“Thiếu phu nhân có thể đến tôi đã rất vui rồi, quà cáp gì chứ?”, Bạch Ánh An kéo hai tay cô, cười xấu xa: “Không ngờ cô còn có mặt mũi đến dự lễ đính hôn của tôi và Lâm thiếu gia, cảm ơn nhé”.
“Một người là chị em tốt của tôi, một người là người đàn ông tôi từng chơi, sao tôi có thể không đến chứ?”, Bạch Tinh Nhiên cười tủm tỉm với cô ta, dùng cằm chỉ mấy chữ “cô dâu Bạch Tinh Nhiên” ở bên cạnh, nói: “Nhìn cái tên này chị không thấy khó chịu à? Sao không có gan đổi tên chị lên?”.
“Tôi làm thế này cũng vì tốt cho cô, không hiểu sao?”.
“Ha”, Bạch Tinh Nhiên cười trêu tức: “Được rồi, đừng lãng phí thời gian nói vớ vẩn với tôi nữa, mau đi tiếp đón khách khác đi”.
Nói xong, cô nhấc chân chuẩn bị đi về sảnh tiệc.
Trùng hợp làm sao, đúng lúc này, trong sảnh tiệc đột nhiên có một phụ nữ ăn mặc sang trọng đi ra, người phụ nữ sang trọng này đi thẳng đến chỗ Bạch Tinh Nhiên, kéo bàn tay nhỏ của cô, xúc động nói: “Ánh An, cháu đến rồi...”.
Bạch Tinh Nhiên bị sự nhiệt tình của bà ta làm cho sửng sốt, rụt tay về theo bản năng: “Ừm... chào cô, Lâm phu nhân”.
Mặc dù cô chưa từng chính thức gặp mẹ của Lâm An Nam, nhưng từng nghe Lâm An Nam nhắc đến nhiều lần, cũng từng thấy ảnh bà ta, cho nên biết bà ta.
Lòng bàn tay Lâm phu nhân trống không, hơi mất tự nhiên hỏi: “Ừm... lão phu nhân khỏe không?”.
“Bà nội khỏe lắm, nhưng tuổi bà lớn rồi không tiện dự tiệc, cho nên...”.
“Không sao, lão phu nhân chịu để cháu đến, cô đã rất vui rồi”, Lâm phu nhân nói hơi xúc động, xúc động đến mức hốc mắt cũng ướt.
Những người có mặt đều không hiểu rốt cuộc bà ta xúc động cái gì, Bạch Tinh Nhiên cũng không hiểu, đột nhiên cô nhớ ra lời dặn của lão phu nhân sáng nay, vội nói: “Đúng rồi, Lâm phu nhân, lão phu nhân bảo cháu chuyển lời cho cô, nhưng mà... câu này hơi khó nghe”.
Gương mặt xúc động của Lâm phu nhân tối đi.
Mặc dù không nhẫn tâm nói lắm, nhưng lời dặn của lão phu nhân lại không thể không nghe, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng vẫn nói thật: “Bà nội nói nhà Nam Cung hôm nay nể mặt nhà họ Bạch nên dự lễ đính hôn, ừm... đây là nguyên văn”.
Lâm phu nhân sững sờ mất một lúc, lẩm bẩm một câu: “Xem ra bà ấy vẫn chưa tha thứ cho cô”.
“Bác gái, bác đang nói gì thế?”, Bạch Ánh An nhìn thấy Lâm phu nhân nhiệt tình với Bạch Tinh Nhiên như vậy thì trong lòng cực kì khó chịu, nên khoác cánh tay Lâm phu nhân mỉm cười nói.
Lâm phu nhân lắc đầu: “Không có gì”, nói xong thì hỏi Bạch Tinh Nhiên: “Ánh An, sao Thiên Ân không đến cùng cháu?”.
“Anh ấy...”, Bạch Tinh Nhiên mỉm cười, hơi khó nói.
Bạch Ánh An lại cướp lời: “Nam Cung thiếu gia chắc là không tiện xuất hiện trước mặt công chúng, bác gái, bác đừng trách anh ấy”.
“Ừm...”, Lâm phu nhân gật đầu, vỗ vai Bạch Ánh An bảo cô cứ tự chơi thoải mái xong thì xoay người đi đến sảnh phụ của buổi tiệc.
Bạch Ánh An nhìn Lâm phu nhân đi vào xong thì lùi về bên cạnh Lâm An Nam, khoác cánh tay anh ta hỏi: “An Nam, sao em cảm thấy mẹ anh quái quái?”.
“Không sao, bà ấy luôn đa sầu đa cảm”, Lâm An Nam mỉm cười an ủi cô ta.
Sau khi đi vào từ cửa vào sảnh tiệc, đi vào sâu bên trong một chút là một vườn hoa lộ thiên rất lớn, bên trong có bể bơi, có hoa có cỏ, cả sân khấu dựng tạm nữa.