Ở trong nhà mấy ngày liền, Bạch Tinh Nhiên cảm thấy mình sắp sụp đổ rồi, mỗi phút mỗi giây đều đang mong đợi có thể rời khỏi nhà Nam Cung.
Sau ba cuộc điện thuộc giục giã của cô bạn thân Diêu Mỹ, cô kiên trì nói với lão phu nhân ở bàn ăn sáng: “Bà nội, cháu muốn ra ngoài đi dạo, được không?”.
“Đi đâu?”, lão phu nhân vẫn nghiêm túc lạnh nhạt như thường.
“Thì... tùy tiện đi dạo chút”.
Phác Luyến Dao ở bên cạnh nhìn lão phu nhân đang im lặng, lại nhìn Bạch Tinh Nhiên vô cùng đáng thương, cong môi, khoác cánh tay lão phu nhân cười nói: “Bà nội, chẳng phải bà muốn chị dâu họ mang thai sớm chút sao? Cứ để chị dâu ra ngoài giải khuây đi, tâm trạng vui vẻ thì khả năng thụ thai cũng cao thôi”.
Trêи bàn cơm sáng vẫn luôn chỉ có lão phu nhân và Thẩm Tâm, Phác Luyến Dao – vợ chưa cưới của Thẩm thiếu gia thỉnh thoáng mới đến chơi với lão phu nhân.
Bạch Tinh Nhiên nhìn cô gái xinh đẹp động lòng người, gương mặt hiền hòa này, trong lòng không kiềm được mà dâng lên sự cảm kϊƈɦ với cô.
Vừa nói đến việc thụ thai, lão phu nhân ngay lập tức thay đổi thái độ, nhìn chằm chằm cô nói: “Lúc ra ngoài để ý chút, ai nên gặp, nên nói gì, nên làm gì thì trong lòng phải tự mà biết rõ”.
“Bà nội, cháu biết rồi”, Bạch Tinh Nhiên vui mừng, hoàn toàn không ngờ lão phu nhân lại đồng ý với yêu cầu của cô.
Sau khi gửi cho Phác Luyến Dao ánh mắt biết ơn, thì đứng dậy vui mừng rời khỏi nhà ăn.
Hai mươi phút sau, Bạch Tinh Nhiên ngồi trong quán cà phê, nước mắt nước mũi tèm lem kể lại đầu đuôi sự việc với Diêu Mỹ, đương nhiên bí mật của nhà Nam Cung cô không dám nhắc đến chữ nào.
Nghe đến phía sau, Diêu Mỹ đập bàn đứng bật dậy khỏi sofa: “Con khốn Bạch Ánh An này quá đáng quá rồi đó! Không những cướp Lâm An Nam, còn lừa cậu gả vào...”.
“Suỵt...”, Bạch Tinh Nhiên hoàng hốt tạo tư thế ngừng nói, kéo cô ấy về lại sofa, nói khẽ: “Cậu nói khẽ thôi, nếu để nhà Nam Cung biết mình gả thay thì chắc chắn trong lức tức giận sẽ san phẳng Tập đoàn Bạch Thị, sau đó bóp chết mình”.
“Đã đến lúc này rồi, cậu còn quan tâm nhà họ Bạch?”, Diêu Mỹ bày dáng vẻ thua cô luôn: “Nghĩ thử xem cả nhà họ Bạch đã đối xử với cậu thế nào, rồi xem thử hoàn cảnh của cậu bây giờ, bạn trai bị cướp rồi, còn bị ép gả cho một người đàn ông đáng sợ như vậy, đổi lại là mình thì không những muốn nói cho nhà Nam Cung cậu là giả, mà còn muốn giết chết con khốn Bạch Ánh An để xả giận!”.
“Tiểu Mỹ, cậu chưa từng gặp người nhà Nam Cung, không biết bọn họ đáng sợ thế nào, cho nên...”, Bạch Tinh Nhiên khịt mũi khổ sở: “Cho nên dù là để tự bảo vệ mình thì mình cũng không thể để họ biết chân tướng”.
“Vậy sự thiệt thòi này cậu phải chịu chắc rồi? Lâm An Nam cũng không cần nữa?”.
“Lâm An Nam bây giờ đã qua lại với Bạch Ánh An rồi, dù mình muốn cũng không đòi về được. Hơn nữa Bạch Ánh An cố tình hãm hại mình, mình có phải đối thủ của chị ta đâu, giờ điều duy nhất mình có thể làm chính là khiến mình sống tốt, đừng để bọn họ quá đắc ý”.
“Đã gả cho người đàn ông như vậy rồi, cậu còn muốn sống tốt kiểu gì?”, Diêu Mỹ cạn lời trợn ngược mắt, sau đó cúi người hiếu kì nhìn chằm chằm cô hỏi: “Đúng rồi, Nam Cung Thiên Ân thực sự là một con bệnh xấu xí như lời đồn à? Còn nữa, phụ nữ gả cho anh ta thực sự không sống nổi một tháng sao? Mình thấy giờ cậu sống rất tốt mà”.
Sắc mặt Bạch Tinh Nhiên hơi ảm đảm, Nam Cung Thiên Ân đúng là một con bệnh, còn về việc xấu xí thế nào thì cô không biết thật. Cô gả cho anh được nửa tháng rồi, nhưng đa số thời gian anh đều ở ngoài, thỉnh thoảng buổi tối sẽ vào phòng cô, mỗi lần làm xong việc thì đều rời đi, buổi sáng lại sai người giúp việc đưa một viên thuốc tới, còn anh thì sáng ra đã ra ngoài đi làm rồi.
Cô không biết rốt cuộc anh cố ý tránh gặp mặt, hay chỉ là trùng hợp, tóm lại cô không gặp được anh.