ném những vấn đề của mình ra.
Đại khái là những vấn đề này đều rất quan trọng, Lâm Tuyết Nhã sợ ngồi ở xa Triệu Đại Vĩ thì anh sẽ không nghe rõ nên đã ngồi cạnh Triệu Đại Vĩ.
Trái tim của Triệu Đại Vĩ khẽ rung lên, thấy Lâm Tuyết Nhã không làm hành động nào khác, lúc này mới đưa ra ý kiến của chính mình.
"Giá cả không nên quá cao, đừng để những con cá này trở thành món ăn dành riêng người giàu, tôi nghĩ nó có thể cao hơn giá thị trường, ví dụ cá trắm cỏ ở các nhà hàng thường có giá bốn mươi tệ đến sáu mươi tệ một con, mỗi con khoảng ba cân."
"Chúng ta có thể đặt giá khoảng hai đến ba trăm mỗi con, cũng khoảng hai đến ba cân. Nếu nặng hơn thế thì giá sẽ là mỗi cân một trăm tệ, giá cả tiêu chuẩn của một đĩa."
Lâm Nhã Tuyết vô cùng kinh ngạc!
Theo suy nghĩ của cô ấy, loại cá ngon như vậy ít nhất phải có giá một nghìn tệ một đĩa, nhưng Triệu Đại Vĩ lại đưa ra giá hai đến ba trăm tệ, thực sự quá rẻ cho khách hàng.
"Rẻ quá." Lâm Nhã Tuyết gợi ý: "Để đắt hơn một chút đi, thế mới kiếm lời được."
Triệu Đại Vĩ có suy nghĩ của chính mình.
Dù đối mặt với vẻ đẹp khi được trang điểm chau chuốt của Lâm Tuyết Nhã, cùng với mùi hương nhàn nhạt của người phụ nữ tràn ngập trong hơi thở của anh, Triệu Đại Vĩ cũng không từ bỏ quan điểm của mình.
"Sản lượng cá hiện nay ít, nên chúng ta không thể kiếm được nhiều tiền. Chúng ta cũng không muốn kiếm tiền từ loài cá này."
"Điều quan trọng nhất đối với chúng ta lúc này là sự truyền miệng, chứ không phải theo hướng ngược lại mà chú trọng vào giá cả."
Triệu Đại Vĩ không cần làm loại chuyện lừa khách như vậy!
Giá thành cá của Triệu Đại Vĩ có thể là bao nhiêu?
Nếu hồi đó Ngô Hỏa Toàn biết cá ngọt trong hồ của mình có thể biến thành bánh ngọt, chắc hẳn bây giờ ông ta có thể phun thẳng khoảng ba lít máu.
Mà bởi vì Triệu Đại Vĩ mua hồ nước của Ngô Hỏa Toàn với giá bình thường, cho nên anh không muốn thu lợi nhuận khổng lồ của khách hàng.
Lâm Tuyết Nhã thầm suy nghĩ một lúc, sau đó nói: "Là tôi không nghĩ chu đáo, tôi đồng ý với quan điểm này của cậu."
Cô ấy nhẩm tính, dù bán đắt hơn một chút, một đĩa một nghìn tệ, trăm con thì khoảng mười vạn.
Nhưng theo cách này, nó sẽ trở thành món ăn mà chỉ có người giàu mới có thể ăn được, vô ý phải hy sinh điểm vừa lòng của những khách hàng bình thường.
Hơn nữa, cũng không nhất thiết sẽ có nhiều người giàu đến đặt mua món ăn trị giá hàng nghìn tệ mỗi ngày.
Ngoài ra, bây giờ là thời kỳ quan trọng cho trận chiến với khách sạn Thiên Duyệt, Lâm Nhã Tuyết cũng cảm thấy rằng mức giá một nghìn tệ sẽ ảnh hưởng tiêu cực cho khách sạn trong giai đoạn này.
"Còn tên cá để bán thì sao?" Lâm Tuyết Nhã hỏi lại.
"Cá thôn Đại Long!" Triệu Đại Vĩ đưa ra câu trả lời rất chắc chắn.
Có thể tưởng tượng rằng một khi cái tên ‘Cá thôn Đại Long’ được tung ra ngoài, sẽ có biết bao nhiêu người tò mò về ngôi làng Đại Long này.
Hơn nữa còn có một điểm khác.
Thực ra cá thôn Đại Long chỉ là một quả bom khói!
Nếu khách sạn Thiên Duyệt cảm thấy ‘Cá thôn Đại Long’ là cá của thôn Đại Long, rồi mua lại với giá cao từ thôn Đại Long, thế chẳng phải có thể lừa được khách sạn Thiên Duyệt vung tiền như mưa sao?
Nên biết rằng ‘Cá thôn Đại Long’ của Triệu Đại Vĩ thực ra là đề cập đến loài cá trong hồ của chính anh.
Những con cá khác ở trong thôn Đại Long không khác gì những con cá bình thường.
Ngay cả Lâm Nhã Tuyết cũng bị cái tên này làm cho bối rối, không nhịn được nói: "Triệu tổng, chỗ cá này của cậu là cá của thôn Đại Long sao? Nếu vậy, nhỡ đâu khách sạn Thiên Duyệt cũng đến thôn Đại Long để mua cá thì phải làm sao?"
Triệu Đại Vĩ mỉm cười: "Cá thôn Đại Long này là ám chỉ được sản xuất trong ao của tôi, tôi dùng một phương pháp lai tạo đặc biệt, nếu đổi thành những con cá khác trong thôn, thì chắc chắn không được." . Đọc truyện hay tại || TRÙ MTRUYỆИ. VN ||
Đôi mắt Lâm Tuyết Nhã đột nhiên mở ra, cô ấy duỗi ngón tay cái của mình với Triệu Đại Vĩ: "Độc! Cậu độc thật đấy!"
"Câu hỏi cuối cùng, phương thức bán hàng có giới hạn số lượng..."
"Không sao, tôi đồng ý."
Vốn dĩ số lượng cá không nhiều, vậy nên cần phải đặt trước với một số lượng nhất định.
Triệu Đại Vĩ không có lý do gì để không đồng ý.
"Được, tôi sẽ ghi chú lại những điều này, sau đó sẽ dặn dò với người bên dưới để sửa menu." Lâm Tuyết Nhã hỏi lại: "Đại Vĩ, có ở lại khách sạn ăn trưa không?"
"Không, tôi muốn đến nơi khác một chuyến."
Nghe được câu trả lời của Triệu Đại Vĩ, Lâm Tuyết Nhã lại thở dài một hơi, thầm nói trong lòng rằng ‘Cậu bận thật đấy!’
...
Nơi Triệu Đại Vĩ sẽ đến chính là Thế ngoại sơn trang!
Đã mấy ngày rồi chưa đến thăm Ngụy Tử Phù, anh đoán rằng chắc cô gái này lo lắng lắm đây.
Triệu Đại Vĩ đến đây bằng taxi.
Các nhân viên bảo vệ của Thế ngoại sơn trang vui mừng và kích động khôn xiết giống như đón tết vậy.
"Bác sĩ Triệu, mỗi ngày bọn tôi trông ngóng anh như thể ngóng trăng ngóng sao đó ạ."
"Sao vậy?" Triệu Đại Vĩ khó hiểu.
"Bởi vì ngày nào chị Giai cũng đến chỗ tôi hỏi bác sĩ Triệu có đến đây không, khiến chúng tôi vô cùng căng thẳng. Chị Giai vừa nghe nói anh không hề đến thì sắc mặt bỗng chốc trở nên khó coi."
"Chị Giai?" Triệu Đại Vĩ không khỏi nói: "Chị Giai thành thục như vậy, hóa ra cũng là người có tính nóng vội."
"Ai đang nói xấu tôi đấy?"
Phùng Giai mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây, vừa xinh đẹp vừa uy nghiêm bước tới, phát hiện ra đó là Triệu Đại Vĩ, sắc mặt của cô ấy lập tức trở nên vô cùng phong phú vi diệu.
"Đại Vĩ, mau vào đi, đợi cậu lâu lắm rồi đấy, tôi sợ chậm trễ thời gian, bệnh của tiểu thư sẽ bị tái phát."
"Không đâu, tôi có tính toán cả rồi."
"Có tính toán là tốt rồi. Vốn dĩ tôi muốn gọi điện thoại cho cậu, nhưng mà tiểu thư nói bây giờ cậu rất bận, tiểu thư cũng nói rằng chắn chắn cậi cũng có tính toán riêng trong lòng, bảo tôi đừng quấy rầy cậu."
Khó khăn lắm Phùng Giai mới thấy tình trạng bệnh của Ngụy Tử Phù dần dần hồi phục, cô ấy không muốn thấy bệnh tình của Ngụy Tử Phù trở nên trầm trọng hơn.
Triệu Đại Vĩ nói: "Đi thôi, đi xem Tử Phù sao rồi."
"Ừm."
Phùng Giai hưng phấn dẫn đường cho Triệu Đại Vĩ.
Chẳng bao lâu, anh liền đến tới căn phòng của Ngụy Tử Phù.
"Đại Vĩ, anh tới rồi." Ngụy Tử Phù đang đọc một cuốn sách về lĩnh vực kinh doanh.
Ước mơ của cô ấy là trở thành một doanh nhân thành đạt và làm nên một ngành công nghiệp không thua kém công ty của cha mình, vì vậy cô ấy vẫn luôn chăm chỉ trên phương diện này.
Nhìn thấy Triệu Đại Vĩ, cô ấy đặt quyển sách trên tay xuống rồi đứng dậy.
Triệu Đại Vĩ nhìn thấy Ngụy Tử Phù mặc một bộ váy đen, bất ngờ khiến người ta kinh ngạc trước vẻ đẹp của mình, anh hơi sững sờ một lát, sau đó nói: "Muốn bắt đầu trị liệu luôn không?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Ngụy Tử Phù bỗng đỏ bừng!
Đã mấy ngày chưa trị liệu, nay đột nhiên tiến hành trị liệu, lại phải cởi quần áo, khiến khuôn mặt của cô ấy đỏ ửng vô cùng.