Cho dù là trong tình huống này, cô ấy cảm thấy Triệu Đại Vĩ cũng sẽ không có cách xử lý gì tốt.
“Cậu đến giải quyết, cậu là ai?” Thiên Triều Hổ nhìn Triệu Đại Vĩ, cau mày một cách dữ tợn.
“Tôi là Triệu Đại Vĩ, ông chủ ở đây.”
“Cậu là ông chủ ở đây?”
Thiên Triều Hổ nhìn Triệu Đại Vĩ đầy kinh ngạc, bởi ông ta hoàn toàn không ngờ được, ông chủ mới của khách sạn Trường Ca Thái Vi lại là một thanh niên trẻ mới ở độ tuổi hai mươi như thế này.
Thậm chí nhìn vẻ ngoài của Triệu Đại Vĩ, ông ta còn có thể thấy được phần nào sự non trẻ trong anh.
Nhưng khí chất của Triệu Đại Vĩ lại khiến ông ta cảm thấy rất trưởng thành, hơn nữa còn rất biết bày mưu lập kế!
Chỉ là ông ta không tin Triệu Đại Vĩ có thể giải quyết vấn đề mà ông ta gây ra này.
Ông ta nghĩ chỉ cần bản thân không phối hợp thì khách sạn Trường Ca Thải Vi có thể làm gì được ông ta?
Thiên Triều Hổ nói: “Hóa ra cậu là ông chủ ở đây, bây giờ tôi nói với cậu, trong món ăn của khách sạn các người có ruồi!”
“Món nào?”
Không đợi Thiên Triều Hổ tiếp tục bi bô, Triệu Đại Vĩ cướp lời hỏi, kiểm soát quyền nói chuyện trong cuộc đấu khẩu này.
“Chính là món canh cá hầm này!”
“Hóa ra là món này, tôi hiểu rồi.” Triệu Đại Vĩ nói một cách chân thành: “Trước tiên giữ đoạn video quay món ăn này lại làm bằng chứng, chúng tôi sẽ nghiêm khắc điều tra chuyện này, cho các vị một lời giải thích!”
“Sau khi điều tra được nguyên do, chúng tôi sẽ đăng lời xin lỗi chân thành đến mọi người lên mạng, tiếp nhận sự giám sát của mọi người.”
Trong lòng biết bản thân không thể nói động chạm đến những người này, nên Triệu Đại Vĩ dứt khoát làm những việc có thể làm, chặn miệng Thiên Triều Hổ, còn những chuyện khác, sau này vẫn còn nhiều cơ hội để xoay chuyển tình thế.
Nghe Triệu Đại Vĩ nói như vậy, Thiên Triều Hổ lại hơi nghẹn giọng!
Trong những tình huống thông thường, khách sạn căn bản không thể vì chuyện này mà lên mạng xin lỗi, nếu không thì danh tiếng của khách sạn, sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
Nhưng…
Triệu Đại Vĩ chết tiệt này không ra bài theo lẽ thường, lại chủ động nói công khai xin lỗi trên mạng?
Thiên Triều Hổ hơi bối rối.
Triệu Đại Vĩ tiếp tục nói: “Chúng tôi thành tâm thành ý xin lỗi, vẫn mong mọi người cho khách sạn Trường Ca Thải Vi chúng tôi một cơ hội.”
“Hơn nữa, mọi người từ xa đến đây, thiết nghĩ là có nghe nói món ăn của khách sạn chúng tôi rất ngon đúng không?”
Triệu Đại Vĩ hỏi vậy, lại là có mưu kế của mình ở trong đó, hơn nữa với câu hỏi này, mấy người Thiên Triều Hổ không có cách nào phản bác.
Nhìn thấy có người gật đầu, anh tiếp tục nói: “Nếu đã như vậy, để thể hiện thành ý của khách sạn chúng tôi, tôi cho mọi người một thứ, chắc chắn là một khoản bồi thường khiến các vị khó mà quên được, để đền bù cho sơ suất của khách sạn chúng tôi.”
Triệu Đại Vĩ thầm nở nụ cười.
Mà phía Thiên Triều Hổ lại hơi tiến thoái lưỡng nan.
Thật ra Thiên Triều Hổ đã sớm cho người quay phim lại, đăng những đoạn video đó lên mạng, nhưng động thái này của Triệu Đại Vĩ khiến ông ta khó dắt mũi được cảm xúc của cư dân mạng.
Không có sự chống đối, chỉ có sự nhún nhường của phía khách sạn, đăng đoạn video này lên mạng, e rằng cũng sẽ khiến cư dân mạng chỉ trách bọn họ đang quá hà khắc với khách sạn, thậm chí sẽ cảm thấy bọn họ cố ý soi mói.
Nghĩ đi nghĩ lại, bây giờ Thiên Triều Hổ đang đối mặt với hai lựa chọn.
Thứ nhất, trực tiếp rời đi, sau đó công khai đoạn video.
Nhưng Triệu Đại Vĩ nói muốn xin lỗi trên mạng, điều này sẽ làm giảm hiệu quả của đoạn video mà ông ta công khai.
Điều Thiên Triều Hổ muốn làm là hủy hoại hoàn toàn danh tiếng của khách sạn Trường Ca Thái Vi, chứ không chỉ đơn thuần là soi mói.
Thứ hai, đó là ở lại đó, tìm cơ hội thích hợp tiếp tục bới lông tìm vết.
Thiên Triều Hổ chọn cái thứ hai!
Ngược lại ông ta muốn xem xem Triệu Đại Vĩ sẽ bồi thường cái gì, nếu là bồi thường một món ăn mới thì…
Trong lòng ông ta nảy ra một mưu kế thâm độc!
“Được! Nếu Triệu tổng đã có thái độ thành khẩn như vậy thì chúng tôi cũng không phải là người đến để soi mói, chúng tôi nhìn vào thành ý của Triệu tổng!”
Triệu Đại Vĩ cười nói: “Rất cảm ơn, cảm ơn mọi người đã lượng thứ.”
Nói xong, anh cho người dọn đĩa cá có con ruồi đó đi.
Sau đó nói: “Tôi chuẩn bị quà cho mọi người, là món ăn ngon nhất của khách sạn chúng tôi từ trước đến nay. Hơn nữa, nguyên liệu của món ăn này rất hiếm, cực kì hiếm, tôi tin rằng sẽ không khiến mọi người thất vọng.”
“Ngoài ra, đây là món quà, đương nhiên sẽ không thu thêm phí, cũng như thể là lời xin lỗi của khách sạn chúng tôi.” Triệu Đại Vĩ nói: “Mọi người yên tâm, đưa món quà này ra, chúng tôi vẫn sẽ công khai xin lỗi trên mạng, không nuốt lời!”
“Được!” Thiên Triều Hổ giả bộ lượng thứ: “Triệu tổng có thành ý như vậy, chúng tôi mong đợi!”
“Vậy mong Thiên tổng hãy đợi, phần cao lương mỹ vị đặc sắc này có thể cần khoảng nửa giờ đồng hồ để hoàn thành.”
“Không sao, chúng tôi đợi!”
“Cảm ơn.” Triệu Đại Vĩ tạm thời dẹp yên được Thiên Triều Hổ, sau đó bảo toàn bộ đội ngũ nhân viên trong phòng bao đều rút khỏi đó, đừng làm phiền mấy người Thiên Triều Hổ dùng bữa.
Sau khi nhân viên khách sạn rời đi, Lâm Tuyết Nhã nói: “Đại Vĩ, cậu thật sự…”
Triệu Đại Vĩ xua tay: “Chị Tuyết Nhã, chị không phải lo, chuyện đã được xử lý ổn thỏa, ngược lại khách sạn chúng ta sẽ thu lợi từ chuyện này.”
“Như thế nào chứ?”
“Chị cứ nhìn đi.” Triệu Đại Vĩ đã nắm chắc trong tay đến chín phần, có thể khiến chuyện này, phát triển theo hướng có lợi cho khách sạn Trường Ca Thái Vi.
Sau khi nói xong, Triệu Đại Vĩ quay người đi đến nhà bếp.
“Triệu tổng…” Tôn đầu bếp muốn hỏi thăm tình hình.
Triệu Đại Vĩ nói: “Trước hết đừng hỏi gì cả, đợi tôi làm xong món này rồi nói!”
Triệu Đại Vĩ cầm con cá mà anh mang từ nhà đến lên, sau đó nhanh chóng xử lý xong con cá, bằng kỹ thuật dùng dao khiến người khác phải kinh ngạc của mình, rồi dựa vào cách làm món cá luộc nước mà trước đây anh đã làm ở nhà, nấu một món canh cá!
Xèo xèo xèo!
Trong ánh mắt kinh ngạc, xen lẫn sự lo lắng và phấn chấn của mọi người, cuối cùng Triệu Đại Vĩ cũng làm xong món canh cá này.
Lúc Triệu Đại Vĩ mở nắp nồi ra, mùi thơm lan tỏa khắp phòng!
“Ôi trời ơi, thơm quá!”
“Món ăn do chính tay Triệu tổng làm, chính là cao lương mỹ vị hiếm có trên thế gian!”
Sau khi làm sau, Triệu Đại Vĩ tự tay mang món ăn này, đến phòng bao nơi Thiên Triều Hổ đang ở đó.
Thiên Triều Hổ nhìn thấy không có người của khách sạn ở trong phòng bao, nên nói với người mà ông ta dẫn theo: “Chúng mày nghe cho rõ đây, chúng mày làm theo lời tao, cái tên đần độn Triệu Đại Vĩ kia chắc chắn sẽ phải hối hận!”
“Nó tự cho mình là thông minh, chúng ta chơi với nó đến cùng!”
Nghe thấy lời này của Thiên Triều Hổ, mọi người lập tức nói: “Anh Hổ, anh nghĩ ra ý tưởng gì hay?”
“Rất đơn giản, chẳng phải nó muốn đưa ra món ăn ngon nhất của khách sạn này hay sao? Đợi lúc nó đưa món lên, mỗi người chúng ta nếm thử một miếng, sau đó đồng loạt nói khó ăn, nguyên liệu không được tươi, như thế này là muốn mưu hại chúng ta!”
“Tiếp đó, chúng ta đăng đoạn video này lên mạng, thêm cả đoạn video con ruồi trước đấy nữa, ha ha...” Thiên Triều Hổ nói: “Tao không tin, sự bất bình của cư dân mạng sẽ không sục sôi!”
Mọi người suy nghĩ kỹ càng về lời nói của Thiên Triều Hổ, ngay lập tức cảm thấy đây là một kế sách tuyệt vời.
Nghĩ mà xem, khách hàng đến khách sạn dùng bữa, kết quả là ăn phải ruồi, mà sau khi khách hàng đã rộng lượng tha thứ thì khách sạn đó lại ác ý đưa lên món ăn biến chất cho khách hàng, khách sạn Trường Ca Thải Vi có thể còn đường lui hay sao?
Chuyện này còn có hiệu quả hơn cả việc chỉ đăng video ăn phải ruồi lên mạng!
Hơn nữa, phòng bao này có ít nhất mười mấy người, với sức mạnh của dư luận, họ đều nói đồ ăn biến chất, cư dân mạng không tin cũng phải tin!
Mưu kế đã bàn bạc xong, Thiên Triều Hổ đợi Triệu Đại Vĩ mang đồ ăn lên.
Tiện thể, món ăn khác của khách sạn Trường Ca Thải Vi đều rất ngon, nên mọi người vừa đợi vừa thưởng thức cao lương mỹ vị khác trên bàn ăn!
Thiên Triều Hổ thầm nghĩ, nếu kế hoạch thâm độc của mình thành công thì không chỉ bản thân được ăn uống no đủ, mà còn khiến khách sạn Trường Ca Thái Vi tiếng xấu đồn xa, mưu kế một mũi tên trúng hai đích này, e là đủ khiến cho ông chủ lớn thuê ông ta, cười không ngậm được miệng!
Trong lòng Thiên Triều Hổ đang rất đắc chí.
Lúc này, Triệu Đại Vĩ tự mình bưng bát canh cá lớn vào trong phòng bao: “Xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi, đây là phần đền bù mà khách sạn chúng tôi dày công chuẩn bị cho mọi người, mời thưởng thức!”
“Được!” Thiên Triều Hổ nói: “Triệu tổng đã tự mình bồi thường cho mọi người, vậy chúng ta cùng nếm thử!”
Ông ta nhìn mọi người cười đầy ẩn ý, sau đó mở nắp nồi ra.
Trong chớp mắt, một mùi thơm nồng nàn, ngào ngạt tỏa ra!
Thiên Triều Hổ sững người một lúc.
Nhưng mọi người đều đã cầm đũa lên, sau khi chuẩn bị nếm một miếng thì cùng hãm hại khách sạn Trường Ca Thái Vi.