Mục lục
Người vợ thứ bảy của tổng tài ác ma Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đợi đã, mình còn chưa tìm cậu tính sổ đâu!”, Bạch Tinh Nhiên kéo cô ấy lại.

Diệu Mỹ thở dài, đảo mắt: “Mình còn tưởng chuyện này đã cho qua rồi chứ, được rồi, mình biết sai rồi, mình đảm bảo sau này sẽ không bao giờ bán đứng cậu nữa được chưa? Bất luận cô ta có nói gì cũng sẽ không làm phản nữa”.

Thấy cô không nói gì, Diêu Mỹ xị mặt ra: “Thế cậu muốn thế nào”.

“Tối nay mời mình đi ăn lẩu”.

“Chuyện nhỏ, chỉ cần cậu không sợ nóng là được”.

“Mình không sợ”, Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, sáng sớm nay nghe Phác Luyến Dao nói muốn đi ăn lẩu, cô đột nhiên cũng thấy thèm, hơn nữa đã nửa năm không ăn rồi.

“Được, vừa hay mình cũng muốn ăn”, Diệu Mỹ cười hì hì khoác lấy tay cô đi ra cửa phòng.

Trợ lý Nhan xử lý việc xong quay trở về văn phòng, vừa đúng vào giờ nghỉ trưa. Lúc đi qua phòng thư ký, mấy cô thư ký lễ phép chào hỏi cô ấy.

Trợ lý Nhan gật đầu ra hiệu với mọi người xong, tiếp tục bước đi về phòng của mình, nhưng vừa đi được mấy bước liền dừng lại, chuyển hướng đi về phía một cô gái.

“Trợ lý Nhan, có việc gì không ạ?”, thư ký Lâm nhìn thấy cô ấy đi tới, lập tức đứng dậy khỏi ghế.

Bình thường không có việc gì, trợ lý Nhan sẽ không nhiều lời với bọn họ, kể cả là giờ nghỉ trưa.

Trợ lý Nhan bước đến dừng lại trước mặt cô ta, cười nhạt với cô ta nói: “Tôi nhớ lần trước các cô có xem một quyển tạp chí thời trang mẹ bầu, tạp chí còn không?”.

Thư ký Lâm không hiểu tại sao đột nhiên cô ấy lại hỏi chuyện này, thận trọng đáp: “Vẫn còn…

nhưng chúng tôi ngoài xem vào giờ nghỉ trưa hôm đó ra, thì không xem vào lúc nào khác cả”.

“Có thể cho tôi mượn không?”, trợ lý Nhan nói.

Thư ký Lâm hơi bất ngờ, trợ lý Nhan trước giờ cẩn thận tỉ mỉ, ở văn phòng đến cả báo cũng chưa từng lãng phí thời gian để đọc lại đi hỏi mượn tạp chí thời trang? Hơn nữa còn là tạp chí thời trang mẹ bầu chứ?

“Được ạ, để tôi tìm cho chị”, thư ký Lâm lập tức cúi người xuống, lấy từ trong ngăn kéo ra một quyển tạp chí thời trang đưa cho trợ lý Nhan.




“Cảm ơn”, trợ lý Nhan nhận lấy quyển tạp chí, nhìn lướt qua cái bụng hơi nhô lên của thư ký Lâm rồi cười nói: “Tôi sẽ xin Thiên Ân thiếu gia cho cô nghỉ sinh thêm hai tháng”.

“Cảm ơn trợ lý Nhan”, thư ký Lâm mặt mừng rỡ nói vọng theo bóng lưng của cô ấy.

Đi làm ở Tập đoàn Nam Cung vốn dĩ đã được nghỉ sinh nhiều hơn những doanh nghiệp khác ba tháng, nếu như lại được nghỉ thêm hai tháng, há chẳng phải cô ta có thể lập tức về nhà dưỡng thai chờ sinh rồi sao?

“Nhìn bộ dạng dương dương đắc ý của cô ta kìa, có khi nào đã mang cốt nhục của Thiên Ân thiếu gia, chuẩn bị bay lên trời hóa thành phượng hoàng rồi không?”, thư ký Liễu trước giờ nhìn trợ lý Nhan không thuận mắt đột nhiên chạy tới, vẻ mặt không vui trào phúng nói.

“Cẩn thận cái mồm cô đấy”, thư ký Lâm dùng tay ấn lên trán cô ta: “Họa từ miệng mà ra, đã biết hậu quả của việc tung tin đồn nhảm là gì chưa?”.

Thư ký Liễu thấy trợ lý Nhan tìm đọc tạp chí thời trang mẹ bầu, cho rằng cô ấy chắc chắn đã mang thai con của Thiên Ân thiếu gia, trong lòng càng ngày càng đố kỵ với cô ấy, hừ thầm nói: “Cả công ty từ trên xuống dưới, ai không biết trợ lý Nhan và Thiên Ân thiếu gia..”.

“Suyt..”, thư ký Lâm để tránh bị dính líu, liền lấy tay ra hiệu im lặng với thư ký Liễu đứng bên cạnh: “Cô muốn tán phét chuyện này thì đi tìm người khác đi, tôi không muốn nghe”.

“Cũng đừng có tìm tôi, tôi không muốn bị đuổi việc đâu”, hai cô thư ký khác cũng vội vàng lên tiếng bày tỏ rõ lập trường.

Làm gì có ông chủ nào không gian díu với thư ký hay trợ lý của mình, hơn nữa trợ lý Nhan học vấn cao, có nhan sắc, ngoại hình đẹp, cho dù cô ấy thật sự có gì với Thiên Ân thiếu gia thì cũng chẳng có gì là lạ.

Leo lên được vị trí đó không dễ dàng, bọn họ bây giờ chỉ muốn giữ được bát cơm của mình, mà cách trước mắt để làm được điều đó là nói ít làm nhiều.

Trợ lý Nhan gõ cửa đi vào phòng làm việc của Nam Cung Thiên Ân, đặt chỗ tài liệu trong tay cô ấy lên bàn làm việc trước mặt anh nói: “Thiên Ân thiếu gia, đây là hợp đồng mới chỉnh sửa, anh xem qua xem còn vấn đề gì không”.

“Cứ để đó đi”, Nam Cung Thiên Ân đang xem một văn bản không cả ngẩng đầu lên nhìn.

Sau khi trợ lý Nhận đặt hợp đồng xuống, lại không rời đi như bình thường, mà còn nhìn anh chằm chằm nói: “Thiên Ân thiếu gia, có thể xin anh chút thời gian không?”.

“Có việc gì?”, có người vẫn không ngẩng đầu lên.

“Anh xem cái này trước đi”, trợ lý Nhan lại đặt tạp chí thời trang xuống trước mặt anh, giọng điệu vẫn rất cung kính lễ phép.

Nam Cung Thiên Ân bỏ văn bản xuống, tiện tay cầm lấy quyển tạp chí xem qua, rồi cau mày lại nhìn cô ấy, rõ ràng là bất ngờ việc cô có tạp chí thời trang ở công ty, mà còn mang ra chia sẻ với anh.




“Cô bảo tôi giúp cô chọn quần áo à?”, anh cau mày không vui hỏi.

Thiên Ân thiếu gia, vừa nãy tôi có gặp thiếu phu nhân ở quán cà phê, có điều tôi phát hiện ra thư ký Lâm ở phòng thư ký còn ăn mặc đẹp hơn cô ấy, anh cảm thấy điều này có phù hợp không?”, trợ lý Nhan hỏi.

Ban nãy lúc cô ấy gặp Bạch Tinh Nhiên ở cửa quán cà phê, vừa nhìn là đã có thể nhận ra quần áo cô mặc hoàn toàn không phù hợp, phối đồ cũng chẳng ra đầu vào đầu.

“Cô gặp cô ấy ở quán cà phê?”.

“Vâng”.

“Cô ấy đi cùng với ai?”

“Nhị công tử của Lâm Thị”, sắc mặt của Nam Cung Thiên Ân tối sầm lại, trợ lý Nhan lập tức mỉm cười nói: “Anh xem, bản thân không yêu thương lại không cho người đàn ông khác yêu thương, đây chính là cái tính xấu của mấy người đàn ông có tiền các anh”.

“Rốt cuộc là đi cùng ai?”.

“Một mình, nghe cô ấy nói là hẹn bạn”, trợ lý Nhan lấy tay chỉ vào bức ảnh trên tạp chí: “Tôi đã chọn được vài bộ trong này trông khá là đẹp, anh xem có vấn đề gì không, không có thì để tôi giúp anh đặt mua”.

Nam Cung Thiên Ân xem qua quần áo bầu trên tạp chí một lần nữa, thấy bộ nào cũng rất đẹp, chỉ là… Anh ngẩng đầu nhìn trợ lý Nhan: “Cô là đang ép tôi mua quần áo cho cô ấy à?”.

“Thiên Ân thiếu gia, đây là gợi ý, không phải cưỡng ép”.

“Không cần đầu”, Nam Cung Thiên Ân tiện tay gập quyển tạp chí lại, nói: “Trong tay cô ấy có thẻ, thiếu quần áo sẽ tự mua”.

Chủ động mua quần áo cho cô? Nghĩ đến sáng sớm đã bị từ chối, trong lòng anh vẫn còn tức tối lắm.

Có ý tốt mời cô ăn tối, cô lại còn làm mình làm mấy từ chối anh, thỏa hiệp là anh, chủ động bày tỏ ý tốt cũng là anh, cô còn muốn cái gì nữa?

“Thiên Ân thiếu gia, anh chắc chắn không cần chứ?”, trợ lý Nhan hỏi một câu.

“Tôi chắc chắn”, Nam Cung Thiên Ân không vui nói.

Trợ lý Nhan gật đầu, cầm tạp chí quay người rời khỏi văn phòng của anh.
Nam Cung Thiên Ân cho rằng mình đã từ chối rất rõ ràng rồi, hơn nữa còn không hề chần chừ do dự, anh cũng luôn cho rằng trợ lý Nhan là một trợ lý làm việc rất cẩn thận tỉ mỉ, trước giờ không sinh sự, hơn nữa còn rất phục tùng mệnh lệnh của anh.

Nhưng lần này thì…

Nhìn thấy trong cốp xe có một đống túi đồ, trên túi còn có logo rất quen thuộc, anh lấy điện thoại ra bấm gọi.

“Anh họ, anh về rồi à?”, ngón tay đang bấm số của Nam Cung Thiên Ân dừng lại, anh cất điện thoại đi, quay người cười với Thẩm Tâm.

“Ôi, hôm nay là ngày gì thế? Sao anh họ lại mua nhiều đồ thế này?”, Thẩm Tâm vẻ mặt kinh ngạc bước tới, vừa lật xem những túi đồ ở cốp xe vừa khen: “Nhiều quần áo như này đều là mua cho chị dâu sao? Quần áo của hãng này hình như rất đắt, đúng không chị dâu?”.

Cô ta nhấc một chiếc túi lên, lắc lắc trước mặt Phác Luyến Dao ở đằng sau.

Phác Luyến Dao cũng đang xem xét mấy túi đồ này, nghe thấy Thẩm Tâm nói vậy thì lập tức gật đầu phụ họa: “Phải đấy, thương hiệu thời trang này quả thực rất đắt, anh họ đối xử với chị dâu thật tốt”.

Nam Cung Thiên Ân đút điện thoại vào túi, xem ra điện thoại gọi không được rồi, cũng không đem trả đồ được.

“Anh họ, bọn em giúp anh xách vào trong nhé”, Thẩm Tâm vừa vừa xách mấy túi đồ vừa nói. Sau đó dúi một đống túi vào tay Phác Luyến Dao, rồi tự mình xách chỗ còn lại: “Đi, vào trong thôi”.

Lúc hai người cùng đi lên tầng hai, Bạch Tinh Nhiên đang buồn chán lấy bút chì ra vẽ vời ở trong phòng, nhìn thấy hai người họ túi to túi nhỏ đi vào lập tức đặt giấy bút xuống đứng dậy khỏi sofa.

“Chị dâu họ, chị xem, anh họ mua cho chị nhiều quần áo mới lắm này”, Thẩm Tâm đặt đống quần áo mới xuống trước mặt Bạch Tinh Nhiên.

“Ở đây vẫn còn”, Phác Luyến Dao cũng đặt mấy cái túi trong tay lên sofa, cười híp mắt nói: “Chị dâu họ, xem anh họ đối với chị tốt chưa này, tốt đến mức khiến người ta ganh tị đấy”.

“Chị dâu, chị đừng chỉ biết ganh tị với chị dâu họ, anh em đối với chị cũng tốt mà”, Thẩm Tâm cười nói.

“Nhưng anh em cũng chưa bao giờ một lúc mua cho chị nhiều quần áo như thế này”, Phác Luyến Dao vừa cầm mấy bộ quần áo trên tay vừa nói: “Chị dâu họ, chỗ quần áo này có vẻ đều rất đẹp, chị mau đi thử cho bọn em xem đi”.

Bạch Tinh Nhiên nhìn bảy, tám cái túi trước mắt, khuôn mặt hiện lên nét kinh ngạc, nhiều quần áo như vậy… thật sự đều là Nam Cung Thiên Ân mua sao? Hôm nay anh thần kinh có vấn đề à?

Sáng nay thì bất ngờ hẹn cô đi ăn tối, giờ thì lại bất ngờ mua cho cô bao nhiêu quần áo, rốt cuộc anh có ý gì?




“Người chị không khỏe lắm, các em đừng có hành chị, sau này lúc nào mặc chị sẽ cho xem sau”, cô lơ đễnh nói.

Cô đã nói vậy rồi, Phác Luyến Dao ắt cũng không tiện nài nỉ thêm, cười rồi bỏ quần áo lại vào túi: “Vậy được rồi, không hành chị nữa”.

Thẩm Tâm thấy Nam Cung Thiên Ân từ cửa đi vào, thế là giật giật gấu áo của Phác Luyến Dao, hai người nhìn nhau một cái, Phác Luyến Dao biết ý nói: “Vậy được rồi, chị dâu họ, bọn em không làm phiền chị nữa”.

Nói rồi, hai người cùng nhau rời khỏi phòng Bạch Tinh Nhiên.

Bạch Tinh Nhiên không phát hiện ra Nam Cung Thiên Ân đi vào, ngồi trên sofa lật xem mác của đống quần áo, bộ nào bộ nấy giá đều đắt đến xót ruột.

Có điều không xét về giá cả, thì kiểu dáng và màu sắc đều rất đẹp, sờ vào cảm giác cũng rất dễ chịu, quả nhiên là tiền nào của nấy.

“Không thích à?”, Nam Cung Thiên Ân ngồi xuống phía bên kia của sofa, quan sát quần áo trên người cô, quả thực là chẳng ra đầu vào đâu.

Bạch Tinh Nhiên bị dọa cho giật mình, nhét chỗ quần áo trong tay vào túi, nói: “Thật ra đâu cần mua cho tôi nhiều quần áo như vậy”.

“Là trợ lý Nhan đặt mua”, Nam Cung Thiên Ân cố ý tỏ ra không liên quan.

Dù sao hôm nay cũng đã bị từ chối một lần, bị từ chối thêm lần nữa sẽ mất mặt lắm, anh vẫn chưa có cái dũng khí đó

“Trợ lý Nhan?”, Bạch Tinh Nhiên cười chế giễu, cô ấy đích thân đặt mua quần áo cho cô? Cô ấy rốt cuộc muốn thể hiện điều gì? Thể hiện vị trí của cô ấy trong lòng Nam Cung Thiên Ân ư?

Chỗ quần áo này quả thực rất đẹp, nhưng có đẹp thế nào chẳng qua cũng không đẹp bằng bộ váy đen gợi cảm hôm đó cô ấy mặc.

Bạch Tinh Nhiên không thích dùng thái độ gay gắt để đánh giá một người, có âm thầm hít một hơi, nhắc nhở bản thân đừng sống như một kẻ đố kỵ, bởi vì không đáng”.

“Cô cười cái gì?”, Nam Cung Thiên Ân không hiểu.

“Không có gì, thay tôi cảm ơn cô ấy”, Bạch Tinh Nhiên trở lại trạng thái bình tĩnh nói.

“Vẫn hiểu nhầm tôi và cô ấy sao?”, Nam Cung Thiên Ân cau mày, trước giờ anh ghét nhất là bị hiểu nhầm.

“Không có”.




“Rõ ràng là có”, Nam Cung Thiên Ân tức giận nói: “Bạch đại tiểu thư, đến giờ cô vẫn không hiểu tôi sao? Tôi trước giờ không phủ nhận bên ngoài có người khác, cũng không muốn phủ nhận. Nếu như tôi và trợ lý Nhan thực sự có gì, tôi cũng không muốn giấu diếm, bởi vì chúng tôi không phạm pháp, không vi phạm quy định của công ty, càng chẳng có ai làm được gì tôi cả”.

Anh nói đúng, người đàn ông đứng trên vạn người như anh, có gì đó với nữ cấp dưới của mình cũng đâu phải chuyện to tát? Chỉ là… Bạch Tinh Nhiên vẫn không thể bỏ qua được sự thật là căn nhà nhà họ Chu đứng tên trợ lý Nhan.

“Không sao, nếu như có thực sự không cần thì cho một mồi lửa đốt hết đi”, Nam Cung Thiên Ân nói xong, vớ lấy cái túi trên sofa quẳng vào sọt rác.

Bạch Tinh Nhiên vội vàng giơ tay ra kéo lấy một góc túi, nói: Tôi đâu có nói là không cần, hơn nữa, cũng đâu phải tiêu tiền của cô ấy có gì đâu mà tôi không dám dùng?”.

Nam Cung Thiên Ân liếc bàn tay nhỏ đang kéo cái túi của cô, nở nụ cười khẩy mỉa mai: Tôi còn tưởng cô có cốt cách lắm, hóa ra cũng chỉ đến thế thôi”.

Sắc mặt Bạch Tinh Nhiên trầm xuống, lấy cái túi lại, ngẩng đầu đáp lại anh bằng một nụ cười nhạt: “Cảm ơn, tôi rất thích chúng”.

Nam Cung Thiên Ân ngồi xuống lại sofa, sau vài giây im lặng, tiếp tục giải thích việc mua quần áo cho cô: “Sau này ra ngoài nhớ ăn mặc đẹp đẽ một chút, đừng quên thân phận của mình”.

“Tôi biết rồi”, Bạch Tinh Nhiên cất từng túi đồ vào tủ quần áo xong, nhìn chằm chằm anh hỏi: “Đại thiếu gia còn có việc gì nữa không?”.

“Còn, cô lại đây”.

Bạch Tinh Nhiên không hiểu anh muốn làm gì, ngập ngừng một lúc rồi đi tới, vừa mới lại gần trước mặt anh, cơ thể lảo đảo đổ về trước, bị anh kéo vào đùi. Tiếp đó là bị cơ thể anh đè xuống, khiến người cô ngã ra sofa.

“Cô đang đuổi tôi đi đấy à?”, môi của anh cọ xát vào vành môi cô, trên mặt đầy vẻ tức giận.

Điều khiển Bạch Tinh Nhiên cảm thấy vui, là anh không ép cô quá mạnh, trong trạng thái tức giận mà anh vẫn có thể suy nghĩ cho việc cô mang thai, điều này có phải chứng tỏ anh có quan tâm đến cô và đứa bé này không?

Bây giờ anh muốn làm gì? Lẽ nào muốn làm chuyện đó với cô?

Từ sau khi biết cô có thai, một tháng nay anh không hề đụng vào cô, nhu cầu của bản thân chắc là toàn ra ngoài giải quyết. Nhưng tối nay tại sao anh lại không ra ngoài giải quyết? Đáng nhẽ ra anh nên ra ngoài…

Cô khẽ quay mặt đi, tránh né đôi môi của anh.

Đối với hơi thở của anh, cô sớm đã chuyển từ mê đắm sang chống đối rồi, Anh cứ hôn cô, là cô lại cảm giác mình mang trọng tội, có lỗi với người bà ngoại chết thảm.
Cảm nhận được sự không vui của anh, cô vội nói: “Xin lỗi, tôi có thai rồi”.

“Có thai? Nếu như có thực sự nghĩ cho đứa bé, thì nên nói với tôi từ sớm”, Nam Cung Thiên Ân khẽ nhấc người lên, nhìn cô chằm chặp cười lạnh: “Ba tháng đầu là thời kỳ nguy hiểm, hình như tôi cũng hành cô không ít lần, ngộ nhỡ có lần nào tôi dùng sức mạnh quá làm hỏng thai thì sao?”

Nói đến việc này, anh không khỏi cau mày nhớ lại tư thế thân mật của anh và có thời gian trước.

Hình như mỗi lần anh muốn cô, cô đều tìm đủ các lý do thoái thác, mà bản thân anh lần nào cũng cho rằng cô vì bài trừ anh nên mới từ chối, lần nào cũng bị cô làm cho phát hỏa.

Giờ nghĩ lại, cũng may mà phương diện này anh cũng không quá biến thái, nếu không đứa bé này có khi đã bị anh đè cho hỏng rồi.

Anh âm thầm hít một hơi: “Hồi thời kỳ nguy hiểm không thấy em bé bị làm sao? Bây giờ em bé lớn rồi ổn định rồi, thì sẽ càng không sao đúng không?”.

Bị anh nói như thế, Bạch Tinh Nhiên không tìm được lý do phản bác, lúc đôi môi anh đặt xuống lần nữa, cô chỉ có thể nhắm mắt, nhẫn nhịn mâu thuẫn trong lòng, để mặc môi anh tùy ý vuốt ve đôi môi cô.

Thực ra Nam Cung Thiên Ân cũng không phải muốn cô vào lúc này, chỉ là không vừa ý với hành vi đuổi anh đi của cô, anh muốn để cô biết thân phận làm vợ của cô. Anh muốn cho cô biết, anh là bầu trời của cô, là chồng của cô, không phải là người mà cô có thể tùy ý làm mặt này mặt nọ.

Có điều vừa ôm vừa hôn, lại khiến anh thay đổi ý định ban đầu, cơ thể cũng bắt đầu trở nên không thể tự khống chế mà rạo rực.

Chính vào giây phút này, anh muốn cô.

Anh đắm chìm trong dục vọng của chính mình, cho đến khi bàn tay anh hạ xuống phần bụng của cô, mới từ từ bừng tỉnh, lùi ra khỏi người cô, kìm nén nhiệt huyết trong cơ thể mà ngồi thẳng dây.

Bạch Tinh Nhiên hơi kinh ngạc, từ từ mở hai mắt mới phát hiện ra Nam Cung Thiên Ân đã ngồi dậy khỏi cơ thể mình. Sao có thể? Cô còn cho rằng anh sẽ mặc kệ cảm nhận của cô mà trực tiếp làm chuyện đó luôn chứ.

Nam Cung Thiên Ân chỉnh lại cổ áo, ngồi lên sofa: “Nể tình cô đang mang thai, tối nay tha cho cô”.

Bạch Tinh Nhiên cũng ngồi dậy trên sofa, khuôn mặt vẫn phảng phất về đề phòng.

Nam Cung Thiên Ân không có ý đứng dậy rời đi, Bạch Tinh Nhiên ngồi co lại trên sofa cũng không dám cử động, cứ im lặng như thế thực sự rất ngại ngùng, nói chuyện thì có vẻ rất khó khăn, bởi vì cô vốn chẳng có gì để nói với anh.

Mãi một lúc sau, Bạch Tinh Nhiên mới ngập ngừng thốt ra một câu rất nhỏ: “Sao anh về sớm thế?”.

“Cô cũng vậy mà?”, Nam Cung Thiên Ân nhìn cô: “Không phải nói đi ăn với bạn sao?”.

Lẽ nào lại là lừa anh?




“Ăn xong rồi”.

“Ăn gì?”.

“Lẩu”, Bạch Tinh Nhiên thành thật đáp.

Món ăn bình dân đó, anh chắc cả đời này chẳng bao giờ ăn.

Quả nhiên, anh nghiêng người sang nhìn cô chằm chằm: “Vậy sao? Tôi vẫn luôn rất tò mò không biết lẩu có vị như thế nào”, nói rồi, anh lại hôn lên môi cô.

Bạch Tinh Nhiên giơ tay lên chặn môi anh lại: “Nay tôi đánh răng rồi”.

“Sớm thế đã đánh răng rồi, tiếc thật..”, Nam Cung Thiên Ân bày ra dáng vẻ thất vọng thu người về.

Cuộc hội thoại giữa hai người tiến triển có vẻ hơi khó khăn, Bạch Tinh Nhiên thậm chí còn chẳng biết câu tiếp theo nên nói gì, thế là ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Anh còn không đi tắm đi?”.

Nam Cung Thiên Ân gật đầu, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Ngày hôm sau, Bạch Tinh Nhiên lục mãi trong tủ quần áo, cuối cùng cũng tìm được một bộ trong đống quần áo mới mặc lên người, kích thước vừa vặn, mặc lên cảm giác rất thoải mái.

Điều duy nhất khiến cô cảm thấy không thoải mái là chỗ quần áo này do trợ lý Nhan đặt mua, mặc lên người cứ cảm thấy kỳ kỳ.

Lúc cô xuống dưới tầng một, Phác Luyến Dao híp mắt cười khen quần áo cô rất đẹp, khen cả mắt thẩm mỹ của Nam Cung Thiên Ân.

Nam Cung Thiên Ân quay đầu nhìn Bạch Tinh Nhiên, quả thật là không tồi, thế là nói với Phác Luyến Dao hai chữ: “Cảm ơn”.

“Em nói thật mà, cảm ơn cái gì”, Phác Luyến Dao nghiêng người về phía trước Bạch Tinh Nhiên cười nói: “Chị dâu họ, anh họ là trong nóng ngoài lạnh đó, rõ ràng đối với ai cũng tốt, nhưng lại chẳng bao giờ nói ra”.

Bạch Tinh Nhiên cười, không tiếp lời.

Sau khi dùng xong bữa sáng, mọi người đều đi làm việc của mình, Bạch Tinh Nhiên buồn chán ở nhà lười nhác cả buổi sáng, sau khi ngủ trưa dậy thì rời khỏi nhà Nam Cung, đến trại trẻ mồ côi chơi với lũ trẻ, lúc gần đến giờ ăn cơm tối nhận được tin nhắn của Nam Cung Thiên Ân, hẹn cô cùng ăn tối.

Lúc Bạch Tinh Nhiên nhận được tin này trong lòng bỗng cảm thấy bất ngờ, không hiểu Nam Cung Thiên Ân gần đây tại sao lại vồn vã với cô như thế. Lẽ nào giống như trong sách nói, tự dưng tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian cũng phường trộm cướp?




Tối qua đã từ chối anh, nếu như hôm nay lại từ chối nữa thì không hay lắm, cô chỉ đành đến chỗ hẹn theo địa chỉ anh đưa.

Đây là một nhà hàng đồ u sang trọng, bên trong trang trí rất tinh tế lãng mạn, vừa nhìn đã biết chủ yếu đánh vào các cặp tình nhân.

Lúc cô đến phòng riêng đã được đặt trước, Nam Cung Thiên Ân vẫn chưa đến, căn phòng vẫn là trang trí theo thủ đề lãng mạn, có hoa hồng, có giá nến, còn có cả rượu vang.

Nhân viên phục vụ cung kính bưng lên cho cô một cốc nước chanh, cô vừa cầm cốc lên uống một ngụm thì cửa phòng vang lên tiếng gõ, tiếp đó là Nam Cung Thiên Ân đi vào dưới sự chỉ dẫn của nữ phục vụ.

Nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên ở trong phòng, mặt Nam Cung Thiên Ân rõ ràng ánh lên vẻ ngạc nhiên. Bạch Tinh Nhiên nhìn ra, càng không hiểu nguyên nhân bên trong.

Tại sao anh lại ngạc nhiên? Lẽ nào không phải là anh hẹn cô sao?

Cô đứng dậy khỏi ghế, nhìn anh hỏi: “Có phải tôi đi nhầm không? Hay là anh đi nhầm?”.

“Đã đến rồi thì nhầm với không nhầm cái gì nữa”, Nam Cung Thiên Ân bước tới ấn cô ngồi lại xuống ghế, dặn dò bồi bàn xong, lại nói với Bạch Tinh Nhiên: “Tôi đi vào nhà vệ sinh một lát”.

Nói rồi liền đi về phía nhà vệ sinh, cửa nhà vệ sinh cách âm rất tốt, Nam Cung Thiên Ân thậm chí có thể không cần nén giọng mình xuống, cầm điện thoại tức giận nói: “Nhan Duyệt! Rốt cuộc cô muốn làm gì?”.

Trợ lý Nhan ở đầu dây bên kia vẫn nghiêm chỉnh như thường lệ: “Bồi đắp tình cảm giữa anh và thiếu phu nhân”.

“Cái này không nằm trong phạm vi công việc của cô”, Nam Cung Thiên Ân khó chịu.

Anh không phản cảm với việc ăn cơm cùng Bạch Tinh Nhiên, nhưng anh không thích dùng cách này, như vậy sẽ khiến Bạch Tinh Nhiên nghĩ rằng anh không có cô thì không chịu được, cho nên mới hao tâm tổn sức đi dỗ dành cô.

“Là tôi đã khiến thiếu phu nhân hiểu nhầm Thiên Ân thiếu gia, tôi có trách nhiệm”.

“Cô ấy muốn hiểu nhầm thì cứ hiểu nhầm”, Nam Cung Thiên Ân nói có phần phiền não, thực ra anh có thể cảm nhận được, bạch Tinh Nhiên vốn không đơn thuần là vì trợ lý Nhan mới xa lánh anh. Cô không cố chấp, cũng không nhỏ nhen như vậy.

“Thiên Ân thiếu gia, tôi không quan tâm những người ở công ty nói anh và tôi thế nào, nhưng tôi không muốn vì điều này ảnh hưởng đến tình cảm giữa anh và thiếu phu nhân”, trợ lý Nhan nói tiếp: “Thiên Ân thiếu gia, cùng lắm anh cứ trừ tiền thưởng của tôi tháng này, chúc anh ăn tối vui vẻ”.

Trợ lý Nhan nói xong, không dám trực tiếp cúp điện thoại, mà im lặng chờ Nam Cung Thiên Ân cúp trước, đây là quy tắc khi nói chuyện điện thoại với cấp trên.

Nam Cung Thiên Ân nghiến răng, thốt ra một câu: “Hôm qua với hôm nay, tổng cộng hai tháng tiền thưởng cô tự đi mà nói với kế toán”.

“Vâng, thưa Thiên Ân thiếu gia”, trợ lý Nhan im lặng một lúc, đợi lúc cô nói ra câu này thì Nam Cung Thiên Ân đã cúp máy rồi.
Nam Cung Thiên Ân rửa tay, vừa dùng giấy lau nước vừa quay lại trước mặt Bạch Tinh Nhiên, anh có thể cảm giác được sự mất tự nhiên của Bạch Tinh Nhiên, nên nhếch mày hỏi: “Không thích ăn đồ Tây?”.

“Chỉ là không thích ăn bày vẽ thế này thôi”, Bạch Tinh Nhiên nói.

“Vậy Lâm nhị thiếu gia của cô chưa dẫn cô đến đây bao giờ sao?”.

Bạch Tinh Nhiên không hiểu sao đột nhiên anh lại nhắc đến Lâm An Nam, cô lắc đầu.

Thực ra Lâm An Nam từng dẫn cô đến, nhưng cũng vì là lần đầu nên cô thành trò cười cho thiên hạ, còn làm đổ đầy rượu vang ra bàn. Mà lần đó mặc dù nhếch nhác nhưng cũng tràn ngập hạnh phúc. Bởi vì Lâm An Nam không những không chê cô mất mặt, còn mỉm cười giải thích với phục vụ thay cô.

Nếu không phải vì sự thất bại của lần trước thì hôm nay cô cũng sẽ không có cảm giác sợ hãi với nơi này vậy.

Cô lắc đầu vì không muốn nảy sinh chuyện không vui với Nam Cung Thiên Ân vì việc này vào lúc này.

“Nếu đã không thích thì chúng ta đổi chỗ khác”, Nam Cung Thiên Ân xách áo khoác của cô trên lưng ghế choàng lên người cô rồi nói.

Bạch Tinh Nhiên bị ép đứng dậy khỏi ghế, nhìn anh nói: “Nhưng chỗ này chẳng phải đã đặt trước sao?”.

“Đặt rồi có thể hủy”.

“Vậy chúng ta đi đầu ăn”, Bạch Tinh Nhiên đi theo anh ra khỏi phòng riêng.

“Đi..”, Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lúc, xoay đầu nhìn chằm chằm cô: “Đi ăn lẩu thì thế nào?”.

“Hả?”, Bạch Tinh Nhiên tưởng mình nghe nhầm.

Không ngờ anh lại muốn đi ăn lẩu? Không giống việc anh sẽ làm.

Cô nhớ lúc chị Hà dặn cô về bệnh của Nam Cung Thiên Ân, ngoài không thể uống nhiều rượu, hút nhiều thuốc ra thì cũng không được ăn quá nhiều thực phẩm có nhiệt lượng cao, mà lẩu không những nóng mà còn có nhiệt lượng cao.




Từ nhỏ anh đã không động vào lẩu, ngoài việc do thân phận địa vị không phù hợp ra thì đây là nguyên nhân quan trọng nhất.

“Không muốn đi?”, Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lúc: “Cũng đúng, hôm qua cô mới ăn”.

“Không, tôi đang nghĩ anh có nên ăn đồ nóng vậy không”, Bạch Tinh Nhiên nói.

Cô thì không sợ, vì sức khỏe cô từ nhỏ đã cực tốt, lạnh hay nóng đều ăn được, chua, cay, ngọt, đắng cũng không làm khó được cô. Hơn nữa lẩu còn là thứ mà ai cũng thích ăn, ăn liên tục ba ngày cô vẫn thích.

“Phụ nữ có thai như cô còn ăn được thì sao tôi không ăn được”, Nam Cung Thiên Ân nhếch mày không thèm bận tâm.

“sức khỏe tối tốt hơn anh, hơn nữa… anh không sợ bà nội mà biết thì sẽ đánh anh à?”.

“Tôi bao nhiêu tuổi rồi? Còn sợ bà đánh sao? Hơn nữa…”, Nam Cung Thiên Ân nhìn cô một cái: “Tối qua chẳng phải cô đã đi giấu bà sao, cùng lắm thì tôi cũng giấu”.

Bạch Tinh Nhiên nhìn anh, đột nhiên nhớ lại cảnh anh hôn cô tối qua, anh nói anh muốn nếm thử lẩu rốt cuộc có vị gì, sống gần 30 năm, thế mà anh vẫn chưa biết lẩu có vị gì, nghĩ lại thì thấy cũng bi ai thật.

Nếu anh thực sự muốn thử vậy thì đi cùng anh một lần vậy.

Thang máy đến rồi, hai người cùng bước vào thang máy.

Nhà hàng Tây ở tầng 8, lúc thang máy đi qua tầng 7 thì chợt có nhiều người vào, Bạch Tinh Nhiên lo mình sẽ bị người ta đẩy ngã như lần trước, cơ thể bất giác dịch vào góc thang máy.

Sau đó cơ thể nhỏ nhắn bị người ta ôm vào trong vòng tay, cô sững sờ một lúc, nghiêng đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái. Còn anh thì chẳng cảm thấy có gì, ngược lại còn là dáng vẻ như thường.

Lúc thang máy dừng ở tầng 1, Nam Cung Thiên Ân thậm chí còn dùng một tay khác bảo vệ cô đi ra ngoài, hiển nhiên anh còn lo việc lần trước lại xảy đến hơn cả cô.

Sau khi hai người lên lại xe của Nam Cung Thiên ân, Nam Cung Thiên Ân nghiêng đầu hỏi: “Cô có kinh nghiệm ăn lâu hơn tôi, cô nói xem đi đâu ăn”.




Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc: “Hay là đi quán hôm qua chúng tôi ăn đi, nước lẩu ở đó thanh mát mà bổ, hơn nữa vị cực kì ngon”.

Trên mặt cô nở nụ cười hiếm hoi.

Nam Cung Thiên Ân nhìn cô, không nhớ rõ bao lâu rồi không nhìn thấy nét cười trên mặt cô, bữa tối lãng mạn cao cấp thế mà còn không bằng một bàn lẩu bình thường?

Hôm qua Bạch Tinh Nhiên đi ăn lẩu cùng bọn Diệu Mỹ, Viện Quế, địa điểm là ở cạnh công văn hóa. Mặc dù cửa hàng không tính là cao cấp, nhưng trang trí tinh tế, có nét đặc sắc, trông cũng khá sạch sẽ.

Nam Cung Thiên Ân đỗ xe ở chỗ đỗ xe ở cửa quán, vừa vào quán cùng Bạch Tinh Nhiên thì Thẩm Khác và Phác Luyến Dao cũng đến ngay sau đó.

Thẩm Khác vừa định lái xe vào chỗ thì Phác Luyến Dao tinh mắt ngay lập tức đập cánh tay cậu ta: “Khoan đã”.

“Sao thế?” Thẩm Khác đỗ xe ven đường.

Phác Luyến Dao bất cằm chỉ chiếc Skyker màu đen ở cửa quán lẩu: “Đó chẳng phải là xe anh họ sao?”.

“Đúng đó, sao anh họ lại ở đây?”, Thẩm Khác cùng quan sát chiếc Skyker màu đen với cô ta, mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Đây là quán lẩu mà, anh họ chưa bao giờ ăn, tò mò quá”.

“Sao anh ấy lại không ăn lẩu thế?”.

“Bác sĩ nói anh ấy không được ăn đồ nhiệt lượng cao”, Thẩm Khác rướn cổ nhìn vào quán, bật cười: “Cũng tốt, có thể ghép bàn ăn chực anh ấy một bữa”.

“Em đoán anh họ đến chỗ này chắc chắn là đi cùng chị dâu họ nhỉ? Anh không biết xấu hổ mà đi làm kỳ đà cản mũi à?”.

“Có gì mà phải ngại, họ chẳng phải cũng đang làm kỳ đà cản mũi chúng ta sao?”.

“Không được đầu, anh họ họ cái thôi là em sợ rồi, có kỳ đà như anh ấy em ăn không tự nhiên”, Phác Luyến Dao ôm cánh tay cậu ta: “Chúng ta đi quán khác được không? Mình ăn riêng với nhau thôi”.

“Được, em vui là được”, Thẩm khác cười xoa đầu cô ta một cái: “Em chiều anh đẩy thời gian ăn lẩu thành hôm nay rồi, anh còn dám không nghe em đổi quán khác ư?”.
“Thích nhất dáng vẻ hiểu chuyện này của anh đó”, Phác Luyển Dạo dựa đầu vào bờ vai cậu ta, cười vui vẻ.

Thẩm Khác cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô ta một cái đầy chiều chuộng, quay đầu xe rời khỏi chỗ này.

Nam Cung Thiên Ân nhìn một lượt thực đơn, cuối cùng vẫn nhượng quyền gọi món cho Bạch Tinh Nhiên, Bạch Tinh Nhiên không nghĩ nhiều mà chọn một combo hai người.

“Xin còn còn cần chút đồ uống hay bia không?” phục vụ lịch sự hỏi.

“Cho hai cốc nước hoa quả là được rồi”, Nam Cung Thiên Ân nói.

“Một cốc nước hoa quả, một Vương Lão Cát (tên hãng nước ngọt) đi”, Bạch Tinh Nhiên đính chính, sau đó bổ sung một câu: “Thêm một bánh nhân thịt cừu nữa”.

“Được, xin đợi một lát”, phục vụ đi rồi.

Chẳng mấy chốc, phục vụ đã mang một cốc nước hoa quả một Vương Lão Cát đến, Bạch Tinh Nhiên đẩy Vương Lão Cát đến trước mặt Nam Cung Thiên ân, Nam Cung Thiên Ân ngay lập tức từ chối: “Tôi không thích uống cái này”.

“Đây là trà thảo mộc, hợp với lẩu nhất đó”, Bạch Tinh Nhiên cố đẩy trà thảo mộc cho anh: “Có thể có tác dụng thanh nhiệt”.

“Vậy sao cô không uống?”.

“…”, Bạch Tinh Nhiên câm nín, cô có thể thừa nhận mình thực sự không thích vị của cái trà thảo mộc này không?

Nhưng Nam Cung Thiên Ân cũng không kiên trì, cuối cùng vẫn chấp nhận trà thảo mộc.

Không lâu sau, đồ Bạch Tinh Nhiên gọi đã lục tục được mang lên, cô đẩy bánh thịt cừu trong đĩa đến trước mặt Nam Cung Thiên Ân nói: “Bánh nhân thịt cừu là món đặc trưng ở đây, ngon lắm, anh thử đi”.

Nam Cung Thiên Ân quan sát cái bánh trông bình thường, gắp một miếng nhỏ cho vào miệng, vị đúng là không kém những khách sạn cấp sao.

“Ngon không?”, Bạch Tinh Nhiên hỏi với vẻ mặt mong đợi.

“Cũng được, cô cũng ăn đi”, Nam Cung Thiên Ân gật đầu, gắp một miếng vào đĩa cô.

Từ sau khi biết Bạch Tinh Nhiên mang thai, hai người chưa từng ăn riêng với nhau, hôm nay là bữa đầu tiên, ăn cũng coi như là thuận lợi

Dưới sự dẫn dắt đầy tò mò và ngờ nghệch của Nam Cung Thiên Ân, Bạch Tinh Nhiên bỗng chốc quên đi thù hận, quên đi quá khứ, quên đi tương lai, cả cơ thể và trái tim đều chìm trong những đồ ăn ngon của tối nay với anh.

Xong rồi, cô vẫn nhìn anh chằm chằm tò mò hỏi: “Nếm ra được chưa? Lẩu rốt cuộc có vị gì?”.

Bàn tay đang cầm giấy lau miệng của Nam Cung Thiên Ân khựng lại: “Ngon hơn tưởng tượng của tôi”, nói xong, anh nghiêng người nhìn cô chăm chú: “Làm sao đây? Lỡ tôi nghiện, sau này ngày nào cũng đến thì phải làm sao?”




“Anh nói xem?”, Bạch Tinh Nhiên cạn lời.

“Tôi nghĩ bà nội sẽ đánh chết cô”.

Bạch Tinh Nhiên bỗng chốc dựng hết lông tơ, cô cảm thấy có thể sẽ như vậy, nếu đánh chết cô còn đỡ, chỉ cần đừng bắt cô chịu gia pháp là được!

Hai người thanh toán xong, lúc cùng ra khỏi quán lẩu, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên nhìn thấy poster triển lãm tranh treo ở cửa cung văn hóa bên cạnh, bên trên giới thiệu nói có buổi triển lãm tác phẩm mới.

Cô ngẩng đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân, đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh nhìn qua.

Nam Cung Thiên Ân hơi do dự, nói: “Đi thôi, vào xem thử”.

Bạch Tinh Nhiến ngạc nhiên lại chuyển ánh mắt sang anh, anh nói gì cơ? Anh muốn đi xem triển lãm tranh với cô?

Dường như cảm nhận được sự kinh ngạc của cô, Nam Cung Thiên Ân lại bổ sung thêm một câu: “Vừa hay ăn hơi no, coi như là tiêu hóa”.

Mặc dù nghe thì có vẻ là đang nghĩ cho bản thân anh, nhưng Bạch Tinh Nhiên vẫn cảm kích gật đầu, đi vào cung văn hóa cùng anh.

Thực ra cô có thể đợi đến mai rồi tự đi tham quan, chỉ có điều vừa nãy đúng là ăn hơi no, nếu giờ lên xe thì chắc chắn sẽ rất khó chịu, mà triển lãm tranh lại ở ngay trước mặt, lên xem đúng là khá tốt.

Tranh trong buổi triển lãm quả nhiên lại được đổi mới, Nam Cung Thiên Ân không có hứng thú với hội họa, xem qua loa cái hết một lượt. Ngược lại, Bạch Tinh Nhiên lại xem rất nghiêm túc, lúc Nam Cung Thiên Ân xem xong ra ngoài, cô vẫn dừng ở phía trước series đầu tiên ở sảnh chính.

“Một gã đàn ông trung niên vừa lùn vừa xấu, trông như quả bóng da, thực sự hấp dẫn có thể sao?”, Nam Cung Thiên Ân nói, vừa ra đã thấy Bạch Tinh Nhiên nhìn chằm chằm không rời mắt vào bức chân dung một người đàn ông, trong lòng anh ít nhiều gì cũng hơi bực bội, sau đó nhìn với cô một lúc cũng chẳng nhìn ra được điểm hấp dẫn của bức tranh này.

“Anh thì biết gì, họa sĩ nữ tên Lirella này thuở bình sinh thích nhất là về chồng mình, bắt đầu vẽ từ lúc còn trẻ đến giờ, anh xem thử bức này”, Bạch Tinh Nhiên tiến lên mấy bước, chỉ vào một bức trong series: “Anh xem, bức này vẽ năm họ mới cưới, đến giờ đã hơn 20 năm rồi”.

Đúng thế, người đàn ông trong tranh và người vừa nãy là một, trẻ hơn bức vừa nãy nhiều, không có kiểu đầu sân bay, cũng không có cái bụng Trư Bát Giới.

Bạch Tinh Nhiên kiên nhẫn giải thích: “Bà ấy rất yêu chồng mình, anh xem nét vẽ này, màu sắc này, mỗi một nét đều ánh lên tình yêu sâu sắc, hơn nữa…”.

“Vẫn không đẹp trai”, một lúc lâu, Nam Cung Thiên Ân nhả ra một câu như vậy.

Bạch Tinh Nhiên bỗng chốc câm nín, cạn lời liếc anh một cái, quả nhiên khác nghề như cách núi, điểm chú ý cũng khác hẳn nhau!

“Sao? Tôi nói sai gì à?”, Nam Cung Thiên Ân bày vẻ mặt vô tội.

Bạch Tinh Nhiên liếc anh một cái, bực mình nói: “Anh đẹp trai nhưng vấn đề là anh có thể có kiên nhẫn ngồi như vậy mấy tiếng đồng hồ cho người khác vẽ không?”.

“Cứ thử đi rồi biết”, Nam Cung Thiên Ân nói.

Nguyên tắc thì không thể làm được, nhưng… nghe hình dung vừa nãy của cô với đôi vợ chồng này vĩ đại lãng mạn vậy, thần kỳ như thế nếu đổi lại là cô cầm bút vẽ, thì anh có thể thử.




“Thật không?” Bạch Tinh Nhiên không tin anh sẽ có kiên nhẫn như vậy.

“Đương nhiên, nhưng tôi lo treo tôi lên thì phòng triển lãm sẽ bị chật cứng người mất”.

“Anh yên tâm đi, vợ anh không nổi tiếng như Lirella đầu, không lên được phòng triển lãm”, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu thực sự có thể vào phòng triển lãm, thì đúng là có khả năng sẽ chật cứng người.

Nam Cung Thiên Ân vốn là một người đàn ông vô cùng thần bí, cả thành phố đều tràn ngập tò mò với anh, nếu treo tranh sơn dầu của anh lên chắc chắn sẽ thu hút được một lượng lớn fan.

Nếu… tranh của anh mang ra bán đấu giá thì nhất định cũng có thể kiếm được một món hời.

Khụ… cô đang nghĩ gì thế? Sao có thể nghĩ đến việc thiếu thực tế thế chứ, nếu mang tranh chân dung của anh ra bán đấu giá kiếm tiền thật thì chắc sẽ bị anh bóp chết mất.

“Xem đủ chưa? Bên trong có cái còn đẹp hơn bức này”, Nam Cung Thiên Ân không vui lắm nhắc một câu.

Bạch Tinh Nhiên bừng tỉnh, gật đầu rồi đi vào trong.

Bạch Tinh Nhiên xem đến mức mê mẩn, khó khăn lắm mới ngắm tranh bên trong xong đi ra, phát hiện Nam Cung Thiên Ân đã chán ngán ngồi trên sofa phòng nghỉ.

Cô dừng bước, hơi ngại ngùng: “Đi thôi, chúng ta về thôi”.

“Xem xong rồi?”, Nam Cung Thiên Ân đứng dậy khỏi sofa, giơ cổ tay lên nhìn thời gian trên mặt đồng hồ một cái.

“Ừm”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu, còn không về thì người ta cũng sắp đóng cửa rồi.

Để anh đợi mình lâu như vậy đúng là xấu hổ thật, cũng khá là ngạc nhiên vì không ngờ anh lại có kiên nhẫn đợi.

Lúc hai người cùng về đến nhà, đúng lúc lão phu nhân đứng dậy khỏi sofa chuẩn bị về phòng ngủ. Thấy họ vào, thì thuận miệng hỏi một câu: “Ăn bữa cơm thịnh soạn gì bên ngoài đến giờ thế?”.

Bạch Tinh Nhiên và Nam Cung Thiên Ân nhìn nhau, đều không nói gì. Cô đương nhiên không thể nói với lão phu nhân hai người họ đi ăn lẩu.

Nam Cung Thiên Ân cũng không định nói thật, vì vậy thuận miệng nói có lệ: “Ăn bùa chút gì đó thôi a”.

“Sao có thể ăn bừa được?”, lão phu nhân lên lớp theo thói quen: “Đã nói với cháu rất nhiều lần rồi, cháu khác với người khác, không thể ăn linh tinh đồ bên ngoài, dù muốn ăn cũng phải ăn ở khách sạn tốt chút”.

“Bà nội, cháu biết”, Nam Cung Thiên Ân nghe chán những lời này từ lâu rồi, tiếp đó nói: “Bà nội, bà mau về phòng nghỉ đi, bọn cháu cũng phải lên ngủ rồi”.

“Được, nhớ lát nữa uống thuốc đó”, lão phu nhân trước khi đi ngủ còn không quên dặn anh việc này.

Hai người cùng lên tầng hai xong thì ai về phòng nấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK