• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Triệu Đại Vĩ về đến nhà đã hơn chín giờ tối.



Tiền Mỹ Lâm còn chưa ngủ, cô ấy đang chờ anh trở lại.



Ở trên đỉnh đầu Tiền Mỹ Lâm là bóng đèn điện kiểu cũ, tản ra ánh đèn mờ nhạt, chiếu ở trên gương mặt tuyệt mỹ của Tiền Mỹ Lâm.



"Chị dâu, chị đang chờ tôi à?"



"Ừm."



"Chờ tôi ngủ chung?" Triệu Đại Vĩ truy hỏi.



"Đúng vậy, trễ như vậy mà chú không trở lại, chị dâu cũng không ngủ được." Tiền Mỹ Lâm muốn nói lại thôi, nhưng cô ấy vẫn nói: "Đại Vĩ, chú... Sao trễ như vậy mới trở về?"



Cô ấy vuốt ve ngón tay của mình, tâm trạng lo lắng mà thấp thỏm, rất sợ nghe được nội dung cô ấy không quá muốn nghe từ trong miệng Triệu Đại Vĩ.



"Tôi đến khách sạn. Bắt đầu từ hôm nay, khách sạn Trường Ca Thái Vi kia cũng có một phần của Triệu Đại Vĩ tôi."



"Chú đến khách sạn?" Tiền Mỹ Lâm hơi hồi hộp một chút, cảm thấy không lành, nhưng sau khi nghe được nửa đoạn, tâm trạng của cô ấy đã khá hơn nhiều: "Chú làm ông chủ? Không thể nào? Chú nào có tiền gia nhập vào cổ phần khách sạn của người ta..."



"Dùng nấm thế chấp là được, nấm cũng là tài sản."



Triệu Đại Vĩ không noia thật hoàn toàn, chủ yếu là sợ Tiền Mỹ Lâm cảm thấy quá hoang đường, mà cho là anh nói láo.



"Như vậy cũng được à." Tiền Mỹ Lâm quyến rũ, vui vẻ nói: "Đại Vĩ, vậy bây giờ chú cũng là ông chủ lớn."



"Cho dù là ông chủ lớn, tôi vẫn là Đại Vĩ của chị dâu."



"Miệng ngọt thế, còn không đi tắm rồi đi ngủ. Đúng rồi, chú ăn chưa?" Tiền Mỹ Lâm hơi ngại ngùng, rất xấu hổ cười, nhưng trong mơ hồ lại lộ ra vẻ hạnh phúc.



"Ăn rồi, tôi đi tắm cái đã."



Triệu Đại Vĩ vội vàng đi tắm, sau đó nằm bên cạnh ở Tiền Mỹ Lâm.



Thỉnh thoảng trong lòng có hơi sợ hãi, anh trở người, mượn ánh trăng ảm đạm mà thưởng thức một bên dung nhan của Tiền Mỹ Lâm.



Tiền Mỹ Lâm bỗng nhiên nói: "Quên nói, Ngô Lương Đông trở về rồi."



"Ngô Lương Đông trở về thì trở về, tôi không sợ ông ta."



"Các thôn dân nói, sáng sớm ngày mai, rất có thể con trai ông ta là Ngô Tùng Quế sẽ dẫn người tới tìm chúng ta gây phiền toái." Tiền Mỹ Lâm hơi lo.



"Tới thì tới, sợ cái rắm gì."



Triệu Đại Vĩ nghĩ đến ngày mai mình còn phải lên núi hái nấm, cũng sợ Ngô Tùng Quế thừa dịp mình không có ở đây mà tới khiêu khích, anh đứng dậy đi gọi điện thoại.



"Được, sáng sớm ngày mai tôi sẽ đi qua!" Người nói chuyện chính là Lương Thu Tĩnh, truyền nhân của của Vịnh Xuân quyền.



...



Cốc cốc cốc!



Năm giờ sáng, đã có người gõ cửa ở ngoài.



Triệu Đại Vĩ mặc quần đùi đi ra, mở cửa thì phát hiện là Lương Thu Tĩnh.



"Ồ? Triệu thần y, anh..."



Lương Thu Tĩnh nhìn chằm chằm quần đùi của Triệu Đại Vĩ, sau đó lộ ra một nụ cười thoải mái.



"Mẹ nó!"



"Chờ một chút!"



Triệu Đại Vĩ nhanh chóng vọt trở về phòng, mặc quần dài vào, sau đó nói: "Vừa rồi xin lỗi."



"Không có gì, chúng ta là người luyện võ, không chú trọng cái này." Lương Thu Tĩnh dứt khoát, hoàn toàn không để chuyện vừa rồi ở trong lòng.



"Sao sớm như vậy đã tới rồi?" Triệu Đại Vĩ nhìn điện thoại di động, phát hiện trên đó hiển thị năm giờ rưỡi, hơn nữa trời mới hơi sáng.



"Triệu thần y, là cậu bảo tôi tới sớm một chút đấy!" Lương Thu Tĩnh buồn rầu.



"Tôi không nghĩ lại tới sớm như vậy!" Triệu Đại Vĩ đỡ đầu của mình, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, lỗi của tôi, tôi không có nói rõ thời gian cụ thể với chị."



Nói xong, Triệu Đại Vĩ kéo Lương Thu Tĩnh vào nhà.



Lương Thu Tĩnh ở bên trong nhà Triệu Đại Vĩ, nhìn tỉ mỉ một chút, cuối cùng cho ra một kết luận: "Triệu thần y, cậu đang tu thân dưỡng tính, rèn luyện tâm trí của mình à?"



"Khó trách Triệu thần y cậu mạnh như vậy, hóa ra là đã mài dũa tâm trí của mình từ rất sớm, không bị sự sầm uất trong thành phố ăn mòn!" Lương Thu Tĩnh nói với vẻ mặt đầy kính nể.



Triệu Đại Vĩ liếc mắt: "Trong nhà của tôi nghèo như vậy đấy! Nếu có tiền thì ai nguyện ý ở nơi này!"



Trong chốc lát Lương Thu Tĩnh không biết nên trả lời như thế nào.



Bởi vì Triệu Đại Vĩ không có ý định trở lại phòng ngủ nên trò chuyện một lúc cùng Lương Thu Tĩnh.



Lương Thu Tĩnh cười nói: "Lúc này, tôi nên đánh quyền, cậu muốn xem tôi đánh quyền không?"



"Vậy chị đánh cho tôi xem đi."



"Được!"



Chỉ thấy Lương Thu Tĩnh đánh quyền rất uy vũ, mạnh mẽ, từng chiêu thức đều được thể hiện hết sức ổn định và chính xác.



Mặc dù Triệu Đại Vĩ chưa từng luyện Vịnh Xuân, nhưng ngũ giác siêu cường khiến anh cũng có thể nhìn ra một ít chi tiết và sơ hở, vì vậy anh chỉ nói đơn giản một chút.



Lương Thu Tĩnh nghe Triệu Đại Vĩ chỉ điểm giống như biết được Phật pháp tối cao, được thức tỉnh trong nháy mắt.



"Triệu thần y, tôi không nghĩ tới cậu cũng là đại sư võ học!" Lương Thu Tĩnh có cảm giác mình cần nhìn nhận lại Triệu Đại Vĩ.



"Chưa đến mức, chẳng qua mắt tương đối nhạy bén."



Lúc này.



Tiền Mỹ Lâm cũng thức dậy.



"Đây là chị dâu phải không?" Lương Thu Tĩnh nói: "Chào chị dâu!"



Triệu Đại Vĩ hơi ho khan một tiếng: "Đây là chị dâu tôi."



"Vậy tôi vẫn gọi là chị dâu." Lương Thu Tĩnh phản ứng cực nhanh, xoay ngược lại trong nháy mắt.



"Cô chính là Tiểu Lương? Đại Vĩ đã nói đến cô." Tiền Mỹ Lâm cũng quan sát Lương Thu Tĩnh một chút, cảm thấy Lương Thu Tĩnh nhìn rất nhỏ nhắn, là cô gái mà mình rất muốn trở thành.



"Chị Thu Tĩnh, sau này chị ở lại chỗ này, bảo vệ chị dâu tôi, đừng để cho người ta bắt nạt chị dâu."



"Không thành vấn đề, nếu ai bắt nạt chị dâu, tôi cắt đứt chân heo của người đó!"



Tiền Mỹ Lâm cảm thấy không tốt lắm nên nói: "Tôi đi làm bữa sáng cho mọi người."



Không lâu lắm.



Bữa sáng đã được làm xong.



Vừa mới chuẩn bị ăn cơm, đã nhìn thấy một đoàn người tới trước cửa với khí thế hung hăng, nhìn lai giả bất thiện.



Các thôn dân cũng tới vây xem.



Không thể nghi ngờ, đây là hai kẻ mạnh tranh đấu trong thôn.



Các thôn dân hy vọng thấy Triệu Đại Vĩ áp chế, nhà họ Ngô xuống, chỉ đáng tiếc, trước mắt xem ra, bên Ngô Tùng Quế người đông thế mạnh.



"Cũng không biết anh Đại Vĩ có thể đánh nổi hay không." Mấy người thôn dân rất lo âu.



"Triệu Đại Vĩ, cút ra đây, cho tao và cha tao một câu trả lời hợp lý!" Ngô Tùng Quế với vẻ mặt dữ tợn, hung ác nói. .



Triệu Đại Vĩ ở phía trước, Lương Thu Tĩnh ở phía sau, cả hai trước sau đi ra cửa.



Triệu Đại Vĩ thấy là Ngô Tùng Quế, hơn nữa sau lưng Ngô Tùng Quế còn mang theo hơn hai mươi người, anh chỉ bình tĩnh đối mặt.



Ngô Tùng Quế liếc thôn dân vây xem ở xung quanh: "Hôm nay các người đừng xen vào việc của người khác. Đây là ân oán giữa tôi cùng Triệu Đại Vĩ. Nếu ai xen vào việc của người khác, Ngô Tùng Quế tôi sẽ cho người đó đẹp mặt!"



Ngô Tùng Quế vừa dứt lời, thôn dân vây xem ở xung quanh rối rít lui về phía sau mấy bước, không dám đến quá gần.



Lương Thu Tĩnh bình tĩnh nói: "Bắt giặc phải bắt vua trước, có muốn tôi bắt sống anh trước hay không!"



"Cô, bắt sống tôi?" Ngô Tùng Quế cảm thấy đặc biệt buồn cười, nhưng lại cảm thấy mình bị làm nhục, vì vậy tức giận nói: "Con đàn bà từ đâu tới, cút sang một bên, đừng tưởng rằng là đàn bà mà tao không dám đánh mày!"



Lương Thu Tĩnh tiến lên một bước, nhướng mày: "Mày thử xem."



"Rượu mời không uống thích uống rượu phạt, trước tiên bắt cô ta rồi đánh một trận!" Ngô Tùng Quế cảm thấy dáng dấp Lương Thu Tĩnh không tệ, nhìn còn rất mạnh mẽ, trong lòng nổi lên suy nghĩ tà ác.



Nhưng trường hợp công khai, Ngô Tùng Quế không dám làm bậy. Cho nên bây giờ Ngô Tùng Quế muốn cho Lương Thu Tĩnh biết cái gì gọi là sợ hãi!



Trước tiên, dọa sợ Lương Thu Tĩnh, vậy thì sau này muốn làm cái gì cũng dễ như trở bàn tay.



Hai tên chân chó bên cạnh Ngô Tùng Quế vội vàng đi tới chỗ Lương Thu Tĩnh.



Triệu Đại Vĩ thấy vậy, anh cũng muốn nhìn xem năng lực thực chiến của Lương Thu Tĩnh, nên không nhúc nhích, không ra tay.



Lương Thu Tĩnh đón hai tên chân chó.



"Cút!"



Bịch bịch!



Chỉ hai cước, thân thể hai người thuộc hạ của Ngô Tùng Quế cong thành con tôm, tay che ở phía dưới, tê liệt té xuống đất, trong mắt lộ vẻ đau đớn mà tuyệt vọng.



Lương Thu Tĩnh nói: "Một đám rác rưởi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK