Nam Cung Thiên Ân tóm lấy cổ tay cô, trong giọng nói có vẻ ra lệnh: “Đi rót cốc nước cho tôi”.
Bạch Tinh Nhiên ra khỏi phòng ngủ, nhìn xung quanh một lượt rồi đến chỗ máy lọc nước rót một cốc nước ấm, lúc về phòng ngủ thì trong tay Nam Cung Thiên Ân đã có thêm một viên thuốc. Anh giơ tay ra nhận cốc nước, uống viên thuốc trong tay.
“Anh uống thuốc gì thế? Rốt cuộc anh làm sao thế?”.
“Thuốc giảm đau”.
“Anh đau ở đâu?”.
Nam Cung Thiên Ân không trả lời, ngả lại về giường.
Nếu anh đã uống thuốc rồi thì cô cũng nên đi rồi, vì thế nói: “Anh này, nhà tôi quản nghiêm lắm, còn không về thì chắc chắn sẽ chịu gia pháp, nên... tôi phải về rồi”.
“Đừng về vội”.
“Tại sao?”.
“Làm chút đồ ăn cho tôi”.
“Nhưng mà...”, Bạch Tinh Nhiên giơ đồng hồ đeo tay lên nhìn một cái, giờ đã sắp 10 giờ rồi, nếu còn nấu đồ ăn cho anh thì cô chắc chắn sẽ phải nếm mùi gia pháp. Nghĩ đến từ đường âm u đáng sợ kia, cô lại không nhịn được mà run rẩy.
“Cô yên tâm, tôi đảm bảo cô sẽ không bị dùng gia pháp”.
“Anh đảm bảo cho tôi? Dựa vào cái gì?”.
“Chỉ dựa vào... quan hệ của tôi và Nam Cung Thiên Ân”.
“Anh với Nam Cung Thiên Ân có quan hệ gì?”.
Nam Cung Thiên Ân cau mày, sau đó bò ra mép giường nôn thốc nôn tháo.
Bạch Tinh Nhiên hét khẽ một tiếng, vội vàng nhảy ra sau một bước, người đàn ông này rốt cuộc làm sao thế, bị bệnh còn uống thành thế này. Khiến cô giờ ở cũng không đúng mà về cũng không phải, nếu cứ về như vậy thì anh chết ở đây thì phải làm sao? Nếu ở lại, vậy cửa ải của lão phu nhân phải qua thế nào?
Sau khi đắn đo, cô đi vào nhà tắm lấy nước nóng, vắt một cái khăn mặt ấm đưa cho anh lau mặt, lại tìm cây lau nhà dọn sạch sàn giúp anh.
Thấy anh nôn đến mức ra cả nước với dịch mật, thì biết anh lúc này đói thật rồi, xem ra không làm chút đồ ăn cho anh thì không được.
Cô đi đến phòng bếp, đáng buồn là trong tủ lạnh ngoài mấy chai nước ra thì chẳng có gì, tủ trữ đồ thì đến cả gạo cũng không có lấy một hạt, cô hơi cạn lời, người đàn ông này bình thường không ăn cơm sao?
Đến cả gạo cũng không có lấy một hạt, thế mà còn mặt dày bảo cô đi nấu đồ ăn?
Bất đắc dĩ, cô chỉ đành đến nhà đối diện, mượn người ta ít gạo với muối về.
Nấu cháo cần chút thời gian, đợi cô nấu xong thì đã 11 giờ rồi, cô bưng cháo đến cạnh giường, nhìn chằm chằm bóng lưng anh: “Tôi vay hàng xóm chút gạo với muối, cháo vị muối vừa hay tốt cho dạ dày, anh ăn tạm đi”.
Nam Cung Thiên Ân gian nan chống người dậy, nhận cháo từ trong tay cô, nhìn thấy dáng vẻ không tình nguyện của cô, nên nói: “Bạch tiểu thư, không cần phải đanh mặt thế, sau này cơ hội cô cần tôi giúp đỡ nhiều lắm”.
“Sao anh biết?”, Bạch Tinh Nhiên cạn lời.
Nam Cung Thiên Ân không nói gì, cúi đầu ăn cháo vị muối.
Có lẽ anh nói đúng, nhưng trong lòng cô thực sự rất bất an, giờ này gia pháp khó thoát rồi, cũng có nghĩa là giờ về với mai về cũng như nhau.
Biết thế cô đã không rủ lòng thương lo chuyện bao đồng, ngược lại nếu cô không giúp, cùng lắm thì Hà tiểu thư kia sẽ đưa anh ta về, rồi tiện thể đè anh ta, là một người đàn ông, dù có bị đè thì anh ta cũng không thiệt.
Sau khi ăn cháo xong, Nam Cung Thiên Ân nằm lại giường, cơ thể hơi co lại.
“Vẫn... rất đau sao?”, Bạch Tinh Nhiên đánh giá anh rồi hỏi: “Có cần đi viện không?”.
“Cô về đi”.
“Nhưng mà anh...”, Bạch Tinh Nhiên dịu giọng: “Nếu anh chết thế này thì tôi sẽ thành kẻ tình nghi đó”.
Nam Cung Thiên Ân không nói nữa, cũng không biết ngủ hay chưa.
Bạch Tinh Nhiên đứng ở cạnh giường hơi lúng túng, đi cũng không phải, ở cũng không đúng, cứ thế bỏ anh lại thì đúng là không tốt lắm, nhưng cũng không thể ở đây qua đêm.