Bạch Tinh Nhiên lùi ra sau một bước, lùi đến bên cạnh trợ lý Nhan đờ đẫn hỏi: “Thiên Ân thiếu gia rốt cuộc bị sao thế? Sao đột nhiên lại có chuyện chứ?”.
Trợ lý Nhan nghiêng đầu nhìn cô: “Thiên Ân thiếu gia bị bệnh, không thể uống rượu, điều này chắc cô không biết nhỉ?”.
Bạch Tinh Nhiên cảm nhận được sự tức giận của cô ấy, hơi khó hiểu hỏi: “Tôi không biết”.
“Cũng đúng, nếu Y tiểu thư biết Thiên Ân thiếu gia là bệnh nhân thì chắc sẽ không theo anh ấy vào phòng”, trợ lý Nhan cười khẩy mỉa mai, vẫn liếc cô: “Xem ra tham nhỏ”. vọng của Y tiểu thư đúng là không
Bạch Tinh Nhiên nghe không hiểu cô ấy đang nói gì, cũng không hiểu tại sao trợ lý Nhan vẫn luôn lịch sự lại nói mấy lời lạnh lùng như vậy với mình.
“Trợ lý Nhan, tôi có thể xin cô có gì thì nói thẳng không?”
Trợ lý Nhan liếc Nam Cung Thiên Ân trên giường một cái, khẽ hít một hơi: “Thôi, không có gì”.
“Trợ lý Nhan có phải hiểu nhầm tôi có ý đồ với Thiên Ân thiếu gia không? Trợ lý Nhan cô đừng nghĩ như vậy, tôi tôi gặp Thiên Ân thiếu gia ở nhà vệ sinh, tôi thấy anh ấy rất khó chịu nên đã đưa anh ấy về phòng, thực sự không có ý gì khác cả”.
“Hi vọng là vậy”, trợ lý Nhan cười cứng đờ với cô: “Y tiểu thư nếu không có việc gì thì có thể về rồi”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn Nam Cung Thiên
Ân đang say ngủ trên giường, hỏi một câu:
“Thiên Ân thiếu gia thế nào rồi?”.
“Anh ấy phải hôm sau mới tỉnh, nên cô không cần đợi đầu”, trợ lý Nhan nói.
“Vậy anh ấy rốt cuộc bị bệnh gì thế?” Bạch Tinh Nhiên không nhịn được lại hỏi,
“Đây là việc riêng của Thiên Ân thiếu gia”, trợ lý Nhan nói.
Bạch Tinh Nhiên cuối cùng chỉ gật đầu, xoay người ra khỏi phòng của Nam Cung Thiên Ân.
Tổng giám đốc Trương từ xa đã thấy Bạch Tinh Nhiên đi về phía thang máy, ông ta kinh ngạc há miệng cứng họng, không dám tin vào mắt mình.
Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Rõ ràng ông ta đã xử xong Nam Cung Thiên Ân rồi, hơn nữa dùng lượng lớn thuốc, cũng thấy hai người cùng về phòng, sao có thể quay lại nhanh như thế? Rốt cuộc là không có chuyện gì hay Nam Cung Thiên Ân chỉ kéo dài được chừng đó?
Thấy Bạch Tinh Nhiên rõ ràng là tóc tại rối hơn lúc nãy, thì không giống không có việc gì hết, chỉ có điều tốc độ này cũng nhanh quá rồi…
Ông ta hằng giọng, tiến lên quan sát Bạch Tinh Nhiên trách cứ: “Tiểu Y, vừa nãy cô đi đâu thế? Tôi ngồi ở bồn cầu đợi cô đưa giấy cho tôi mãi đó”.
Bạch Tinh Nhiên áy náy nói: “Xin lỗi, vừa nãy tôi có chút việc gấp”.
“Việc gấp gì mà quan trọng thế?”.
“Không có gì”, Bạch Tinh Nhiên tùy tiện đáp.
Tổng giám đốc Trương thấy vết máu trên cổ cô, khẽ hét lên: “Ôi, cổ cô làm sao thế? Sao lại chảy máu?”.
Bạch Tinh Nhiên vừa nãy đã thấy vết thương trên cổ mình ở trong gương thang máy, cô giơ tay lên sở vết thương đang đau đớn: “Không có gì, bất cẩn bị thương.
“Không sao chứ? Có cần băng bó không?”.
“Không cần, không đau chút nào, tâm trạng Bạch Tinh Nhiên không tốt lắm, cảnh vừa nãy nhìn thấy trong phòng Nam Cung Thiên Ân đến giờ vẫn như bộ phim tua ngược chạy đi chạy lại trong đầu cô, khiến trái tim cô đau đớn.
Không biết tại sao nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của Nam Cung Thiên Ân tim cô lại đau như dao cắt, cứ như người bị cơn bệnh hành hạ không phải người ngoài như Nam Cung Thiên Ân, mà là người thân thương nhất của cô.
Đến tận khi bữa tiệc kết thúc, về đến khách sạn, trong lòng Bạch Tinh Nhiên vẫn không bình tĩnh được, vẫn nghĩ về cảnh Nam Cung Thiên Ân phát bệnh.
Thậm chí cô còn nhớ lại cảnh Nam Cung Thiên Ân cưỡng hôn cô, ôm cô xin cô đừng đi, trong miệng gọi tên Tinh Nhiên là người yêu đã qua đời mà anh nói sao?
Không ngờ Thiên Ân thiếu gia kiêu ngạo cũng có một mặt yếu ớt như vậy, cũng có một mặt khiến người ta thương xót như vậy.
Cô nhắm mắt, cố ép mình đừng nghĩ nữa, đừng quan tâm, lo lắng cho một người đàn ông xa lạ như vậy nữa, bởi vì… người ta có vợ, có bà xã rồi.
Lần này Nam Cung Thiên Ân không tỉnh lại ngay lúc sáng, mà ngủ một giấc đến tận trưa hôm sau.
Thấy anh tỉnh lại, bác sĩ Trương cuối cùng cũng thở phào nói: “Thiên Ân thiếu gia, nếu cậu còn không tỉnh lại thì tôi phải gọi xe cấp cứu rồi”.
Lời nói của anh ấy Nam Cung Thiên Ân không phải không nghe thấy, chỉ có điều suy nghĩ của anh vẫn dừng ở cảnh trong mơ vừa nãy, anh mơ thấy Bạch Tinh Nhiên về rồi, cô lại về bên anh, ở bên cạnh anh, chăm sóc cho anh như mọi khi, đuổi cũng không đi.
“Cô ấy đâu?”, anh khẽ khàng hỏi.
Bác sĩ Trương nhìn trợ lý Nhan ở bên cạnh một cái, trợ lý Nhan hỏi: “Thiên Ân thiếu gia hỏi Y tiểu thư sao?”.
“Y tiểu thư?”, Nam Cung Thiên Ân khế lẩm bẩm rồi chìm vào kí ức tối qua, sau đó cười xót xa: “Đúng, chính là Y tiểu thư, hôm qua là cô ấy đưa tôi về phòng”.
“Tối qua tôi đã đuổi cô ấy đi rồi, cụ thể xử lý thế nào thì phải đợi Thiên Ân thiếu gia tự quyết định”.
“Cô ấy vẫn ổn chứ?”.
“Thiên Ân thiếu gia, anh quan tâm cô ấy?”, trợ lý Nhan kinh ngạc, quan sát anh: “Thiên Ân thiếu gia tối qua đột nhiên phát bệnh là vì bị cô ấy chuộc loại thuốc đó, Thiên Ân thiếu gia anh không biết ư?”.
“Đúng đó, Thiên Ân thiếu gia, nguyên
nhân chính cậu phát bệnh tối qua là vì cô đó đã chuốc thuốc cậu”, bác sĩ Trương nói.
Nam Cung Thiên Ân khẽ hít một hơi nói: “Tôi tin cô ấy cũng không biết chuyện.
“Thiên Ân thiếu gia nghĩ vậy sao?” trợ lý Nhan hỏi.
“Ừm, là thật hay giả tôi có thể cảm nhận được”, Nam Cung Thiên Ân nhớ lại
tình hình tối qua cô đưa anh về phòng, không giống như biết chuyện, cũng không có dấu hiệu định quyền rũ anh. Hơn nữa anh nhớ mình còn cưỡng hôn cô ấy, cần cô ấy, nhưng cuối cùng cô ấy không những không bị dọa cho chạy mất, mà còn ở lại bên anh, ôm chặt lấy anh.
Phản ứng bản năng nhất này không phải ai cũng có thể giả vờ được, cũng không phải ai cũng có thể làm được.
Trợ lý Nhan im lặng một lúc rồi gật đầu, giọng nói dịu hơn chút: “Nhưng bác sĩ Trương cũng đã nói, tối qua may mà có cô ấy ở đây giúp anh, còn dùng khăn lông nhét vào miệng anh, nếu không thì thực sự rất nguy hiểm”.
“Tóm lại, kết quả thế nào cũng đều là do cô ấy”, trợ lý Nhan hơi sợ hãi nói: “Thiên Ân thiếu gia, chúng ta không chơi nữa được không? Lòng người khó đoán, quá nguy hiểm”.
“Tôi chỉ không ngờ anh ta có gan chuốc thuốc tôi” Nam Cung Thiên Ân nói hơi bực bội.
Anh nghĩ đến việc tổng giám đốc Trương có thể sẽ chuốc say anh, nhưng không ngờ ông ta lại chuốc thuốc, hơn nữa còn trực tiếp đẩy Y tiểu thư vào lòng anh.
“Loại thuốc này khá bí mật, người bình thường sẽ không phát hiện”, bác sĩ Trương nói: “Nếu đại thiếu gia không phải vì bị bệnh thì chắc cũng sẽ không nhận ra mình bị bỏ thuốc”.
“Tổng giám đốc Trương này đúng là ngày càng quá đáng”, trợ lý Nhan bực bội nói, sau đó hỏi Nam Cung Thiên Ân: “Thiên Ân thiếu gia, anh định xử lý anh ta thế nào?”.
“Tạm thời không xử lý”.
“Cái gì?”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn chằm chăm cô ấy, sau đó cười khẽ nói: “Tôi vẫn cảm thấy trò này khá thú vị.
“Thiên Ân thiếu gia, anh vẫn muốn chơi?”, trợ lý Nhan cạn lời.
Nam Cung Thiên Ân cười mà không nói.
Nụ cười của anh chua chát, anh không phải muốn chơi trò này, mà là đột nhiên lại có hứng thú với Y tiểu thư kia. Tối qua mặc dù anh phát bệnh nhưng vẫn nhớ mang mảng một số hình ảnh, động tác cử chỉ chăm sóc anh của người phụ nữ ấy thành thạo như vậy, giờ nghĩ lại thực sự có bóng dáng của Bạch Tinh Nhiên.
Cảm giác quen thuộc ấy kích thích anh, khiển anh không nhịn được lại muốn tìm hiểu cô, nghiên cứu cô.
Mà muốn tìm hiểu cô thì sao có thể thiếu được sự giúp đỡ của tổng giám đốc Trương chứ?
“Có biết họ hôm nay đi chuyến bay mấy giờ không?”, anh đột nhiên hỏi.
“Việc này tôi phải đi nghe ngóng đã, trợ lý Nhan nói xong thì lấy điện thoại ra bắt đầu bẩm số.