“Bạch Tinh Nhiên lúc nhỏ?”, Bạch Ánh An kinh ngạc.
“Ừ, chẳng phải là dáng vẻ trước khi nó phẫu thuật thẩm mỹ ư?”, Hứa Nhã Dung quẳng ảnh lại cho cô ta.
Bạch Ánh An gật đầu, thảo nào cô ta lại thấy quen mắt thế.
Dáng vẻ trước khi phẫu thuật thẩm mỹ của Bạch Tinh Nhiên cô ta từng thấy một lần, chính là lúc Chu Tuệ dẫn cô đến nhà họ Bạch nhận người thân năm ấy, mặc dù thời gian lâu rồi nhưng năm đó cô ta đại khái chừng 11 tuổi, trí nhớ cũng đã khá rõ ràng.
“Không đúng”, Hứa Nhã Dung vốn đã xoay người định đi đột nhiên vòng về, nhìn chằm chằm ảnh trong tay Bạch Ánh An nói: “Dáng vẻ trước khi Bạch Tinh Nhiên phẫu thuật thẩm mỹ Nam Cung Thiên Ân không thể nào từng thấy được, càng không có lí do gì để giữ ảnh nó. Mà Bạch Tinh Nhiên biết bản thân chỉ thay con gả vào nhà Nam Cung, cũng không có lí do gì đặt ảnh trước khi phẫu thuật thẩm mỹ ở nhà Nam Cung, cho Nam Cung Thiên Ân cơ hội phát hiện thân phận thật của nó”.
Bạch Ánh An gật đầu: “Đúng đó, nếu Nam Cung Thiên Ân biết nó thay con gả vào nhà Nam Cung thì chắc chắn đã tức giận đá nó ra khỏi nhà Nam Cung lâu rồi, vậy bức ảnh này là sao?”.
“Cho mẹ xem thử”, Hứa Nhã Dung lại cầm ảnh xem xét, thấy dưới ảnh viết mấy chữ “tình nhân định mệnh”.
“Tình nhân định mệnh?”, Hứa Nhã Dung lẩm bẩm, nghĩ một lúc sau đó hít vào một hơi nói: “Mẹ biết rồi”.
“Cái gì?”, Bạch Ánh An sốt ruột hỏi.
“Biết tại sao lão phu nhân lại nghĩ hết mọi cách đá con ra khỏi nhà Nam Cung sao? Chính là vì bà ta phát hiện sau khi Bạch Tinh Nhiên vào thì không giúp ích gì cho bệnh của Nam Cung Thiên Ân, cho rằng lấy nhầm người. Mẹ nghĩ bà giờ chắc đang cố hết sức tìm kiếm tình nhân định mệnh chân chính của Nam Cung Thiên Ân, mà mục tiêu tiếp theo của bọn họ chính là nó”, Hứa Nhã Dung lắc bức ảnh trong tay, cười lạnh nhạt: “Chỉ có điều dù thế nào bọn họ cũng không ngờ được con nhóc này đã phẫu thuật thành dáng vẻ khác, cho nên tìm kiểu gì cũng không tìm được nó”.
Bạch Ánh An sửng sốt: “Mẹ, ý mẹ là con không phải tình nhân định mệnh của Nam Cung Thiên Ân nữa? Con ranh Bạch Tinh Nhiên kia mới đúng?”.
“Lão phu nhân giờ là có bệnh vái tứ phương, trái tim đã rối loạn rồi, thực ra làm gì có tình nhân định mệnh gì, mẹ không tin”, Hứa Nhã Dung vứt ảnh trong tay trả cho Bạch Ánh An.
Bạch Ánh An lại bày vẻ mặt lo lắng: “Nhưng mà… nhỡ bọn họ phát hiện thực ra con nhóc này chính là Bạch Tinh Nhiên thì sao?”.
“Cho nên con không được cho cậu ta biết”, Hứa Nhã Dung âm thầm hít vào một hơi, trên mặt lóe lên biểu cảm nham hiểm: “Xem ra con ranh Bạch Tinh Nhiên không giữ được thật”.
“Thật là, trước đó rõ ràng nói con mới là tình nhân định mệnh của Nam Cung Thiên Ân, giờ thế mà lại đổi thành nó”, Bạch Ánh An bực mình cũng lẩm bẩm một tiếng, trong lòng ngập tràn ghen tị.
Lúc đầu vừa nghe thấy chị Hà nói cô ta là tình nhân định mệnh của Nam Cung Thiên Ân, cô ta sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, giờ vừa nghe thấy tình nhân định mệnh của Nam Cung Thiên Ân không phải cô ta, cô ta lại bắt đầu thất vọng.
Lúc Bạch Tinh Nhiên gặp lại Hứa Nhã Dung đã không còn kích động như trước nữa.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô chỉ khẽ ngước mắt lên, rồi lại cụp mắt xuống, vẫn co lại ở góc giường không động đậy. Cô biết dù mình có van nài thế nào cũng vô ích, vẫn nên giữ sức thì hơn.
Tâm trạng lần này của Hứa Nhã Dung rõ ràng là tốt hơn nhiều, nhìn chằm chằm cô nói: “Ánh An đã về nhà tổ của nhà Nam Cung rồi”.
Bạch Tinh Nhiên nghe thấy câu này thì chợt ngẩng đầu: “Thật sao? Vậy có phải tôi có thể rời khỏi đây rồi không?”.
Bạch Ánh An đã có được thứ cô ta muốn, chắc cô có thể rời khỏi đây rồi nhỉ, trái tim vốn tuyệt vọng cuối bùng lại bùng lên hi vọng mới.
Điều khiến cô không ngờ là Hứa Nhã Dung lại lắc đầu, hơn nữa còn dùng giọng nói rất bất đắc dĩ nói: “Tạm thời vẫn chưa được, tao phải đảm bảo Ánh An đứng vững trong nhà Nam Cung đã, đảm bảo mày sẽ không đến nhà Nam Cung gây sự mới được”.
“Tôi đã nói tôi sẽ không đi gây sự!”, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng nổi giận, bật dậy khỏi giường trừng bà ta: “Lúc đầu chúng ta chẳng phải đã giao hẹn sao? Sao bà có thể nuốt lời chứ?”.
“Tao chưa từng nói sẽ thả mày ra, mày yên tâm đi, mặc dù mày ở đây, nhưng mẹ và em trai mày sẽ về Châu Thành sớm thôi, đợi đến khi mày quên hẳn Nam Cung Thiên Ân thì tao sẽ thả mày ra đoàn tụ với bọn họ ngay”.
Trên mặt Hứa Nhã Dung không có chút áy náy nào, vốn dĩ bà ta không định thả Bạch Tinh Nhiên ra, từ khi biết cô chính là tình nhân định mệnh nhà Nam Cung đang tìm, thì bà ta càng không thể thả cô ra.
Trên mặt Hứa Nhã Dung lóe lên vẻ nham hiểm, Bạch Tinh Nhiên không nhìn thấy, cô cũng sẽ không tin bà ta lần nữa. Để Bạch Ánh An có thể không lo lắng gì, bà ta nhất định sẽ không thả cô ra!
Móng tay đâm vào lòng bàn tay ngày một sâu hơn, sâu đến mức rỉ máu, cuối cùng cô không kiềm chế được mà quát: “Hứa Nhã Dung! Bà không phải người! Bà sẽ không được chết yên ổn!”.
Cô chợt xông lên, một tay túm tóc Hứa Nhã Dung, một tay cào má bà ta, bắt đầu giằng co: “Sao bà có thể ác thế chứ? Bà có xứng làm người không?”.
“Rầm” một tiếng, Hứa Nhã Dung bị cô đẩy va vào tường, trán đập vào tường, đau đến mức bà ta gào rú.
Bạch Tinh Nhiên tức điên rồi, hoàn toàn không để ý tiếng thét và sự phản kháng của bà ta, túm tóc bà ta lại giằng co. Hứa Nhã Dung hoảng sợ, rướn cổ hét ra ngoài: “A Tư! Mày chết đâu rồi? Còn không mau đến kéo con điên này ra cho tao!”.
“Tôi điên rồi, bà còn không thả tôi ra thì tôi nhất định sẽ điên hơn! Rốt cuộc bà có thả tôi ra không? Thả không?”.
A Tư vẫn luôn ở tầng dưới đi lên, thấy hai người dính vào nhau hoang mang xông vào, cứu Hứa Nhã Dung khỏi tay Bạch Tinh Nhiên.
Bạch Tinh Nhiên bị A Tư khống chế hai tay, nhưng vẫn đang cật lực giãy giụa, gào thét: “Thả tôi ra! Tôi phải giết con mụ độc ác này!”.
Lúc đến vẫn là một Hứa Nhã Dung cao quý xinh đẹp, sau khi đánh nhau một trận thì ngay lập tức biến thành hình tượng mụ già điên. Không những đầu tóc tung xòe, mà trên mặt còn thêm vết cào rướm máu.
Bà ta vuốt cái má đau đớn bỏng rát, tức đến mức xanh mặt, lườm cô tức giận hét: “Con ranh khốn kiếp! Cũng là đồ điên như mẹ mày năm đó! Đồ thần kinh!”.
“Bà mới là đồ thần kinh!”, Bạch Tinh Nhiên cố gắng giãy khỏi sự khống chế của A Tư, xông lên lại định túm bà ta, Hứa Nhã Dung sợ đến mức vội xoay người chạy ra cửa.
Sau đó cửa đóng rầm lại, trong căn phòng nhỏ lại khôi phục sự yên tĩnh chỉ có một mình cô. Ngẩn ngơ nhìn cửa đến ba phút, cô mới suy sụp đau đớn khóc thành tiếng.
Sau khi về nhà tổ của nhà Nam Cung, Bạch Ánh An đương nhiên vào phòng ngủ trước đây của Bạch Tinh Nhiên. Mặc dù chỗ này không tự do và an toàn như ở chung cư, hơn nữa còn phải ứng phó nhiều người hơn, nhưng cô ta vẫn bằng lòng ở đây.
Đây là nhà chính của nhà Nam Cung, là thiếu phu nhân của nhà Nam Cung sao có thể ở ngoài chứ? Nếu cứ ở ngoài thì đợi hôm nào con mất rồi, lão phu nhân chắc chắn có lí do cấm cửa cô ta.
“Thiếu phu nhân, Bạch phu nhân đến thăm cô”, Tiểu Lục gõ cửa rồi nói.
Vừa nghe là Hứa Nhã Dung đến, Bạch Ánh An ngay lập tức lao ra mở cửa, vui mừng đón bà ta vào xong thì bắt đầu kể khổ: “Mẹ, để không xảy ra chuyện gì, mấy ngày liền con không dám ra cửa, con sắp bí bách chết rồi”.
“Ở cữ vốn là không thể ra khỏi phòng”, Hứa Nhã Dung nói: “Không ra ngoài là tốt nhất, đợi đến khi con quen với cuộc sống ở đây rồi đi ra sẽ không dễ mắc sai lầm”.
“Chán quá”, Bạch Ánh An kêu ca, lúc này mới thấy vết thương ẩn dưới mấy lọn tóc của Hứa Nhã Dung, sau khi giật mình thì quan tâm hỏi: “Mẹ, mặt mẹ sao thế?”.
Hứa Nhã Dung giơ tay lên ôm má mình, giọng nói ngay lập tức trở nên tức tối: “Bị con ranh khốn kiếp kia cào, hung dữ y như con mẹ nó”.