Hứa Nhã Dung sợ bị người ngoài nghe thấy, vội ra hiệu cho cô ta im lặng, nói: “Thôi, cứ để nó đạt mục đích một lần, sau này có vô số ngày tháng cực khổ cho nó chịu”.
Nghĩ đến ngày tháng bi thảm sau này của cô, Bạch Ánh An cuối cùng cũng hơi cân bằng.
“Đúng rồi, người ở đây đối xử với con thế nào?”, Hứa Nhã Dung hỏi.
“Y như con ranh kia nói, ai cũng lạnh lùng, chỉ có Phác Luyến Dao kia là nhiệt tình với con chút”.
“Cười càng dịu dàng thì càng nguy hiểm, phải cẩn thận với cái đứa họ Phác kia, trông có vẻ không đơn giản đâu”.
“Mẹ, con biết rồi”.
“Nam Cung Thiên Ân thì sao? Cậu ta đối xử với con thế nào?”.
“Cũng được, anh ấy ở phòng đối diện, tối mới đến, thời gian tiếp xúc ít nên anh ấy không phát hiện ra có gì bất thường”, nhắc đến Nam Cung Thiên Ân, Bạch Ánh An cuối cùng cũng cười sung sướng.
“Vậy thì tốt, chỉ cần Nam Cung Thiên Ân và lão phu nhân đối xử tốt với con thì người khác không quan trọng”, Hứa Nhã Dung vẫn là vẻ mặt nghiêm túc: “Cho nên con phải dẹp cái tính tiểu thư bình thường của con đi, khéo miệng vào, tỉ mỉ chút, người già dễ dỗ lắm”.
Bạch Ánh An gật đầu đồng ý, sau đó nói: “Nhưng mà, mặc dù thái độ của Nam Cung Thiên Ân với con rất tốt, nhưng con có thể cảm nhận được anh ấy không phải rất quan tâm con, khác hẳn với những người bạn trai con từng hẹn hò trước đây”.
Hứa Nhã Dung nghe thấy cô ta nói vậy, sau khi trầm ngâm một lúc mới nói: “Chẳng phải Bạch Tinh Nhiên đã nói, trong lòng nó luôn có mối tình đầu kia sao? Lúc đầu cũng không thật lòng với Bạch Tinh Nhiên. Còn về sau này cậu ta sẽ đối xử với con thế nào thì phải xem sau này con thể hiện ra sao rồi”.
Hứa Nhã Dung lại nói: “Ở đây khác chung cư, sau này không tiện đến thường xuyên, cho nên con nhất định phải thận trọng, đừng lãng phí tâm huyết hơn nửa năm của mẹ”.
“Mẹ yên tâm đi, đây cũng là tâm huyết của con”.
“Ừ, con biết nghĩ thế thì tốt”.
Ở nhà Nam Cung một lúc, Hứa Nhã Dung bèn biết điều ra về.
Sau khi về đến gần biệt thự nhà họ Bạch, Hứa Nhã Dung nhìn thấy chiếc Bentley quen thuộc từ xa đỗ ở cổng nhà họ Bạch. Cau mày, bà ta đỗ xe cạnh chiếc Bentley, hạ cửa sổ xe xuống nhìn Lâm An Nam ở ghế lái, sau đó cười mỉa mai: “Lâm thiếu gia, chẳng phải mẹ cậu đã tỏ rõ thái độ sẽ không muốn Ánh An nhà tôi làm con dâu, cũng có nghĩa là Ánh An nhà tôi không trèo cao được đến nhà họ Lâm các cậu, cho nên cậu cũng không cần đến đây nữa đâu”.
Lâm An Nam không để ý sự mỉa mai của bà ta, mỉm cười: “Bác gái không mời cháu vào uống chén trà à?”.
“Ánh An không có nhà”, biểu cảm trên mặt Hứa Nhã Dung lạnh nhạt hẳn.
“Cháu biết, Ánh An đang sung sướng ở nhà Nam Cung mà”, Lâm An Nam vẫn cười.
Biểu cảm trên mặt Hứa Nhã Dung cứng đờ, ngạc nhiên nhìn chằm chằm anh ta.
Cậu ta biết ư? Không ngờ cậu ta lại biết!
Bàn tay nắm vô lăng siết chặt, Hứa Nhã Dung cuối cùng cũng giảm sự lạnh nhạt trên mặt, ném cho anh ta một câu: “Nếu Lâm thiếu gia muốn vào uống trà, vậy mời vào”.
“Cảm ơn bác gái”, Lâm An Nam nói.
Hứa Nhã Dung lái xe đến trước nhà chính rồi dừng lại, sau đó xuống xe vào nhà, bảo chị Hồng đưa Lâm An Nam lên phòng khách tầng hai rồi tự về phòng thay quần áo, sau đó đứng trước gương nhìn bản thân trong gương.
Sau khi đứng trước gương điều chỉnh tâm trạng mình xong, bà ta mới cất bước đi đến phòng khách.
Lúc bà ta đến, Lâm An Nam đã ngồi ở sofa phòng khách uống trà, biểu cảm thong dong, hiển nhiên là có chuẩn bị mới đến.
Hứa Nhã Dung đi đến, nhìn chằm chằm anh ta nói: “Chúng ta nói thẳng đi, Lâm thiếu gia đến rốt cuộc là có mục đích gì?”.
Không đợi Lâm An Nam lên tiếng, bà ta đã lại nói tiếp: “Nhưng tôi nhắc cậu một câu, Ánh An vốn thuộc về Nam Cung Thiên Ân, là tình nhân định mệnh của Nam Cung Thiên Ân. Giờ nó vào nhà Nam Cung rồi, cũng chính là sửa lại việc làm sai là lừa dối nhà Nam Cung khi trước, đây là nghĩa vụ cũng là trách nhiệm của nó, cậu đừng hòng dòm ngó nó”.
“Bác gái cũng thông minh ích kỷ thật, lúc đầu khi muốn móc nối với nhà họ Lâm bọn cháu, không biết xấu hổ, nghĩ hết mọi cách để bảo con gái mình quyến rũ cháu. Giờ biết Nam Cung Thiên Ân không sao lại nghĩ hết cách muốn thoát khỏi cháu, sợ cháu làm hỏng việc tốt của hai người. Rõ ràng là bản thân ích kỉ lợi dụng Tinh Nhiên, cướp mọi thứ thuộc về cô ấy, nhưng lại nói mình vô cùng vĩ đại, để bù đắp sai lầm lừa dối nhà Nam Cung”.
“Rõ ràng là nhà họ Lâm các cậu tuyên bố không cần Ánh An trước, nếu không nó cũng sẽ không hết hi vọng với cậu”, Hứa Nhã Dung thẹn quá hóa giận phản bác.
“Mẹ cháu là mẹ cháu, cháu là cháu, cháu vẫn chưa nói không cần Ánh An mà hai người lại vội vàng tìm đường lui, trèo cành cao?”, Lâm An Nam cười mỉa, đổi giọng: “Được rồi, quá khứ ai đúng ai sai không nhắc nữa cũng được, dù sao thì mục đích cháu đến đây cũng không phải là vì con gái cưng của bác”.
“Cậu có ý gì?”, Hứa Nhã Dung khó hiểu.
“Nghĩa là… loại người cực phẩm như con gái cưng của bác, Lâm An Nam cháu không chịu nổi, thôi để cho Nam Cung Thiên Ân từ từ dùng đi”, Lâm An Nam hơi giảm tốc độ nói, gần như là nói từng từ từng chữ: “Cháu muốn Bạch Tinh Nhiên, muốn ngay bây giờ!”.
Đọc nhanh tại Vietwriter
“Cậu nói gì?”, Hứa Nhã Dung gần như không thể tin nổi mà nhìn anh ta.
Mặc dù trong lòng bà ta biết Lâm An Nam vẫn có tình cảm với Bạch Tinh Nhiên, nhưng theo bà ta thấy tình cảm bị vứt bỏ vì lợi ích dù có sâu thì cũng chẳng sâu được mấy. Hơn nữa Bạch Tinh Nhiên giờ đã một đời chồng, lại còn từng sinh con, Lâm thiếu gia ở Châu Thành cũng là người có máu mặt, thân phận, muốn phụ nữ kiểu gì mà chẳng được, thế mà lại muốn hàng si?
“Tôi không nghe nhầm chứ? Cậu muốn con Bạch Tinh Nhiên kia?”.
“Bác không nghe nhầm đâu”, Lâm An Nam nói.
“Tại sao chứ?”.
“Không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ cảm thấy cô ấy càng đáng để cháu yêu hơn Bạch Ánh An”.
“Nhưng mà…”, Hứa Nhã Dung cũng không bận tâm con gái bị sỉ nhục nữa, trong lòng rối loạn, mãi mới nói được một câu: “Nhưng Bạch Tinh Nhiên sau khi xuất viện đã bỏ đi rồi, giờ tôi cũng không biết nó ở đâu”.
Nếu Bạch Tinh Nhiên giờ ra ngoài thì bà ta và Bạch Ánh An còn có cơ hội sống không?
Không ngờ cậu ta lại đòi bà ta Bạch Tinh Nhiên, việc này khó giải quyết thật!
“Bác gái cứ đùa”, Lâm An Nam chẳng tin lời bà ta, liếc bà ta cười khinh bỉ: “Với phong cách làm việc của bác gái, làm việc gì cũng không thể không giữ đường lui cho mình, để giữ chắc địa vị ở nhà Nam Cung của Bạch Ánh An, chắc bác sẽ không thả tự do cho Tinh Nhiên như đã hứa, ngược lại sẽ…”.
Anh ta dừng một lát, giọng lạnh đi nhiều: “Đương nhiên rồi, cháu mong giờ cô ấy vẫn sống khỏe mạnh, nếu không…”.
Không gian chợt lặng đi, Hứa Nhã Dung thấy sự lạnh lẽo trong mắt anh ta, vội nói: “Đương nhiên nó còn sống, sao tôi có thể làm gì nó chứ?”.
“Nếu vậy thì tốt”, Lâm An Nam đứng dậy khỏi sofa, nhìn chằm chằm bà ta nói nghiêm túc: “Giờ cháu cho bác hai lựa chọn, một là dẫn cháu đi gặp Tinh Nhiên ngay, hai là cháu đi luôn đến nhà Nam Cung”.