Nam Cung Thiên Ân cuống rồi, Tiếu Ý còn nhỏ không hiếu chuyện thì đã đành, đến cả Diêu Mỹ cũng vậy là sao?
Anh lại quay sang Bạch Tinh Nhiên sốt ruột nói:
“Tinh Nhiên, em phải tin anh, em không phải là Y Lâm, em là Bạch Tinh Nhiên, là vợ cũ của anh, tất cả những gì em đang có bây giờ đều là dối trá, Tiếu Vãn Nhiên cũng không phải con ruột của em đâu!”.
“Thiên Ân thiếu gia, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần là tôi không phải là vợ cũ của anh, xin anh đừng cố chấp như vậy nữa được không? Tôi xin lỗi, nhưng tôi còn rất nhiều việc phải làm,
không có thời gian đế nghe anh nói nhảm đâu”, Nam Cung Thiên Ân còn chưa kịp phản ứng, Bạch Tinh Nhiên đã tức tối đứng phắt dậy, đi thẳng ra ngoài cửa.
Nghe tiếng cửa đóng sầm lại, Nam Cung Thiên Ân thất thần một lúc, rồi yếu ớt quay sang Diêu Mỹ: “Diêu Mỹ, cô có thế giúp tôi đưa cô ấy về được không?”.
“Được”, Diêu Mỹ nói rồi vội vàng đuổi theo Bạch Tinh Nhiên.
Tiếu Ý ngước mắt lên nhìn Nam Cung Thiên Ân hỏi: “Anh rế, chị đó rõ ràng không phải chị của em, tại sao anh lại bảo đấy là chị em?”.
Nam Cung Thiên Ân bất lực, cười nhẹ nói:
“Tiếu Ý, em không tin cũng phải, ban đầu đến anh cũng chẳng thế tin nổi”.
Dù sao Tiếu Ý cũng chí là một đứa trẻ, anh không muốn nói quá nhiều, cậu bé biết nhiều quá cũng không tốt.
“À phải rồi, chuyện anh đưa em đi kiếm tra sức khỏe và nhận chị không được nói cho người khác biết, kế cả mẹ em nghe chưa?”, Nam Cung Thiên Ân không quên nhắc nhở.
“Vâng, em biết rồi ạ”.
Diêu Mỹ đuổi xuống đến tầng dưới, thấy Bạch Tinh Nhiên đang đợi xe liền gọi: “Y tiếu thư, cô lên xe đi, tôi đưa cô về”.
“Không cần đâu”.
“Thiên Ân thiếu gia bảo tôi đưa cô về, cô mau lên xe đi”.
Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn lên xe.
Ngồi trên xe, thi thoảng Diêu Mỹ lại quay sang lén nhìn Bạch Tinh Nhiên, quả nhiên nhìn kỹ thì đúng là khá giống Bạch Tinh Nhiên:
“Y tiểu thư cô đừng trách Thiên Ân thiếu gia, anh ấy cũng là vì quá thương nhớ vợ cũ nên mới như vậy, không hề có ác ý đâu.”
Bạch Tinh Nhiên im lặng không nói gì, tuy không thể hiện ra ngoài, nhưng rõ ràng là cô cũng rất để tam đến những lời anh nói. Về đến nhà, Bạch Tinh Nhiên thấy Tiểu Vãn Nhiên và Kiều Phong đang cùng nhau chơi đùa trong sân. Vừa nhìn thấy cô, Tiểu Vãn Nhiên đã chạy tới gọi to:”Mẹ!Mẹ đi đâu mà lâu thế? Con chờ mẹ mãi.”
Bạch Tinh Nhiên mỉm cười bẹo má cô bé:”Ừ, mẹ đi có chút chuyện, mẹ cũng nhớ Tiểu Vãn Nhiên lắm.” Vừa nói, cô vừa xoa lên gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vãn Nhiên, trong lòng nghĩ rõ ràng là giống nhau như hai giọt nước sao có thể không phải là mẹ con ruột được chứ?
Kiều Phong cũng đấy xe lăn đi tới hỏi: “Bà xã, em đi đâu thế?”.
Bạch Tinh Nhiên cười nhẹ: “Em ra ngoài có chút việc”.
“Có phải đi gặp Nam Cung Thiên Ân không?”, Kiều Phong nhìn dáng vẻ thất thần của cô, chỉ có mỗi lần gặp Nam Cung Thiên Ân, tâm trạng của cô mới thay đổi như vậy.
Biết không giấu được Kiều Phong, Bạch Tinh Nhiên bèn nói thật:
“Đúng thế, nhưng anh đừng hiếu nhầm, anh ấy nói đã tìm được nhẫn của em rồi, là lao công nhặt được, nên hẹn gặp đế trả nhẫn cho em thôi, anh nhìn này”, vừa nói, cô vừa chìa tay đeo nhẫn ra trước mắt Kiều Phong.
“Lấy một chiếc nhẫn cũng cần đích thân em đi sao?”, Kiều Phong không vui hỏi.
“Ông xã, giữa em và Nam Cung Thiên Ân hoàn toàn không có gì.
Với lại em cũng đã đồng ý ra nước ngoài với anh rồi, anh còn không tin em sao?”.
“Anh tin em”, Kiều Phong thấy Bạch Tinh Nhiên nói thế cũng không làm khó cô nữa.
“Mẹ, Tiếu Vãn Nhiên đói rồi”, Tiếu Vãn Nhiên cầm cổ tay Bạch Tinh Nhiên lắc qua lắc lại làm nũng.
“Được, mẹ nấu cơm cho hai bố con ngay đây, chúng ta vào nhà thôi”, Bạch Tinh Nhiên dắt tay Tiếu Vãn Nhiên, gia đĩnh ba người cùng nhau đi vào nhà trông rất vui vẻ hạnh phúc.
Hôm nay là cuối tuần, Kiều Tư Hằng sang nhà Kiều Phong chơi, chủ yếu là đế xem xem có gì cần sắp xếp hay giúp đỡ không, đúng lúc Bạch Tinh Nhiên đưa Tiếu Vãn Nhiên ra ngoài chơi.
Kiều Tư Hằng ngồi lại nói chuyện với Kiều Phong một lúc, đến khi Kiều Phong tiễn anh ta ra sân thì gặp Nam Cung Thiên Ân đến.
Kiều Tư Hằng định mở cửa, thì Nam Cung Thiên Ân đã xông đến đạp cửa xông vào, đồng thời vung tay đấm cho Kiều Tư Hằng một cái vào mặt.
Kiều Tư Hằng còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị anh đấm cho cái thứ hai, thứ ba…
Lúc này, anh ta bực rồi, liền vung tay đấm trả Nam Cung Thiên Ân một cái: “Câu bi điên à? Sao lai đánh tôi?”.
Nam Cung Thiên Ân bị đấm cho lùi lại một bước, đứng thẳng dậy trừng mắt nhìn Kiều Tư Hằng, hai mắt đỏ au, lạnh giọng nói:
“Kiều Tư Hằng! Còn định giả vờ à? Hai năm nay, cậu giấu vợ tôi đi, còn năm lần bảy lượt uống rượu với tôi bảo tôi phải quên cô ấy đi! Thật không thế tin được Kiều đại thiếu gia cậu lại là con người giả tạo như thế”.
Kiều Tư Hằng cười khấy một cái: “Hóa ra cậu biết rồi à?”.
Nam Cung Thiên Ân liền xông đến túm lấy cổ áo anh ta:
“Tại sao lại làm như vậy? Cậu trăm phương nghìn kế chia cắt vợ chồng tôi là vì cái gì? Có phải vì Kiều Phong không? Mẹ kiếp nhà họ Kiều các cậu là thổ phí à? Thích cái gì thì tùy tiện cướp?”, Nam Cung Thiên Ân định đấm thêm cho anh ta một cái, nhưng lại bị anh ta đấm ngược cho ngã lăn ra đất.
Khóe miệng anh cuối cùng cũng rí máu, còn chưa kịp đứng dậy, đã bị Kiều Tư Hằng lấy chân đạp lên ngực, cúi người nhìn anh lạnh giọng nói: “Thứ nhất, lúc tôi cứu Bạch Tinh Nhiên, cô ấy đã ký vào đơn ly hôn, là người tự do rồi.
Thứ hai, nếu như năm đó tôi không cứu Bạch Tinh Nhiên đi, thì cho dù cô ấy không bị tai nạn xe chết, thì cũng sẽ bị những người lòng lang dạ sói xung quanh cậu xé xác thôi”.
“Trước khi tôi ký vào đơn ly hôn, thì cô ấy vẫn là vợ của tôi!”, Nam Cung Thiên Ân hất chân Kiều Tư Hằng ra đứng dậy.
“Nhưng bây giờ cậu đã cưới người khác rồi, cô ấy vẫn là người tự do thôi”.
“Không! Cô ấy sống là người nhà Nam Cung, chết cũng là ma nhà Nam Cung.
Cho dù năm đó là cậu cứu cô ấy, cậu cũng không có quyền làm như vậy.
Các người làm thế này là lừa gạt, nhỡ một ngày cô ấy khôi phục trí nhớ, liệu cô ấy có hạnh phúc không?”.
“Cậu quả quyết rằng mình yêu cô ấy như vậy, thế năm xưa lúc cô ấy bị người ta hãm hại thì cậu đang ở đâu? Cậu không biết hay giả vờ không biết? Người nhận xác cũng là cậu cơ mà!”, Kiều Tư Hằng quát lên.
“Đó là chuyện của tôi! Không đến lượt cậu lên tiếng”.
Điều này hơn ai hết anh biết rất rõ, hơn hai năm qua chưa một giây phút nào anh tha thứ cho bản thân.
Anh biết mình có lỗi với cô, nhưng ông trời cũng không nên trừng phạt anh như thế, biến vợ anh thành vợ một người đàn ông khác, mẹ của một đứa trẻ khác.
“Tôi cảnh cáo cậu, cậu đừng quá đáng quá, Bạch Tinh Nhiên tôi sẽ cướp lại, cậu và Kiều Phong biết điều thì hãy nói hết sự thật cho cô ấy biết đi!”, Nam Cung Thiên Ân tức giận gào lên.
“Cậu cảnh cáo tôi?”.
“Đúng thế, tôi không những muốn giao cậu cho cảnh sát, mà còn muốn đánh cho cậu một trận! Khốn kiếp!”, nói rồi, anh lại xông vào đám cho Kiều Tư Hằng một cái.
Kiều Tư Hằng tức giận đánh trả, thế là hai người cùng xông vào đánh một trận, không ai nhường ai, Kiều Phong không nhịn được nữa bèn hô lớn lên: “Được rồi đừng đánh nữa!”.
Nghe thấy thế, hai người đều dừng tay nhìn về phía Kiều Phong, Kiều Phong cũng nhìn về phía Nam Cung Thiên Ân nói: “Đúng thế, tôi là kẻ lừa gạt, là kẻ cưỡng ép, điều này tôi không phủ nhận.
Nhưng chí có tôi mới bảo vệ được cho cô ấy, chí có tôi mới có thế cho cô ấy cuộc sống vui vẻ.
Nếu như năm đó anh tôi cứu cô ấy xong đưa về nhà Nam Cung, thì cho dù không xảy ra tai nạn, cô ấy cũng sẽ vẫn gặp nguy hiếm, đến khi cô ấy chết mới thôi.
Lẽ nào đấy là kết cục mà anh mong muốn à?”.
Nam Cung Thiên Ân im lặng một lúc hạ giọng nói: “Chỉ cần cậu trả cô ấy lại cho tôi, tôi sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ cô ấy”.
“Tính mạng? Chả biết anh còn sống được bao lâu nữa mà đòi lấy
tính mạng ra bảo đảm.
Ngày nào Chu tiếu thư và người đứng sau giật dây cô ta còn nhởn nhơ, thì ngày ấy Tinh Nhiên vẫn còn nguy hiếm”.
“Người đứng sau giật dây? Là ý gì?”.
“Anh không biết thì còn ai biết nữa? Lẽ nào anh cho rằng tai nạn của Tinh Nhiên thực sự chỉ là sự cố thôi sao?” ‘ ‘
Nam Cung Thiên Ân gật đầu: “Được, tôi hứa với anh, chỉ cần anh trả Tinh Nhiên lại cho tôi, tôi sẽ lập tức ly hôn với Chu chu”.
Kiều Phong lắc đầu, cười khổ: “Ly hôn? Trừ phi cô ta chết, Tinh Nhiên mới an toàn được”.