Nhưng mà, không ai từng hỏi tình hình vết thương của cô, người nhà Nam Cung không, người nhà họ Bạch chắc chắn cũng sẽ không hỏi.
Cô cố gắng xử lý vết thương trêи trán sao cho đẹp, thay bộ đồ hàng hiệu quốc tế mà nhà Nam Cung mua cho cô, giày da và cả túi xách bản giới hạn của nhãn hàng quốc tế.
Đương nhiên, nhà Nam Cung mua những thứ này cho cô không phải để khiến cô vui, mà là nghĩ cho mặt mũi của nhà Nam Cung, cô hiểu cả.
Về đến nhà họ Bạch, Bạch Cảnh Bình quả nhiên không đi làm, cố tình ở đây đợi cô về.
Trêи sofa là cặp mẹ con đáng ghét đang ngồi, và cả Lâm nhị thiếu gia vốn không nên xuất hiện, vừa nhìn thấy cô vào, Bạch Ánh An đã đánh giá cô, trêu tức: “Ôi, quả nhiên là thiếu phu nhân của nhà Nam Cung có khác. Nhìn bộ đồ này kìa, cộng lại phải 500 nghìn ý nhỉ? So với hàng vỉa hè ngày trước cô mặc, thì loại hàng hiệu này mặc vào người có phải sướиɠ lắm không?”.
Bạch Tinh Nhiên nhếch môi cười với cô ta: “Lại chẳng? Đi trêи phố còn sợ bị người ta cướp cơ, nói ra thì cũng phải cảm ơn hai bọn chị khiến tôi có cơ hội mặc chúng đấy”.
Ánh mắt cô quét qua Lâm An Nam, tràn ngập mỉa mai.
“Đủ rồi!”, Bạch Cảnh Bình ngắt lời bọn họ, vứt bức ảnh đã in ra trong tay đến trước mặt Bạch Tinh Nhiên: “Mày nói đi! Thế này là sao?”.
Ảnh lăn một vòng, bay đến bên chân Bạch Tinh Nhiên.
Cô cúi đầu liếc bức ảnh một cái, sau đó lại cười: “Chẳng phải chị đã nói với mọi người rồi sao? Là người đàn ông của con”.
“Đồ vô sỉ!”, Bạch Cảnh Bình tức giận.
Bạch Tinh Nhiên không để ý cơn giận của Bạch Cảnh Bình, nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Nếu mọi người đã biết rồi, vậy con cũng nói thật với mọi người, anh ấy là bạn trai bắt đầu hẹn hò bí mật với con từ hai năm trước, cực kì đẹp trai, phi thường, giá trị con người gấp mấy lần nhà họ Lâm và nhà họ Bạch, còn về việc là công tử nhà nào, thì để tránh mọi người đi làm phiền anh ấy, con sẽ không nói rõ nữa”.
“Mày...”, Bạch Cảnh Bình đã tức đến mức nói không nên lời.
Sắc mặt Lâm An Nam tím tái đứng dậy khỏi ghế, nhấc chân đi tới trước mặt cô, giơ tay lên định đánh cô: “Con đĩ!”.
Bạch Tinh Nhiên giơ tay lên chặn lòng bàn tay anh ta, cười khẩy: “Chỉ cho anh điếm, không cho tôi đĩ ư? Lâm thiếu gia, hai chúng ta giờ hòa rồi, anh cũng không còn là bạn trai tôi nữa, không có tư cách đánh tôi”.
Cô nói xong, không để ý Lâm An Nam đang tức giận, xoay sang Bạch Ánh An: “Bạch đại tiểu thư, giờ chị hiểu rồi chứ? Thứ chị cướp đi, chẳng qua chỉ là người tôi không thèm, mang đi dùng cho sướиɠ đi”.
Sắc mặt Bạch Ánh An cũng xám xịt.
“Bạch phu nhân”, Bạch Tinh Nhiên lại chuyển sang Hứa Nhã Dung: “Bà chắc hẳn rất thất vọng tại sao tôi không chết trong đêm tân hôn nhỉ? Làm sao đây? Tôi sống sót rồi, hơn nữa còn sống rất tốt”.
“Còn nữa, bố”, Bạch Tinh Nhiên lại chuyển sang Bạch Cảnh Bình: “Từ nhỏ đến lớn, bố chưa từng làm tròn trách nhiệm với mẹ con con, cũng chưa từng quan tâm sự sống chết của bọn con, đến tận khi nhà họ Bạch gặp nạn, cần con gả thay mới vội vàng lên kế hoạch gọi con về nhà họ Bạch, ép con gả cho Nam Cung Thiên Ân. Ích kỉ, lạnh lùng như vậy, bố cảm thấy bố có tư cách làm bố con sao? Còn có tư cách quản con sao? Con có vụng trộm hay không bố quản được sao?”.
“Bạch Tinh Nhiên, không ngờ mày lại dám nói chuyện với tao như thế!”.
“Nếu bố đã không còn là bố con nữa, vậy nói với bố thế nào cũng là tự do của con. Hôm nay con có thể đến đây, chính là muốn nói với các người một tiếng, thứ các người muốn đã đạt được rồi, trả mẹ và em trai tôi đây, chúng ta sau này không còn liên quan gì nữa”.
Bạch Tinh Nhiên nói xong thì nhìn quét mọi người một cái: “Được rồi các vị, chúng ta hôm nay nói đến đây thôi nhé, tôi về trước đây”.
Nói xong, cô xoay người đi đến cửa lớn.
“Mày dám đi?”, Hứa Nhã Dung ở phía sau gào thét khản giọng.
Bạch Tinh Nhiên đứng khựng lại, xoay người: “Vậy bà muốn thế nào? Nhốt tôi? Ngược đãi tôi? Nhưng rất xin lỗi, giờ tôi là người nhà Nam Cung, trước khi muốn làm gì với tôi thì tốt nhất nên hỏi ý kiến nhà Nam Cung đã”.
Bạch Tinh Nhiên xoay người, bỏ đi không ngoảnh đầu lại.
“Việc này... đúng là mất dạy quá mà!”, mãi một lúc, Hứa Nhã Dung mới tức giận chửi một câu với hướng mà Bạch Tinh Nhiên rời đi.
Đến tận khi ra khỏi tòa nhà của nhà họ Bạch, Bạch Tinh Nhiên mới âm thầm thở phào, xoay đầu nhìn căn nhà to lớn của nhà họ Bạch sau lưng một cái, lòng đau như cắt.
Vừa nãy cô đúng là đã xả được chút tức giận, nhưng cô biết, cặp mẹ con Bạch Ánh An và Hứa Nhã Dung sẽ không dễ dàng tha cho cô như vậy.