Bạch Tinh Nhiên tức giận đấy người anh:
“Em không muốn Ferrari! Không thèm!”.
Nam Cung Thiên Ân bị dáng vẻ của cô chọc cười, xoa tóc cô bất lực thở dài:
“Em yêu, sao em lại không hiếu lòng anh chứ, em muốn xe gì anh không thế mua cho em? Anh lo em lái xe tốt quá sẽ bị kẻ xấu để ý.
Em nói xem nhỡ hôm nào đó em bị kẻ xấu cướp đi thì anh đi đâu cứu em?”.
Lời này sao nghe lại hay vậy chứ?
Bạch Tinh Nhiên ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm anh bực bội nói:
“Anh lại dùng lời ngon tiếng ngọt đế lừa em?”.
“Đây là lời thật lòng của anh”, Nam Cung Thiên Ân giơ ngón tay lên:
“Anh thề”.
Bạch Tinh Nhiên không nói gì nữa.
Nam Cung Thiên Ân cười nói:
“Lúc đầu khi Kiều Tư Hằng mua xe cho Tô Tích, anh cũng từng chê cười cậu ta ki bo với vợ, thế mà cậu ta lại nói lời vừa nãy với anh. Lúc đó trong lòng anh bị cậu ta ảnh hưởng, nghĩ bụng sau này anh cũng phải mua cái xe đó cho vơ mình”.
“Thật không?”.
Bạch Tinh Nhiên nghĩ đến xe của Tô Tích, đến giờ vẫn thường bị cô và Diêu Mỹ dè bỉu, chê cười rằng xe của một cô bồ bất kì của Kiều Tư Hằng còn tốt hơn của cô ấy mấy chục lần. Tô Tích đã bị họ dè bíu đến mức nổi giận, còn đặt tên cho cái xe đó trươc mặt bọn họ là “Xe Bỏ Vợ”.
Thì ra cái “Xe Bỏ Vợ” bị ghét bỏ lại có một câu chuyện!
“Xem ra Kiều Tư Hằng cũng không phải không có tình cảm với Tô Tích”, cô gật đầu nói.
“Chí có phụ nữ các em mới không hiểu được trái tim đàn ông”.
“Trái tim đàn ông?”, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên cười khấy với anh:
“Là trái tim với Tuesday của anh sao? Hay là… anh ủng hộ cách làm của anh ta? Anh muốn hoc anh ta? Muốn…”
“Giờ anh không dám nghĩ gì hết, ok?”, Nam Cung Thiên Ân cười ngắt lời cô:
“Em đã uy hiếp anh như vậy rồi, anh còn dám có suy nghĩ quá giới hạn với phụ nữ khác sao?”.
Bạch Tinh Nhiên biết anh chí việc mình uy hiếp anh nói muốn đi gặp Kiều nhị thiếu gia, cô không nhịn được bật cười, thực ra cô đâu có dám đi tìm Kiều nhị thiếu gia gì chứ, có thân với anh ấy đâu!
“Cười là được rồi”, Nam Cung Thiên Ân lại giơ tay lên vỗ dầu cô, sau đó nhìn cô hỏi:
“Được rồi, hết ghen rồi, giờ có thế nói cho anh biết tại sao tâm trạng không vui chưa?”.
Sắc mặt Bạch Tinh Nhiên dần ảm đạm, bất lực thở dài:
“Mẹ kiên quyết đưa Tiếu Ý về Yên Thành đi học, khuyên thế nào cũng không được”.
“Tại sao?”.
“Bà ấy nói bà ấy ở Yên Thành quen rồi, nên muốn về đó sống, hơn nữa đây cũng là ý của cậu em”.
“ừm, mẹ em vẫn luôn sợ ông ta, ông ta nói gì thì là thế đó”.
“Hình như em chưa bao giờ nói với anh em còn có một người cậu, chẳng phải nói em không có họ hàng gì sao? Còn nữa, hình như em cũng không nói với anh mẹ em là người Yên Thành”, Nam Cung Thiên Ân quan sát cô:
“Hôm nay anh mới phát hiện hình như anh chưa từng tìm hiếu hẳn hoi về em”.
Bao lâu nay, anh chỉ coi cô như Bạch Ánh An, sau đó đổi lại thân phận, anh chí lo nổi giận không đi tìm hiếu thân phận thực sự của cô, chí biết cô là con riêng nuôi ở ngoài của Bạch Cảnh Bình.
“Mẹ em nói toàn khấu âm Yên Thành, anh không nghe ra được sao? Bà ấy chính là người Yên Thành, lúc còn trẻ không cấn thận quen biết chủ tịch Bạch, sinh ra em. Nhưng sau khi đó chủ tịch Bạch bỏ rơi bà ấy, bà ấy hết cách chí đành dẫn em về ở nhà cậu em. Sau đó lại dẫn em đến Châu Thành nhận người thân, bị chủ tịch Bạch cho ở ngoài cửa thì không còn đường nào mới tìm đại một người đàn ông đế gả”.
“Chính là bố Tiếu Ý?”.
“Đúng, hình như em đã nói với anh rồi, bố Tiếu Ý ham cờ bạc, nghiện rượu, uống say là đánh người, mẹ em không chịu được đánh mắng chỉ đành dẫn em và Tiếu Ý bỏ nhà đi”, Bạch Tinh Nhiên ngước mắt nhìn anh:
“Nên lần trước em mới xin anh đừng trách, đừng hận bà ấy, dù sao đời này cũng chỉ có chủ tịch Bạch từng đối xử tốt với bà ấy, bà ấy chỉ thích người đàn ông này”.
“Anh hiếu”, Nam Cung Thiên Ân dịu dàng an ủi:
“Yên tâm, anh sẽ không trách bà ấy”.
Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lúc lại nói:
“Nếu bà ấy đã kiên quyết muốn về Yên Thành, vậy cứ kệ bà ấy đi, anh tìm người sắp xếp”.
“Không cần đâu”, Bạch Tinh Nhiên vội nói.
“Tại sao?”.
“Vì…”, Bạch Tinh Nhiên hơi khó mở lời:
“Nói ra anh đừng buồn, bà ấy bảo em ly hôn với anh, đồng thời sẽ không cần một xu nào của nhà Nam Cung”.
Bạch Tinh Nhiên thấy sắc mặt Nam Cung Thiên Ân hơi khác, bàn tay nắm vô lăng rõ ràng là siết chặt hơn, vội nói:
“Bà ấy không biết nghe được từ đâu việc bà nội vẫn luôn tìm kiếm tình nhân định mệnh, bà ấy cho rằng hai chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn. Bà ấy lo em sẽ bước vào vết xe đổ của bà ấy, nên mới yêu cầu em rời xa anh, cùng về Yên Thành với bà ấy”.
“Vậy em nói thế nào?”, Nam Cung Thiên Ân lại nghiêng đầu qua, ánh mắt nhìn cô thêm chút không vui.
Bạch Tinh Nhiên thấy anh như vậy thì lo anh nổi giận, vội nói:
“Em đương nhiên không đồng ý rồi”.
“Thật à?”.
“Thật”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu:
“Chẳng phải em đã nói với anh sao? Trừ khi anh yêu người khác, nếu không em sẽ không ly hôn với anh”.
Nam Cung Thiên Ân vẫn nhìn cô chằm chằm rồi nói:
“Giờ anh tặng em câu nữa, dù em yêu người khác, anh cũng sẽ không ly hôn với em, lý do khác càng không cần nhắc trước mặt anh”.
“Em biết, chẳng phải chưa nhắc sao?”.
“Tâm trạng đang tốt lại bị em làm ảnh hưởng”, Nam Cung Thiên Ân khẽ thở ra, khởi động xe:
“Không được, phải ăn một bữa ngon bổ sung năng lượng”.
Bạch Tinh Nhiên bật cười:
“Có bữa nào anh ăn không ngon?”.
“Ăn ngon đến đâu cũng không đủ cho em làm tức”, Nam Cung Thiên Ân bực bội liếc cô.
Bạch Tinh Nhiên cười, không đáp lời anh nữa.
Xe lái một lúc, Bạch Tinh Nhiên nghiêng đầu nhìn anh:
“Đúng rồi, trước khi Tiếu Ý về Yên Thành em muốn dẫn nó đến viên kiếm tra hậu phẫu thuật, nếu không em không yên tâm”.
“Được, mai anh đi cùng em”.
“Cảm ơn anh”.
“Phía Yên Thành, thực sự không cần anh sắp xếp ư? Họ có chỗ ở không?”.
“Không cần, nếu anh sắp xếp thì mẹ em sẽ lại thấy không vui”, Bạch Tinh Nhiên nói:
“Bà ấy nói với em cậu đã sắp xếp xong chỗ ở, trường học cho Tiếu Ý cũng tìm xong rồi”.
“Nếu đã vậy thì việc này anh cũng không nhúng tay vào nữa”, Nam Cung Thiên Ân cười khẽ nói.
Cuối tuần, lúc Bạch Tinh Nhiên đến chung cư, phát hiện Chu Tuệ đã dọn hết đồ cần dọn, lúc cô đề nghị đưa Tiếu Ý đến viện kiếm tra, Chu Tuệ không ngăn cản.
Chu Tuệ đi đến ban công nhìn xuống, sau khi thấy xe Nam Cung Thiên Ân thì sắc mặt ngay lập tức không tốt lắm, không đợi Bạch Tinh Nhiên giải thích đã hỏi thẳng:
“Việc ly hôn rốt cuộc con đã nói với Nam Cung Thiên Ân chưa?”.
“Mẹ…”, Bạch Tinh Nhiên hơi bất lực nói:
“Có thế xin mẹ đừng nhắc việc này nữa được không, con đang yên đang lành sao lại ly hôn với anh ấy, hơn nữa dù con chịu người ta chưa chắc đã chịu”.
“Nếu con quyết ly hôn thì cậu ta có lí do gì không chịu?”.
việc này nữa được không, con đang yên đang lành sao lại ly hôn với anh ấy, hơn nữa dù con chịu người ta chưa chắc đã chịu”.
“Nếu con quyết ly hôn thì cậu ta có lí do gì không chịu?”.
“Hôm kia con đã nói với anh ấy rồi, anh ấy rất giận .
Chu Tuệ nghĩ một lúc:
“Thôi, mẹ đi nói với cậu ta .
“Mẹ, mẹ đừng có đi”, Bạch Tinh Nhiên vừa nghe bà ấy nói đích thân đi nói chuyện với Nam Cung Thiên Ân thì ngay lập tức ngăn cản.
“Tại sao? Mẹ thấy là con không muốn ly hôn chứ gì?”, Chu Tuệ tức giận liếc cô.