Anh than một tiếng, trong lòng đã có dự tính nói: "Đừng nói như thế, chắc chắn Ngô Hoả Toàn sẽ không vô duyên vô vớ mà nhường nơi tốt như vậy cho tôi đâu, cho nên chúng ta phải đi tìm ra nguyên nhân Ngô Hoà Toàn nhường cái hồ này trước đã."
Đúng lúc này.
Con gái của Ngô Hoả Toàn là Ngô Tiểu Mẫn đang bơi ở một góc bên cạnh hồ.
Cô ta nhìn thấy có người đang chèo thuyền trong hồ nên nhanh chóng bơi về phía Triệu Đại Vĩ.
"Này, hai người là ai? Tại sao lại chèo thuyền của nhà tôi?"
Cô ta tưởng Triệu Đại Vĩ và Triệu Tam Đức đến trộm cá của nhà bọn họ.
Triệu Đại Vĩ đứng ở phía xa xa nhìn thấy một cái đầu nhỏ xinh đẹp nhô ra, vì vậy hét lên: "Tôi đã nhận thuê hồ cá của nhà các cô rồi, nếu như không tin thì cô có thể quay về nhà hỏi cha cô."
Anh vừa nói vừa chèo thuyền đi về phía Ngô Tiểu Mẫn.
"Anh nhận thuê hồ cá nhà tôi?"
Ngô Tiểu Mẫn nhỏ hơn Triệu Đại Vĩ mấy tuổi nên cũng có mối quan hệ rất bình thường với Triệu Đại Vĩ, về cơ bản khi đi trên đường cũng sẽ không chào hỏi gì nhau.
Hơn nữa cô ta cũng biết Triệu Đại Vĩ có ân oán với cha cô ta là Ngô Hoả Toàn, cho nên cô ta cũng không tin lời nói của của Triệu Đại Vĩ cho lắm.
"Đúng vậy."
Triệu Đại Vĩ nói: "Hồ cá nhà các cô chắc chắn xảy ra chuyện gì đó rồi, cho nên cha cô mới chuyển nhượng hồ cá cho tôi."
Ngô Tiểu Mẫn rất ngây thơ, nghe thấy lời nói của Triệu Đại Vĩ thì nhanh chóng nhớ lại những chuyện xảy ra với hồ cá trong khoảng thời gian này.
Dường như cô ta nhớ ra gì đó, nhanh chóng gật đầu nói: "Nói ra thì là vì gần đây nhiệt độ khá cao. Mặc dù lần trước có mưa nhưng thời tiết càng ngày càng nóng, cá trong hồ cũng chết rất nhiều."
Triệu Tam Đức đứng ở bên cạnh nhanh chóng bày tỏ sự đồng tình: "Bây giờ nhiệt độ cao quả thật ảnh hưởng rất nhiều đến việc nuôi cá. Lần trước chẳng phải Ngô Hoả Toàn bị vợ của mình đánh bị thương sao? Có lẽ ông ta quên mở máy sục khí cho hồ cá, cho nên mới tổn thất nghiêm trọng như vậy."
"Hoá ra là như vậy, vậy thì cũng tốt."
Triệu Đại Vĩ nhận thuê hồ cá của Ngô Hoả Toàn không phải là thích cá trong hồ này, mà là thích cái hồ này.
Cái hồ này không chỉ rộng lớn, diện tích tổng cộng hơn bốn trăm mẫu, nước hồ sạch sẽ, xung quanh non xanh nước biếc, phong cảnh rất đẹp, sau này sửa lại sơ qua, nói không chừng còn có thể làm một gia đình nông dân vui vẻ.
Ngoài ra, Triệu Đại Vĩ muốn nhanh chóng đột phá cảnh giới Long Linh để có thể thật sự hô mưa gọi gió trong phạm vi lớn hơn. Hơn nữa Linh Vũ cũng giúp ích rất nhiều cho sự sinh trưởng và phẩm chất của cá.
Vậy nên cho dù trong hồ của Ngô Hoả Toàn không hề có cá, Triệu Đại Vĩ cũng có thể kiếm được thành phẩm.
"Cho nên các anh thật sự nhận thuê hồ cá nhà tôi sao?" Ngô Tiểu Mẫn xác nhận lần cuối cùng.
"Đương nhiên rồi, tôi lừa cô làm cái gì?"
"Được rồi, vậy nếu như hồ nước này đã là của anh rồi thì tôi sẽ không bơi ở trong này nữa."
Cô ta đi bơi, thật ra là vì thích sự mát mẻ.
Từ nhỏ cô ta đã thích chơi trong nước, tranh thủ hai ngày này cha mẹ cô ta không có thời gian để ý đến cô ta nên lén một mình chạy ra đây.
"Không sao, cô cứ bơi đi. Nhưng cô hãy cẩn thận một chút, hồ nước này cũng khá là sâu, sẽ nguy hiểm đó."
"Không không, tôi vẫn là không bơi nữa."
Ngô Tiểu Mẫn lặng lẽ quay người, bơi về phía bờ.
Triệu Tam Đức thấy Ngô Tiểu Mẫn rời đi, ánh mắt lại tập trung ở trong hồ: "Nơi này chỉ có hai máy sục khí, trời nóng như vậy chắc chắn không đủ, vẫn cần phải mua thêm vài máy sục khí nữa."
"Hơn nữa cá ở trong hồ này chắc cũng đã chết khá nhiều, tôi nghĩ chúng ta cần phải thêm cá bột hoặc là cá con vào trong hồ này."
"Ừ, về khoản này thì chú Tam Đức, có lẽ chú là người thành thạo nên tôi giao chuyện này cho chú, còn tôi sẽ giải quyết về máy sục khí."
"Được thôi." Triệu Tam Đức gật đầu.
Đang nói chuyện.
Ngô Tiểu Mẫn ở một bên khác hình như bị vướng bởi bèo nên hét toáng lên: "Cứu tôi với! Cứu tôi với!"
"Hả?"
Triệu Đại Vĩ nhanh chóng nhảy xuống nước, cả người chìm trong nước giống như một con cá, nhanh chóng bơi đến bên cạnh Ngô Tiểu Mẫn.
Triệu Tam Đức cũng chèo thuyền đi về phía chỗ Ngô Tiểu Mẫn xảy ra chuyện.
Triệu Đại Vĩ bơi đến bên cạnh Ngô Tiểu Mẫn, lặn "bõm" xuống dưới nước và tháo bèo đang vướng vào người Ngô Tiểu Mẫn ra. Sau đó anh nhanh chóng ngoi lên.
Bởi vì lúc trước giãy dụa tốn rất nhiều sức lực cho nên Ngô Tiểu Mẫn không thể nào tự bơi về bờ, chỉ có thể cố gắng kéo lấy quần áo của Triệu Đại Vĩ.
"Bình tĩnh!"
Triệu Đại Vĩ ôm dưới nách Ngô Tiểu Mẫn, cố gắng kéo cô ta về phía thuyền, Triệu Tam Đức ở trên thuyền cũng giúp kéo lấy Ngô Tiểu Mẫn.
Ngô Tiểu Mẫn choáng váng, cuối cùng cũng được kéo lên thuyền.
Cô ta sặc hai ngụm nước, cố gắng hô hấp: "Cảm ơn anh." .
Sau đó, cô ta cố gắng hồi phục trạng thái của mình.
Trong quá trình hồi phục lại, trong đầu cô ta xuất hiện cảnh vừa nãy Triệu Đại Vĩ cứu mình.
"Hả?"
Ngô Tiểu Mẫn nhanh chóng đỏ bừng mặt, cô ta cảm thấy mình bị Triệu Đại Vĩ chiếm món hời lớn rồi, vừa nãy khi Triệu Đại Vĩ cứu cô ta, rõ ràng đã lợi dụng cô ta rồi.
Nhưng mà.
Cứu người cũng không thể nào để ý nhiều như vậy, bản thân Ngô Tiểu Mẫn cũng từng lặn xuống nước cứu một cô gái, khi đó cô ta cũng chỉ túm lấy, trong đầu chỉ nghĩ đến cứu người chứ không nghĩ gì quá nhiều.
Cho nên cô ta lặng lẽ giấu chuyện này ở trong lòng, nhưng mặt vẫn còn đỏ ửng.
"Bây giờ ổn hơn chút nào chưa?" Triệu Đại Vĩ hỏi.
"Đỡ hơn nhiều rồi, tôi không còn sặc nhiều nước nữa. Cảm ơn anh Đại Vĩ."
"Sau này cô cẩn thận một chút, đừng chơi dưới nước một mình. Tốt nhất cô tìm một người bạn, như vậy cũng có thể có người để ý đến mình."
"Tôi biết rồi, cảm ơn anh Đại Vĩ đã nhắc nhở."
"Tôi đưa cô lên bờ."
Triệu Đại Vĩ chèo thuyền đến bên bờ, cẩn thận đỡ Ngô Tiểu Mẫn đi và nói: "Đây là quần áo của cô nhỉ, mau mặc vào đi."
"Được."
Ngô Tiểu Mẫn xuống nước bơi nên mặc áo lót và quần đùi, không có đồ tắm mà để trần như vậy nên cô ta chỉ đành mỉm cười lúng túng.
Đợi Ngô Tiểu Mẫn mặc xong quần áo và rời đi, Triệu Đại Vĩ đi kiểm tra tình hình ở bên hồ một chút. Trong lòng đã âm thầm ra quyết định phát triển kế hoạch ở bên này.
Tinh tinh tinh!
Là Ngụy Tử Phù gọi điện thoại đến.
Ngụy Tử Phù nói ngay vào trọng điểm: "Đại Vĩ, tôi đăng ký trường dạy lái xe cho anh rồi, còn tìm một huấn luyện viên dạy riêng nữa."
Còn chưa để Triệu Đại Vĩ lên tiếng, cô ấy tiếp tục nói: "Thi bằng lái xe không phải là điều quan trọng, điều quan trọng là có một nữ học viên dưới quyền của huấn luyện viên này. Nếu như anh có thể thu phục được cô ta thì có thể giải quyết ổn thoả vấn đề về đầu bếp trong khách sạn rồi."
"Như vậy là ý gì?"
Triệu Đại Vĩ hiểu ý về việc tìm trường dạy lái xe, nhưng không hiểu ý của việc đi tìm nữ học viên.
Triệu Đại Vĩ tôi là loại người đó sao?
Hơn nữa kiểu "thu phục" này thế nào? Liệu nó có phải là "thu phục" trong tưởng tượng không? Những thứ này đều khiến cho Triệu Đại Vĩ đầu óc mơ hồ.
"Nói như vậy này, nữ học viên này tên là Khương Tử Nhiếp. Ông nội của cô ta là Khương Trừng Hải, từng tham gia vào việc nấu nướng các bữa tiệc của quốc gia và từng là đầu bếp hạng nhất của quốc gia."
"Nhưng bây giờ Khương Trừng Khải tuổi tác đã cao, không còn làm trong ngành đầu bếp nữa. Hơn nữa ông cụ cũng không cần gì cả mà chỉ có một điều duy nhất ông cụ để ý, đó chính là đứa cháu gái Khương Tử Nhiếp."
"Chẳng phải anh luôn nói món ăn trong khách sạn Trường Ca Thải Vi không ngon sao? Mặc dù chúng ta không thể mời Khương Trừng Hải đích thân đến khách sạn làm đầu bếp, nhưng anh có thể để đầu bếp học hỏi ông cụ, chắc chắn sẽ có hiệu quả to lớn!"
"Nhưng mà điều kiện đầu tiên là anh phải thu phục được Khương Tử Nhiếp, nếu không theo như tính cách của Khương Trừng Hải, ông cụ sẽ không nhận học trò và càng sẽ không dạy người khác tay nghề nấu ăn đâu."
Ngụy Tử Phù nói một lèo, sau đó nói: "Đại Vĩ à, anh hiểu không?"
Triệu Đại Vĩ gật đầu: "Cô đúng là thần thông quảng đại, trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã tìm thấy một người như vậy rồi."
"Tôi đồng ý, cô cho tôi tên của trường dạy lái xe và cách liên lạc với người dạy."
Triệu Đại Vĩ hơi bất lực, trong lòng tự nhủ chuyện này rắc rối quá, chi bằng tìm Khương Trừng Hải bàn bạc là được rồi.
Với kỹ thuật chữa bệnh của anh, cộng thêm việc Khương Trừng Hải tuổi tác đã cao nên chắc chắn sẽ theo đuổi trường thọ. Cho nên anh cứ đến tìm thẳng Khương Trừng Hải cũng nắm chắc được năm phần.
Đương nhiên nếu như anh giành được cảm tình của Khương Tử Nhiếp trước, vậy thì anh đã nắm chắc được mười phần trong cuộc bàn bạc này.