Tối hôm đó, sau khi uống thuốc xong, Nam Cung Thiên Ân nói mệt, muốn đi ngủ sớm, Bạch Tinh Nhiên ngồi xuống bên cạnh giường, nắm lấy tay anh.
Nam Cung Thiên Ân mắt lim dim, nói: “Tinh Nhiên, em có thể kể cho anh nghe về Vãn Nhiên được không?”.
“Được, để em kể anh nghe, Vãn Tinh nhà chúng ta rất thích nhảy múa, rất thích vẽ tranh… Sau này chắc chắn sẽ vẽ đẹp giống em, hoặc là đi khắp nơi nhảy múa giống như Tô Tích…”.
Cô vừa nói nước mắt vừa lăn xuống, rồi không thể nói tiếp được nữa.
Cô nhìn Nam Cung Thiên Ân đang nằm nhắm mắt, bé tiếng gọi: “Thiên Ân, anh ngủ rồi à? Anh mệt thế sao?”.
Quả nhiên Nam Cung Thiên Ân đã ngủ say rồi, cô gọi thế nào anh cũng không có phản ứng.
Bạch Tinh Nhiên chuyển sang lay cánh tay của anh: “Thiên Ân, anh trả lời em một tiếng đi, Thiên Ân…”.
Cô lắc đầu lia lịa: “Thiên Ân, anh đừng dọa em, em không thích như thế đâu…”.
Mãi đến lúc này, cô mới với tay ấn nút trên đầu giường. Bác sĩ vội vàng chạy tới, Bạch Tinh Nhiên khóc lóc nói: “Bác sĩ, tôi gọi thế nào anh ấy cũng không tỉnh, phải làm sao đây?”.
“Thiếu phu nhân yên tâm, để tôi xem thế nào”, bác sĩ Trương nói.
“Các anh nhất định phải cứu lấy anh ấy”.
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức”.
Bạch Tinh Nhiên đành đi ra khỏi phòng bệnh, lão phu nhân ở bên ngoài thấy thế chạy tới hỏi: “Tình hình sao rồi? Thiên Ân lại hôn mê rồi à?”.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, mắt ngấn lệ nhìn lão phu nhân: “Bà oi, phải làm sao đây? Cháu đã hứa sẽ cho anh ấy gặp Vãn Nhiên rồi, cháu sợ anh ấy không đợi được…”.
“Vớ vấn, đừng có nói linh tinh”, lão phu nhân ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng cũng rối như tơ vò.
Nửa tiếng sau, bác sĩ Trương đi ra, Bạch Tinh Nhiên trân trân nhìn anh ấy, thậm chí còn không dám đi lên hỏi tình hình.
Lão phu nhân đứng đằng sau không kìm được chạy lên hỏi.
Bác sĩ Trương nhìn mặt mày lấm lem nước mắt của Bạch Tinh Nhiên, bất lực nói: “Tính mạng của đại thiếu gia tạm thời giữ được rồi, nhưng rất không ổn định, nói cách khác là bất cứ lúc nào cũng có thể…”.
Bác sĩ Trương không nỡ nói hết câu, nhưng Bạch Tinh Nhiên đã kích động gào lên: “Không, anh ấy sẽ không bỏ lại chúng tôi mà đi đâu”.
“Phải rồi phải rồi, nên nghĩ theo chiều hướng tích cực”, bác sĩ Trương gật đầu lia lịa.
Nam Cung Thiên Án rơi vào hôn mê, lại mấy ngày liền không tỉnh lại, Bạch TInh Nhiên cũng vì thế mà bảo Kiều Phong từ từ hãy đưa Tiểu Vãn Nhiên đén.
Bác sĩ Trương nói với tình trạng này, Nam Cung Thiên Ân khó mà qua khỏi được một tuần, Bạch TInh Nhiên lo tới phát điên, cô khóc lóc túm lấy tay lão phu nhân:”Bà nội, chẳng phải bà nói nếu moi tim cháu thì sẽ cứu được Thiên Ân sao? Bà hãy moi tim cháu ra cứu anh ấy đi, cháu xin bà đấy.”
Chỉ cần Nam Cung Thiên Ân có thể sống, cô nguyện dùng cả tính mạng của mình để đổi lại.
Thiên Ân muốn cháu sống thật tốt, bà đã hứa với nó sẽ không làm tổn hại đến cháu,” lão phu nhân sầu não nói: “Thiên Ân nói đúng, Vãn Nhiên đã không có bố, nó không thể không có cả mẹ. Tinh Nhiên, cháu quên là cháu còn có Vãn Nhiên sao? Sao có thể nói chết là chết chứ?”
“Nhưng cháu không muốn mất Thiên Ân, anh ấy đi rồi cháu cũng không thiết sống nữa…”
“Vậy cháu đành lòng nhìn Vãn Nhiên trở thành trẻ mồ côi sao?”
“Không…cháy không muốn..” Bạch TInh Nhiên lắc đầu:”Cháu phải làm sao đây…”
“Ngoan, đừng khóc nữa.” lão phu nhân ôm cô vào lòng nước mắt cũng cứ thế trao ra. Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa, một cô y tá bước vào nói:”Thiếu phu nhân có người tìm cô.” Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, lúc này cô chẳng muốn gặp ai cả.
“Mẹ…” mãi đến khi âm thanh trong trẻo của Tiểu Vãn Nhiên vang lên, cô mới định thần lại mắt ngấn lệ nhìn cô bé.
“Mẹ sao thế?” Tiểu Vãn Nhiên tiến lại gần, nhìn thấy bộ dạng đau buồn của cô thì quan tâm hoi:”sao mẹ lại khóc.”
“Vãn Nhiên..” Bạch Tinh Nhiên ôm cô bé vào long:”Mẹ buồn quá..mẹ không muốn chú Thiên Ân chết, mẹ không nỡ..”
“Là bố Thiên Ân, không phải chú Thiên Ân.”Tiểu Van Nhiên nghiêm chỉnh nói.
Bạch Tinh Nhiên kinh ngạc nhìn cô bé: “Ai nói cho con biết vậy?”.
“Là bố Kiều Phong nói bố Thiên Ân mới là bố thật của con, bố Kiều Phong là giả”.
Vậy là Kiều Phong đã nói hết cho cô bé biết rồi!
“Mẹ, mẹ đừng đau lòng, bác nói có cách cứu bố Thiên Ân rồi”.
“Con nói gì co?”, Bạch Tinh Nhiên như người chết đuối vớ được phao cứu sinh. Giờ này đây bất kể là cách gì, chỉ cần cứu được Nam Cung Thiên Ân cô cũng muốn thử.
“Bác nói bác có cách cứu bố, là bác đưa con đến đây, bác đang đợi mẹ ở ngoài đấy”, Tiểu Vãn Nhiên vừa nói vừa chỉ tay ra ngoài cửa.
Đúng lúc đó, một cô y tá đi vào nói với Bạch Tinh Nhiên: “Thiếu phu nhân, bác sĩ Trương nói có chuyện muốn gặp cô, mời cô đi theo tôi”.
Bạch Tinh Nhiên vừa mừng vừa lo, vội vàng lấy tay lau nước mắt, cùng Tiểu Vãn Nhiên đi lên văn phòng của bác sĩ Trương, quả nhiên cả Kiều Tư Hằng cũng ở đó.
Vừa nhìn thấy cô, bác sĩ Trương đã mừng rỡ nói: “Thiếu phu nhân, thật may quá, Kiều thiếu gia nói đã tìm ra cách chữa cho đại thiếu gia rồi”.
“Thật không?”, mặc dù rất vui mừng, nhưng cô vẫn không dám tin.
“Bạch tiểu thư, tôi có thể nói chuyện riêng với cô được không?”, Kiều Tư Hằng nói.
Bạch Tinh Nhiên hoang mang gật đầu.
Bác sĩ Trương nói: “Vậy tôi đi chuẩn bị”.
Sau khi bác sĩ Trương rời đi, Kiều Tư Hằng cũng gọi bảo mẫu đưa Tiểu Vãn Nhiên ra ngoài, đến khi chỉ còn lại hai người trong phòng, Bạch Tinh Nhiên với vội vàng hỏi: “Kiều thiếu gia, anh có cách chữa bệnh cho Thiên Ân thật sao?”.
“Tôi không dám bảo đảm sẽ thành công 100%, nhưng nó có khả năng sống cao nhất có thể rồi”.
“Được, chỉ cần Thiên Ân có thể sống, là cách gì tôi cũng đồng ý thử”.
“Nhưng tôi có một điều kiện”.
“Điều kiện gì?”.
“Nếu như phẫu thuật thành công, cô và Vãn Nhiên phải quay về bên cạnh Kiều Phong, cùng cậu ta đi Anh, không bao giờ gặp lại Nam Cung Thiên Ân nữa”, Kiều Tư Hằng quả quyết nói.
Bạch Tinh Nhiên sững sờ, bảo cô rời xa Nam Cung Thiên Ân sao? Khó khăn lắm cô mới quyết định quay về bên anh, giờ lại bắt cô rời xa anh, anh phải làm sao đây? Mà dù cô có đồng ý, thì liệu anh có đồng ý không?
Nhưng nếu không đồng ý, thì anh sẽ chết mất, cô phải làm sao đây?
Thật ra cô không thể nào từ chối được, vì tính mạng của Nam Cung Thiên Ân lúc này mới là điều quan trọng nhất, cô gần như không do dự trả lời: “Được, tôi đồng ý, chỉ cần Nam
Cung Thiên Ân khỏi bệnh tôi sẽ sang Anh cùng Kiều Phong, không gặp lại Nam Cung Thiên Ân nữa”.
“Cô chắc chứ?”, Kiều Tư Hằng cau mày nhìn Bạch Tinh Nhiên
“Tôi chắc chắn”.
“Đừng nghĩ là tôi đang ép cô, cô có quyền từ chối…”.
Như thế này lẽ nào không phải là ép cô? Ép cho không có đường từ chối, nhưng giờ cô không có thời gian đôi co với anh ta, mà nhìn anh ta thỉnh cầu: “Xin anh hãy cứu lấy anh ấy…”.
Còn một việc nữa tôi phải nói rõ với cô”, Kiều Tư Hằng gọi điện nói bảo mẫu dưa Vãn Nhiên vào. Tiểu Vãn Nhiên đi đến bên cạnh Kiều Tư Hằng, ngoan ngoãn nói: “Bác, bác tìm cháu ạ?”.
Cung Thiên Ân khỏi bệnh tôi sẽ sang Anh cùng Kiều Phong, không gặp lại Nam Cung Thiên Ân nữa”.
“Cô chắc chứ?”, Kiều Tư Hằng cau mày nhìn Bạch Tinh Nhiên
“Tôi chắc chắn”.
“Đừng nghĩ là tôi đang ép cô, cô có quyền từ chối…”.
Như thế này lẽ nào không phải là ép cô? Ép cho không có đường từ chối, nhưng giờ cô không có thời gian đôi co với anh ta, mà nhìn anh ta thỉnh cầu: “Xin anh hãy cứu lấy anh ấy…”.
Còn một việc nữa tôi phải nói rõ với cô”, Kiều Tư Hằng gọi điện nói bảo mẫu dưa Vãn Nhiên vào. Tiểu Vãn Nhiên đi đến bên cạnh Kiều Tư Hằng, ngoan ngoãn nói: “Bác, bác tìm cháu ạ?”.
“ừ’, Kiều Tư Hằng cười dịu dàng, xoa tóc cô bé rồi nhìn sang Bạch Tinh Nhiên: “Phương pháp chữa trị này cần phải lấy một lượng máu lớn từ trên người của Tiểu Vãn Nhiên, Tiểu Vãn Nhiên đang trong thời kỳ phát triển, không thích hợp với việc hiến máu cứu người. Hôm trước tôi đã thử lấy 200CC máu từ người con bé, cô nhìn sắc mặt con bé sẽ thấy, việc này ảnh hưởng lớn tới con bé như thế nào.
Bạch Tinh Nhiên nhìn sang Tiểu Vãn Nhiên, quả nhiên là mặt mày cô bé trắng bệch như tờ giấy. Ban nãy lúc mới gặp, cô vì quá đau lòng chuyện của Nam Cung Thiên Ân mà đã không để ý.
Bạch Tinh Nhiên đi đến kéo Tiểu Vãn Nhiên lại: “Hôm nay vẫn phải lấy máu nữa sao?”.
“Có, ít nhất là 300CC nữa, việc này đối với một đứa trẻ là quá nguy hiểm”.
“Vậy phải làm sao?”, Bạch Tinh Nhiên rối trí, ban nãy mới có một tia hi vọng giờ lại bị dập tắt rồi.
“Cô là mẹ của Vãn Nhiên, cô hãy cân nhắc thật kỹ xem có nên mạo hiểm hay không”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn Kiều Tư Hằng: “Lẽ nào không thể lấy ít hon sao?”.
“Không thể, hon nữa không chỉ hôm nay, mà ba ngày tới vẫn phải lấy tiếp”.
“Không được, như vậy Vãn Nhiên làm sao chịu nổi chứ?”, Bạch Tinh Nhiên lắc đầu: “Không thể mạo hiểm như thế được…”.
“Cô hãy nghĩ cho kỹ đi”, Kiều Tư Hằng nói: “nhưng tôi phải nhắc nhở cô”
“Vậy phải làm sao?” Bạch Tinh Nhiên rối trí, ban nãy mới có một tia hi vọng giờ lại bị dập tắt rồi.
“Cô là mẹ của Vãn Nhiên, cô hãy cân nhắc thật kỹ xem có nên mạo hiểm hay không”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn Kiều Tư Hằng: “Lẽ nào không thể lấy ít hơn sao?”.
“Không thể, hơn nữa không chỉ hôm nay, mà ba ngày tới vẫn phải lấy tiếp”.
“Không được, như vậy Vãn Nhiên làm sao chịu nổi chứ?”, Bạch Tinh Nhiên lắc đầu: “Không thể mạo hiểm như thế được…”.
“Cô hãy nghĩ cho kỹ đi”, Kiều Tư Hằng nói: “Nhưng tôi phải nhắc nhở cô, nếu chần chừ quá lâu, e là sẽ không kịp cứu Nam Cung Thiên Ân nữa đâu”.