“Đây là thị trấn nhỏ, không khí thích hơn trong thành phố rất nhiều”.
“Đúng thật”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu, sau đó hỏi: “Vậy tối nay chúng ta ngủ ở đây à?”.
“Ừ, ngày mai trở lại Paris”.
“Thế có phải ngày kia là chúng ta phải về nước rồi không?”.
“Nếu không thì sao? Em còn muốn tiếp tục ở đây nữa à?”.
“Em muốn ở đây với Tiểu Ý thêm vài ngày”, Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc nói: “Em biết Thiên Ân thiếu gia công việc ngập đầu, không sao cả, anh về trước là được, mấy hôm nữa em sẽ về”.
Nam Cung Thiên Ân nhíu màu, lườm cô: “Em để anh về một mình sao?”.
“Sao thế? Chỉ hơn mười tiếng thôi, ngủ dậy là đến mà”.
“Về đến nơi thì sao? Em để anh ngủ một mình mấy ngày liền à?”.
“Chỉ vài ngày thôi mà”.
“Một ngày cũng không được”, Nam Cung Thiên Ân nghiêng người nhìn anh: “Bạch tiểu thư, anh nghĩ là em đã quên vài chuyện rồi đấy”.
“Chuyện gì cơ?”.
“Giờ em vẫn còn tội trên người đó, anh nói là sẽ cho em tự do lúc nào? Còn nữa, em mới vào làm việc được hơn một tháng mà đã xin nghỉ mười ngày? Có phải em không muốn làm việc nữa không?”.
“Không phải, đương nhiên là em muốn làm việc rồi”, Bạch Tinh Nhiên vội vàng cười hờ hờ đổi giọng: “Thực ra em cũng chỉ nói vậy thôi, Tiểu Ý ở đây sống vui vẻ như vậy, lại có người chăm sóc nữa, em vô cùng yên tâm”.
Khó khăn lắm cô mới có được việc làm, nếu bị anh thu lại như vậy thì thật là đáng tiếc, cô vừa cảm nhận được thú vui của việc đi làm, hơn nữa đồng nghiệp cũng rất tốt, sao mà nỡ nghỉ việc chứ?
“Em nghĩ được như vậy là tốt”, Nam Cung Thiên Ân mỉm cười vỗ lên vai cô.
Kể cả Bạch Tinh Nhiên không muốn thỏa hiệp vì chuyện này, anh vẫn sẽ nghĩ cách khác để uy hiếp cô, tóm lại anh không muốn đi về một mình, rồi phải cô đơn ngủ mình mỗi tối.
Những ngày qua, chẳng phải anh đã quen với việc ôm cô ngủ sao?
Hai người ở trong thị trấn nhỏ chọn được một căn nhà cao cấp trang nhã, căn nhà có vườn hoa, có ban công với giàn hoa leo, chủ nhà còn là một cặp vợ chồng già rất nhiệt tình nữa.
Thấy hai người họ bước vào, liền gọi hai người ra vườn nghỉ ngơi ăn trái cây.
Hai người vừa đi mệt nên không hề khách sáo, ngồi trong vườn cùng hai vợ chồng kia ăn trái cây và nói chuyện, gần như là một mình Nam Cung Thiên Ân nói chuyện với hai người họ, vì Bạch Tinh Nhiên không biết nói tiếng Pháp, cũng nghe không hiểu gì, đành nhìn biểu cảm trên khuôn mặt mấy người rồi đoán.
Thấy bà lão hất cằm chỉ vào cô nói gì đó, Bạch Tinh Nhiên nghiêng người hỏi Nam Cung Thiên Ân: “Bà ấy nói gì vậy?”.
Nam Cung Thiên Ân nghiêng qua ghé vào tai cô nói: “Họ nói em chẳng xinh đẹp gì cả, hỏi anh vì sao lại thích em”.
“Thế anh nói thế nào?”.
“Anh nói là anh bị mù, tim cũng ngu muội, chẳng còn cách nào cả”.
Bạch Tinh Nhiên cười hì hì, tuy cô không hiểu được tiếng Pháp, nhưng nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của bà lão cũng nhìn ra được bà lão rõ ràng là đang khen cô.
“Anh đang cố tình chia rẽ tình cảm giữa em và bà ấy sao?”, cô nói.
Nam Cung Thiên Ân giơ tay lên gõ vào đầu cô một cái: “Em nghe hiểu rồi còn hỏi?”.
“Em chỉ là trêu anh thôi, xem anh có nói thật hay không”, Bạch Tinh Nhiên cười nói.
Ở trong vườn nghỉ một lúc, hai người liền đi lên phòng ngủ tầng hai, Bạch Tinh Nhiên bày những chiến lợi phẩm ngày hôm nay ra bàn, Nam Cung Thiên Ân từ trong phòng tắm đi ra nhìn thấy những lọ tinh dầu kia, nụ cười xấu xa hiện lên trong khóe mắt: “Nhiều thế kia chắc chắn em không đem về nước được đâu, nhưng tối nay có thể lôi chúng ra để hưởng thụ đấy”.
“Hưởng thụ kiểu gì? Cho vào bồn tắm để ngâm mình à?”.
“Cũng được, làm cho cơ thể thơm thật là thơm”.
Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc, lắc đầu nói: “Không được, em không thể dụ dỗ ong bướm như vậy được, sẽ làm cho con ma háo sắc ở bên cạnh em đây mệt chết mất”.
“Anh không sợ mệt, về mặt này thì anh chăm chỉ lắm”.
“Đồ xấu xa”, Bạch Tinh Nhiên quở trách một tiếng.
Nam Cung Thiên Ân cười rồi bế cô khỏi sofa, lúc bế cô lên còn tiện tay túm lấy vài lọ tinh dầu và hoa oải hương khô. Sau đó ném cô và hoa vào bồn tắm đang xả nước.
Bạch Tinh Nhiên lồm cồm bò dậy khỏi mặt nước, lớn tiếng phản kháng: “Nam Cung Thiên Ân anh đang làm gì thế, anh làm gì mấy lọ tinh dầu của em thế hả?”.
Nam Cung Thiên Ân mặc kệ cô, cứ thể đổ hết chai tinh dầu này đến chai tinh dầu khác ra, rồi rắc hoa oải hương khô trong hộp ra nữa, sau đó ngẩng đầu nhìn cô nói một câu: “Em còn không mau cởi quần áo ra đi?”.
“Anh đi ra rồi em mới cởi”, Bạch Tinh Nhiên co mình trong một góc bồn tắm.
Nam Cung Thiên Ân kéo cô ra khỏi góc bồn tắm, nhanh tay cởi luôn bộ quần áo trên người cô ra rồi trêu chọc nói: “Suốt ngày quấn lấy anh, còn giả vờ trong sáng ở đây hả, có cần như vậy không?”.
Chỉ một lúc sau, cơ thể Bạch Tinh Nhiên bị lột sạch, cô đành nhanh chân bước vào trong làn nước ngồi, vừa lẩm bẩm mắng anh nói: “Nam Cung Thiên Ân anh bá đạo quá đấy, anh còn không sửa cái tính này sớm muộn em sẽ li hôn anh cho xem!”.
“Dù sao anh có bá đạo hay không thì em cũng đều muốn li hôn anh, chi bằng cứ bá đạo hơn chút”, Nam Cung Thiên Ân lột đồ cô xong liền bắt đầu cởi hết đồ trên người mình.
Sau khi Bạch Tinh Nhiên thấy động tác của anh, mặt cô đỏ ửng chỉ vào anh: “Anh muốn làm gì hả? Em cảnh cáo anh, em không có sở thích làm chuyện đó trong phòng tắm đâu, tốt nhất là anh mặc quần áo vào cho em, anh nghe thấy không hả...”.
Trong lúc cô còn đang cảnh cáo, Nam Cung Thiên Ân đã bước vào bồn tắm ngâm mình trong nước, nhắm mắt lại nói: “Nghe nói hoa oải hương có thể làm tan biến mệt mỏi, không biết có thật không”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn anh, làn nước ấm còn chưa ngập được nửa người anh, những cánh hoa màu tím đang dập dềnh trên cơ bụng anh, thật là cuốn hút. Sau khi thấy anh không có động tác nào tiếp theo, trong lòng cô lại thoáng có chút thất vọng.
Cô tự trách mình bằng cách dùng tay véo lên đùi mình một cái, trong đầu nghĩ mình đang làm sao vậy? Từ lúc nào trở nên háo sắc như vậy? Thế mà lại trở thành kiểu người nói một đằng nghĩ một nẻo, thế này thì có gì khác với loại người như Bạch Ánh An đâu chứ?
Trước đây cô đâu có thế, đều tại người đàn ông trước mặt cô đây làm cô trở nên xấu đi, khiến cả ngày cô chỉ nghĩ đến chuyện đó.
Nam Cung Thiên Ân vừa mở mắt ra đã nhìn thấy bộ dạng tự trách của cô, nghiêng người nhìn cô hỏi: “Sao thế, chẳng phải em luôn thích mùi của hoa oải hương này à?”.
“Đúng thế...”.
“Vậy sao mặt em lại nhăn nhó khó chịu như vậy?”.
“Em đâu có, em chỉ là không quen với việc cùng anh ngâm mình trong nước thôi”.
“Em ngâm là việc của em, anh ngâm là việc của anh, chúng ta không ai xâm phạm lãnh thổ của ai cả.”
Được thôi, ai làm việc người đó.
Bạch Tinh Nhiên hít nhẹ một hơi, nén sự bồn chồn không yên trong lòng xuống, sau đó cũng học anh nhắm mắt lại.
Ngâm mình trong làn nước ấm tràn đầy cánh hoa và mùi tinh dầu của hoa oải hương, sự mệt mỏi trong người dần tan biến, hương thơm phảng phất trên mũi, cảm giác này thật tuyệt.
Đây là lần đầu tiên cô dùng tinh dầu hoa oải hương để tắm, cũng chưa từng nhìn thấy người khác làm thế này bao giờ.
Đi ngắm cảnh cả ngày, cô thực sự đã mệt, muốn nghỉ ngơi cho thật khỏe, sau đó, thế mà cô lại ngủ luôn trong nước lúc nào không hay.
Cô ngủ rất ngon, đến cả khi được Nam Cung Thiên Ân bế ra khỏi nước rồi đi vào giường cũng không biết.
Nam Cung Thiên Ân giúp cô lau những giọt nước trên người, cúi xuống phía cằm cô ngửi, rồi hôn, đôi môi dịch ra phía tai cô nói: “Đồ ngốc, anh đã làm cho em thơm ngất ngây thế này, mà em không định cho anh hưởng thụ đã rồi hẵng ngủ sao?”.
Bạch Tinh Nhiên cũng không biết có nghe thấy không, quay người bò lên người anh lẩm bẩm: “Anh cũng rất thơm...”.
“Thế có muốn anh không?”, Nam Cung Thiên Ân lên ý đồ trêu ghẹo cô.
“Em muốn đi ngủ...”
Chương 367: Thế giới của hai người (4)
Thấy cô không có tỉnh táo và chẳng có chút mong muốn nào, Nam Cung Thiên Ân chỉ đành bỏ cuộc, cắn vào thùy tai cô một cái: “Được, tối nay tạm tha cho em”.
Mặc dù ôm cơ thể thơm phưng phức mà còn cực vừa tay thì sẽ khó lòng ngủ được, nhưng nhìn cô buồn ngủ vậy, anh cũng chỉ đành nhịn. Cũng may là anh đi dạo cả ngày mệt rồi, nhịn chưa bao lâu cũng thiếp đi luôn.
Ngày hôm sau, Bạch Tinh Nhiên bị tiếng chim hót líu lo bên ngoài đánh thức, cô từ từ mở mắt ra, trong phòng đã ngập ánh nắng mai, đẹp đến mức khiến người ta hoa mắt.
Cô nghiêng đầu nhìn một cái, thấy phần giường bên cạnh có dấu vết từng có người ngủ, nhưng đã rời giường rồi.
Tối qua… Bạch Tinh Nhiên đột nhiên nhớ ra mình ngủ thiếp đi trong bồn tắm, trong hương thơm thanh mát của hoa oải hương, còn sau đó xảy ra chuyện gì cô không nhớ gì hết.
Cô cúi đầu lật chăn nhìn cơ thể lõa lồ của mình một cái, không ngờ lại chẳng mặc gì, vậy Nam Cung Thiên Ân rốt cuộc có làm gì với cô không? Chắc là không nhỉ? Anh mạnh mẽ như vậy, nếu làm gì thì cô không thể nào không biết được.
Nói đi cũng phải nói lại, dù có làm thì sao? Chẳng phải là việc rất bình thường sao?
Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, cảm thấy mình thực sự không cần phải tiếp tục đắn đo vấn đề này.
Nhớ lại việc tắm hoa oải hương tối qua, cô giơ cánh tay lên ngửi, quả nhiên vẫn thơm phức.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng trò chuyện liên tục, thỉnh thoảng sẽ có tiếng đáp lời của Nam Cung Thiên Ân, Bạch Tinh Nhiên tò mò ngồi dậy, khoác đồ ngủ đi ra ban công, quả nhiên nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân đang nói chuyện với bà chủ nhà ở tầng một.
Trước mặt anh đặt một quyển album ảnh, ngón tay thon dài xen vào kẽ hở của trang album, mỉm cười lịch thiệp, cẩn thận lắng nghe lời kể của bà cụ. Ánh bình minh ấm áp đổ xuống cơ thể hai người họ, hình ảnh ấy trông ấm áp khiến lòng người rung động.
Bạch Tinh Nhiên vẫn là lần đầu tiên thấy anh kiên nhẫn nghe người khác nói chuyện như vậy, hơn nữa còn là một người không quen biết, đến cả lão phu nhân mà cô cũng chưa từng thấy Nam Cung Thiên Ân trò chuyện với bà ta như hiện giờ.
Cô tiện tay nhặt mấy cánh hoa nguyệt quế đang nở rộ trong chậu hoa rụng xuống, cánh hoa trùng hợp đáp xuống album ảnh trước mặt Nam Cung Thiên Ân, Nam Cung Thiên Ân ngẩng đầu lên thì thấy Bạch Tinh Nhiên đắm mình trong ánh dương ấm áp mỉm cười với mình.
Anh đáp lại cô bằng một nụ cười, vẫy tay với cô.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, vui vẻ chạy vào phòng, thay đồ rồi chạy bước nhỏ xuống tầng.
Cô dùng một câu tiếng Pháp mới học được để chào hỏi với bà cụ, bà cụ có vẻ rất vui, ra hiệu cho cô xem album.
Bạch Tinh Nhiên ngồi xuống cạnh Nam Cung Thiên Ân, khoác tay anh hỏi: “Đang xem gì thế?”.
Nam Cung Thiên Ân nghiêng đầu, ngửi tóc cô, hạ giọng nói: “Em thơm quá”.
“Trước mặt người ngoài nghiêm chỉnh cho em”, Bạch Tinh Nhiên giơ tay lên đẩy mặt anh ra, sau đó cúi đầu bắt đầu xem album ảnh rồi hỏi: “Đang xem gì thế?”.
“Xem album ảnh của nhà bà cụ, xem đi, đây là con trai bà ấy, hiện tại đang đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong hải quân, bà cụ rất tự hào vì anh ấy”.
“Đúng là rất đẹp trai”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu.
Nam Cung Thiên Ân giơ tay lên vỗ trán cô một cái: “Điểm chú ý có thể đừng lệch thế được không?”.
Bạch Tinh Nhiên ngẩng đầu cười với anh: “Người ta nói thật thôi mà, đàn ông mặc quân phục đều đẹp trai”.
“Mặc Âu phục thì không đẹp trai sao?”.
“Cũng rất đẹp trai”.
“Anh với anh ta rốt cuộc ai đẹp trai hơn?”, Nam Cung Thiên Ân hất cằm chỉ người đàn ông mặc quân phục trong ảnh.
Cái anh này đúng là quá kiêu ngạo, Bạch Tinh Nhiên thực sự không muốn anh kiêu ngạo hơn, không muốn nói thật với anh, anh là người đàn ông đẹp trai nhất cô từng gặp trên đời này. Cô cười tủm tỉm nói: “Chúng ta đừng bàn vấn đề này nữa thì hơn, nếu em nói anh đẹp trai hơn thì bà cụ sẽ buồn đó”.
“Bà ấy không hiểu đâu”, Nam Cung Thiên Ân vẫn không chịu thôi.
Bạch Tinh Nhiên chỉ đành thỏa hiệp, ngẩng đầu lên hôn vào cằm anh một cái: “Anh đẹp trai hơn chút”.
“Chỉ một chút sao?”.
“Không chỉ một chút, mà là rất nhiều, rất nhiều”, Bạch Tinh Nhiên cạn lời, giờ cô càng ngày càng thấy người đàn ông này đôi khi thực sự rất khó giải quyết.
Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng hài lòng, không có gì vui hơn khi nhận được lời khen từ người phụ nữ mình yêu.
Bà cụ nhìn thấy hai người thân mật như vậy, sau khi vẫy tay bảo phục vụ rót cho Bạch Tinh Nhiên cốc nước thì lặng lẽ đứng dậy rời đi.
Bạch Tinh Nhiên rất hứng thú với album ảnh mà bà cụ này lấy làm tự hào, vừa lật xem vừa nghiêng đầu hỏi Nam Cung Thiên Ân, Nam Cung Thiên Ân thấy cô hứng thú như vậy thì lại không vui.
“Sao em có hứng thú với người đàn ông này thế?”, anh nói ra bất mãn trong lòng.
Bạch Tinh Nhiên liếc anh một cái: “Vừa nãy ai nói điểm chú ý có thể đừng lệch thế không?”.
“Là em nói anh ta đẹp trai trước”.
“Sau đó chẳng phải em đã bảo anh đẹp trai hơn anh ta rất nhiều, rất nhiều rồi sao?”.
Nam Cung Thiên Ân vung tay gập album lại, khẽ cắn vành tai cô: “Về phòng, đấu đơn”.
Bạch Tinh Nhiên bật cười thành tiếng, giơ hai tay lên bóp hai bên gương mặt điển trai của anh: “Nam Cung Thiên Ân, em phát hiện anh thực sự ngày càng đáng yêu đó”.
Về phòng đấu đơn? Cô không muốn, với dáng người đó của anh, thêm hai Bạch Tinh Nhiên nữa cũng chưa chắc là đối thủ của anh.
Nhưng việc này có vẻ không đến lượt cô quyết định muốn hay không, vì chỉ cần Nam Cung Thiên Ân muốn thì cô sẽ không có cơ hội từ chối.
Để không khiến người khác hiểu nhầm, cô nửa chống đối nửa thỏa hiệp theo Nam Cung Thiên Ân lên tầng.
Cửa đóng cái rầm, tiếp đó cơ thể cô bị đè trên giường.
Nam Cung Thiên Ân vùi gương mặt điển trai vào cổ cô, hít một hơi thật sâu: “Vẫn thơm như thế, quả nhiên hoa oải hương mùa thu hoạch là chuẩn nhất”.
“Chẳng phải anh cũng tắm sao?”, Bạch Tinh Nhiên cũng học theo dáng vẻ anh, ngửi cổ anh: “Mùi thơm hơi nhạt”.
“Nếu anh đi ra ngoài với cơ thể thơm phức, chẳng phải người ta sẽ tưởng anh là biến thái sao?”.
“Nên là?”.
“Vừa nãy anh lại dùng xà phòng kì cọ người một lượt”.
“Tiếc quá”, Bạch Tinh Nhiên dùng nắm đấm đập vào vai anh: “Anh thế là lãng phí tinh dầu của em, em muốn anh đền cho em”.
Nam Cung Thiên Ân tóm lấy bàn tay cô, đặt lên môi hôn: “Nếu em thích thì anh sẽ bảo người mua cho em, muốn bao nhiêu cũng được”.
“Anh nói đấy nhé”.
“Ừ, anh nói, vậy em thì sao? Có phải nên đáp lại không?”.
“Không được”.
“Hửm?”.
“Em muốn giữ sức để đi dạo trong thị trấn”, Bạch Tinh Nhiên nâng gương mặt điển trai của anh: “Giờ đi thăm quan thị trấn với em, tối đáp lại anh sau được không?”.
Nam Cung Thiên Ân lắc đầu: “Tối em sẽ không thơm nữa”.
“Em có thể tắm lại mà, đảm bảo sẽ tắm đến mức thơm hơn bây giờ”, Bạch Tinh Nhiên hứa hẹn thật nghiêm túc.
Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lúc rồi đồng ý, học giọng điệu của cô: “Em nói đấy nhé”.
“Đúng, em nói”.
Cuối cùng Nam Cung Thiên Ân trở mình xuống khỏi người cô, tiện thể kéo cô dậy, nói: “Bọn mình đi ăn sáng đã, sau đó đi thăm quan thị trấn”.
“Anh biết đường không?”.
“Vừa nãy đã hỏi bà cụ rồi, nghe bà ấy giới thiệu cũng không tệ, chắc em sẽ thích”.
Chương 368: Anh đẹp trai nhất
“Tuyệt quá”, Bạch Tinh Nhiên vẫn luôn thích khung cảnh tự nhiên thế này, hôm qua lúc trở về cô đã cảm thấy rất tốt rồi, không ngờ còn có chỗ còn ổn hơn.
Thị trấn ở đây là thị trấn kiểu châu Âu điển hình, chim hót hoa nở, cây xanh rợp bóng, là cảnh ở trong nước không thấy được. Người sống ở đây cũng rất nhiệt tình, không hề có cảm giác bài trừ người nước ngoài.
Hai người ở bên nhau cảm nhận sự đắc sắc của thị trấn, buổi chiều thì bắt xe về Paris.
Bạch Tinh Nhiên ngủ trên xe dọc đường đi, lúc tỉnh dậy thì đã ở cổng biệt thự rồi.
Nam Cung Thiên Ân mỉm cười nhìn cô: “Anh còn đang nghĩ có cần bế em vào không”.
“Đến rồi à?”, Bạch Tinh Nhiên quan sát xung quanh, hơi mơ màng.
Sau đó cô nhìn thấy Tiểu Ý chạy như bay từ trong nhà ra: “Chị, anh rể, anh chị về rồi! Có mang quà cho em không?”.
Bạch Tinh Nhiên vừa thấy Tiểu Ý thì ngay lập tức tỉnh táo hơn, xuống xe đỡ lấy cơ thể đang lao đến của cậu bé: “Đương nhiên có rồi, sao có thể không mang quà về cho em chứ?”.
“Mang gì về cho em thế?”.
“Vào rồi biết”, Bạch Tinh Nhiên nắm tay cậu bé cùng vào phòng.
Chu Tuệ vẫn chưa định thần lại từ nỗi sợ hãi với Nam Cung Thiên Ân, nụ cười trên mặt vẫn vô cùng mất tự nhiên, sau khi mời hai người ngồi xuống như khách VIP, thì vào phòng bếp rót nước.
Bạch Tinh Nhiên ghé vào tai Nam Cung Thiên Ân khẽ khàng nói: “Thấy anh dọa mẹ em sợ thế nào chưa? Mỗi khi thấy anh thì đều phát run”.
Nam Cung Thiên Ân giơ tay xoa đầu cô: “Quen rồi sẽ không sao, một ngày nào đó anh sẽ khiến bà ấy biết anh chiều con gái bà ấy thế nào”.
“Nào, uống nước”, Chu Tuệ đặt cốc nước xuống trước mặt Nam Cung Thiên Ân, chắc là vì căng thẳng nên cốc đổ ra thảm, nước lan ra.
“Xin lỗi, xin lỗi…”, bà ấy vội vàng lúng túng khom mình đi nhặt chiếc cốc trên đất.
Nam Cung Thiên Ân lại nhặt cốc nước trên thảm trước bà ấy một bước, mỉm cười với bà ấy nói: “Mẹ, mẹ đừng lo thế, con không phải là hổ ăn thịt người”.
“Ừm, ha ha…”, Chu Tuệ gật đầu, nỗi sợ trong lòng chẳng hề giảm bớt.
“Mẹ, con rất tò mò, Tinh Nhiên sao lại không di truyền tính cách hiền dịu của mẹ chứ? Cô ấy ngày nào cũng bắt nạt con cho vui”, Nam Cung Thiên Ân lại nói.
Bạch Tinh Nhiên giơ tay lên đẩy gương mặt đẹp trai của anh phản bác: “Anh nói dối, em có làm vậy đâu”.
Thực ra cô biết Nam Cung Thiên Ân nói vậy là để khiến mẹ thả lỏng, trong lòng cô dâng lên chút cảm động.
Buổi tối, Bạch Tinh Nhiên nói với Chu Tuệ việc mình muốn ở lại chơi với Tiểu Ý mấy hôm, cô vốn định nói với mẹ ý nghĩ này đã bị Nam Cung Thiên Ân từ chối, không ngờ Chu Tuệ có vẻ còn không thích suy nghĩ này của cô còn hơn cả Nam Cung Thiên Ân.
“Con về nước thì tốt hơn”, Chu Tuệ nói thẳng.
Bạch Tinh Nhiên kinh ngạc quan sát bà ấy: “Mẹ, mẹ sao thế? Không muốn nhìn thấy con à?”.
“Sao lại thế được?”, Chu Tuệ lắc đầu nói: “Mẹ chỉ không muốn chọc giận Thiên Ân thiếu gia, con vẫn nên theo cậu ta về nước thì hơn”.
Trước khi Nam Cung Thiên Ân và Bạch Tinh Nhiên đến, mặc dù trong lòng bà ấy bất an, nhưng ít nhất ngày nào cũng sống thật tự do, không cần phải gò bó. Nam Cung Thiên Ân đến đây chẳng bao lâu mà bà ấy đã cảm thấy thời gian như cả năm, chỉ mong sao anh mau chóng rời đi.
Nỗi sợ của bà ấy với Nam Cung Thiên Ân không chỉ một chút thôi đâu.
Bạch Tinh Nhiên nghe thấy bà ấy sợ thế thì mỉm cười vỗ về: “Mẹ, con đã nói với mẹ rồi mà, Thiên Ân thiếu gia không đáng sợ như mẹ tưởng tượng đâu, cũng không đáng sợ như trong lời đồn. Mẹ con Hứa Nhã Dung vì chạm vào giới hạn của anh ấy nên mới đối xử với bọn họ như vậy”.
Chu Tuệ nhìn Bạch Tinh Nhiên chăm chú, đột nhiên thắc mắc: “Tinh Nhiên, là Thiên Ân thiếu gia bức chết bố con, chẳng lẽ con không hận cậu ta chút nào sao?”.
Bạch Tinh Nhiên sững sờ, ngạc nhiên nhìn bà ấy, rõ ràng là không ngờ bà ấy lại đột nhiên hỏi thế.
Cô chưa bao giờ nghĩ vấn đề này, là vì mình quá máu lạnh ư? Cô không kiềm được mà tự vấn lòng mình.
Mặc dù Bạch Cảnh Bình chưa bao giờ coi cô như con gái ruột, thậm chí còn dung túng cho vợ con ông ta làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác, nhưng dù sao ông ta cũng là bố mình mà.
“Mẹ, mẹ cảm thấy con nên hận anh ấy sao?”, cô nhìn chằm chằm Chu Tuệ dè dặt hỏi.
“Không, mẹ không có ý đó, mẹ chỉ hỏi bừa thôi”, Chu Tuệ cúi đầu, bất đắc dĩ mỉm cười: “Bố con đối xử với con không tốt, con không có tình cảm với ông ấy cũng rất bình thường, chỉ là mẹ…”.
“Chỉ là mẹ cảm thấy dù sao ông ta cũng là bố ruột con, con phải hận Nam Cung Thiên Ân mới đúng đúng không?”, Bạch Tinh Nhiên tiếp lời bà ta, nhìn chằm chằm bà ta, sau đó cười gượng: “Mẹ, mẹ vẫn luôn có tình cảm với ông ta, mẹ vẫn mong muốn tiếp tục nối lại tình xưa với ông ta đúng không?”.
“Không phải!”, Chu Tuệ sốt ruột phản bác.
“Mẹ, trong lòng mẹ đang nghĩ gì con hiểu”, Bạch Tinh Nhiên nhìn người mẹ bất hạnh trước mặt, trong lòng không kiềm được dâng lên cảm giác thương hại, cô vươn tay vỗ lên mu bàn tay bà ấy: “Mẹ, trong lòng người đàn ông đó không có mẹ, cũng chưa từng tin tưởng mẹ, bảo vệ mẹ, đừng nhớ đến ông ta nữa. Tổn thương ông ta gây cho mẹ chưa bao giờ chấm dứt. Nhưng Nam Cung Thiên Ân đã giúp con chữa khỏi cho Tiểu Ý, chúng ta phải cảm ơn anh ấy”.
“Mẹ biết, mẹ không có ý kiến với Thiên Ân thiếu gia”, Chu Tuệ vội nói, trong lòng có ấm ức thế nào bà ấy cũng không dám nói ra.
Là Nam Cung Thiên Ân bức chết Bạch Cảnh Bình, mặc dù người đó không yêu bà ấy, nhưng lại là người đàn ông duy nhất đời này bà ấy từng yêu, sao bà ấy có thế không oán giận được?
Bạch Tinh Nhiên hiểu trong lòng bà ấy chắc chắn là trách Nam Cung Thiên Ân, cô nghĩ một lúc, khẽ hít một hơi rồi nói: “Mẹ, mặc dù không nên, nhưng con vẫn muốn khiến mẹ hiểu, Nam Cung Thiên Ân từng nói với con, anh ấy chỉ nhắc nhở người của Cục thuế một câu trên bàn tiệc là phải điều tra cẩn thận thuế của Bạch Thị, Cục thuế vừa tra quả nhiên đã tra được một đống vấn đề, Bạch thị trong một đêm mất tín nhiệm, khách hàng như chim muông tán loạn, Nam Cung Thiên Ân bèn tiếp nhận Bạch thị”.
“Cậu ta rõ ràng là cố ý”.
“Đúng, anh ấy đúng là cố ý, nhưng nếu Bạch thị không trốn nhiều thuế vậy thì dù Nam Cung Thiên Ân có mời người của Cục thuế đến tra cũng chẳng tra được vấn đề gì”.
“Cho dù thuế của Bạch thị không có vấn đề, Nam Cung Thiên Ân cũng sẽ vẫn dùng cách khác để thu mua Bạch thị”, Chu Tuệ nói.
“Nhưng mà… mẹ, nếu không phải người nhà họ Bạch trêu chọc Nam Cung Thiên Ân, thì Nam Cung Thiên Ân cũng sẽ không ra tay với họ, người nhà họ Bạch trêu đùa Nam Cung Thiên Ân như vậy, thậm chí Bạch Ánh An còn đích thân bóp chết con trai của Nam Cung Thiên Ân, việc này phải tính sao đây? Chẳng lẽ Nam Cung Thiên Ân phải nhẫn nhịn, vờ như không xảy ra việc gì sao?”.
Chu Tuệ nhìn Bạch Tinh Nhiên, đột nhiên bật cười: “Quả nhiên con gái gả đi rồi thì như bát nước hắt đi”.
“Con…”, Bạch Tinh Nhiên câm nín.
Cũng đúng, không ngờ cô lại học được cách nói đỡ cho Nam Cung Thiên Ân.
Thực ra cô an ủi mẹ, đồng thời cũng đang an ủi chính mình. Khuyên bản thân chấp nhận cái chết của bố là gieo gió gặt bão.
Chu Tuệ lại cười: “Nhưng mẹ cũng chỉ nói vậy thôi, con đừng bận lòng, dù sao ai cũng không phải đối thủ của Nam Cung Thiên Ân, dù là chúng ta có bất mãn với cậu ta thì sao chứ? Nếu cậu ta đối xử tốt với con thì con cứ sống hạnh phúc với cậu ta đi”.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, như sợ mẹ không tin Nam Cung Thiên Ân đối xử tốt với mình, lặp lại lần thứ n: “Mẹ, Nam Cung Thiên Ân đối xử với con thực sự rất tốt, con có thể cảm nhận được anh ấy thích con thật, chứ không phải là có mưu đồ gì”.
“Vậy thì tốt, thật lòng thì tốt”, Chu Tuệ gật đầu, sau đó đổi đề tài: “Đúng rồi, các con định lúc nào về nước? Còn nữa, Thiên Ân thiếu gia có nói bao giờ đưa mẹ với Tiểu Ý về không?”.
Chương 369: Hại chết bố con
Đổi một đề tài thoải mái hơn chút, biểu cảm trên mặt Bạch Tinh Nhiên cũng thả lỏng, mỉm cười nói: “Con và Thiên Ân thiếu gia định ngày kia về, còn mẹ và Tiểu Ý có lẽ phải ở đây nghỉ ngơi thêm một, hai tháng nữa. Phẫu thuật tim không khải việc nhỏ, nghỉ ngơi lâu chút, lúc khám lại thực sự không có vấn đề gì rồi về cũng không muộn”.
“Được, mẹ hiểu rồi, thay mẹ cảm ơn Thiên Ân thiếu gia”.
“Mẹ, cảm ơn thì không cần, nếu mẹ có thể tha thứ cho anh ấy thì là tốt nhất”, Bạch Tinh Nhiên mỉm cười nói.
Mặc dù tính cách của Nam Cung Thiên Ân căn bản không để ý Chu Tuệ có tha thứ hay không, cũng không cần sự tha thứ của bà ấy. Nhưng là con gái, là vợ, cô đương nhiên mong hai người không có khúc mắc gì hết.
Bạch Tinh Nhiên ngồi dậy khỏi giường, lúc sắp đi thì ôm mẹ nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, mọi việc qua rồi, sau này sẽ không còn khổ nạn gì nữa đâu”.
“Mong là vậy”.
“Đợi mẹ và Tiểu Ý về đến Châu Thành, mọi việc sẽ bắt đầu lại từ đầu”.
“Ừm, được”.
“Ngủ ngon”, Bạch Tinh Nhiên vẫy tay với mẹ xong thì xoay người bước ra khỏi phòng ngủ của bà ấy.
Cô không lên thẳng tầng trên, mà tựa vào cạnh cửa ngẩng đầu khẽ thở dài, chớp cho trôi đi nước mắt bất cẩn dâng lên. Sau đó cúi đầu, cất bước chuẩn bị lên tầng.
Cô vừa đi được hai bước thì bị Nam Cung Thiên Ân ở trước mặt làm cho hết hồn, cô giật mình, sau đó vỗ ngực oán trách: “Nam Cung Thiên Ân, anh biết em không quen với căn nhà này, có thể đừng đột nhiên xuất hiện không? Đáng sợ lắm”.
“Không có tật thì không giật mình”, hai tay Nam Cung Thiên Ân nhét vào túi đi về phía cô, sau khi đứng trước mặt cô thì quan sát cô: “Nói đi, có phải lén lút nói xấu anh không?”.
“Làm gì có?”.
“Vậy em khóc cái gì?”.
“Em khóc ư?”, Bạch Tinh Nhiên xoa mắt.
“Đi thôi, đến giờ lên đi ngủ rồi”, Nam Cung Thiên Ân ôm quàng vai cô, ôm cô lên tầng.
Nhìn thấy cô tâm trạng buồn bã, Nam Cung Thiên Ân cũng không mong cô tắm tinh dầu hoa oải hương thơm phưng phức vì mình nữa.
Sau khi đẩy cô ngã ra giường thì hỏi: “Sao thế? Sao tâm trạng buồn vậy?”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn anh, thực sự không biết phải nói việc này với anh thế nào, về cái chết của bố, Nam Cung Thiên Ân nhất định không muốn nhắc lại.
Nói đến việc hận Nam Cung Thiên Ân, cô cảm thấy dù có muốn hận thì cũng phải hận anh vì bà ngoại. Mặc dù trợ lý Nhan đã giải thích với cô cái chết của bà ngoại không liên quan trực tiếp đến anh, nhưng trong lòng chắc chắn vẫn hơi lấn cấn.
Cô cũng từng trách anh, oán anh, chỉ có điều những tâm trạng này đã bị tình yêu che lấp từ lâu, cũng lâu lắm rồi cô không dám nghĩ lại nữa.
“Nói chuyện”, Nam Cung Thiên Ân gõ vào chóp mũi cô một cái: “Có phải mẹ em vẫn luôn bận lòng về cái chết của chủ tịch Bạch không?”.
Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên nhìn anh: “Sao anh biết?”.
“Anh có thể cảm nhận được”.
“Anh đừng trách bà ấy”, Bạch Tinh Nhiên giải thích thay cho mẹ: “Thực ra bà ấy cũng rất đáng thương, đời này chỉ từng yêu một người đàn ông là chủ tịch Bạch”.
“Em yên tâm, anh không trách bà ấy”, Nam Cung Thiên Ân không đến mức tức giận với một phụ nữ yếu đuối.
“Mẹ em lúc còn trẻ đúng là đã mắc sai lầm, yêu người không nên yêu, mà đàn ông đều là người thực dụng, ông ấy hẹn hò với mẹ em đồng thời cũng hẹn hò với mẹ của Ánh An, hơn nữa cuối cùng đã chọn nhà họ Hứa giàu có hơn. Đáng hận nhất là ông ấy rõ ràng đã lấy vợ rồi mà còn lằng nhằng với mẹ em, mẹ em thì lại là một người chẳng có cá tính hay chính kiến gì, sau đó đã tạo ra sản phẩm là em”.
“Sản phẩm là em…”, Nam Cung Thiên Ân bật cười nói: “Anh thấy sản phẩm là em tính cách cũng giống mẹ em phết đó, vừa yếu đuối vừa không có chính kiến”.
“Còn có sự chung tình với đàn ông”, Bạch Tinh Nhiên bổ sung một câu.
“Em chung tình với đàn ông? Em chỉ Lâm An Nam sao?”, Nam Cung Thiên Ân không vui.
“Đương nhiên không phải”, Bạch Tinh Nhiên vội nói: “Mặc dù em yếu đuối, nhưng em có lòng tự trọng hơn mẹ em chút, với người đàn ông từng tổn thương em một cách không có giới hạn, thì em chắc chắn sẽ không thể nào tha thứ”.
“Không có giới hạn là thế nào?”.
“Thì kiểu như chủ tịch Bạch làm tổn thương mẹ em ấy, Lâm An Nam cũng tổn thương em, đều là vì tiền đồ của mình mà chọn phản bội, sà vào lòng của tiểu thư nhà giàu”.
Nam Cung Thiên Ân gật đầu: “Nói vậy thì sự ngược đãi của anh vẫn là có giới hạn?”.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu: “Hi vọng anh có thể giữ vững giới hạn đến cùng”.
“Ví dụ?”.
“Ví dụ… không được có con ở ngoài như Kiều thiếu gia, khiến Tô Tích đổ vỏ”.
“Được, con anh chỉ cho em sinh”.
Bạch Tinh Nhiên vội thêm một câu: “Không sinh con cũng không được nuôi phụ nữ bên ngoài”.
“Được”.
Thực ra điều cô để ý nhất là sự chung thủy với tình cảm của nửa còn lại, sự trung thành với hôn nhân. Nam Cung Thiên Ân nhốt cô thế nào, sỉ nhục cô ra sao cô đều có thể chấp nhận, dù sao thì bản thân cô cũng lừa dối và tổn thương anh trước, bức anh phát điên.
Giờ nghĩ lại thì Nam Cung Thiên Ân nhất định cũng rất đau khổ, day dứt, rõ ràng là hận đến mức chỉ muốn bóp chết cô, nhưng lại không nỡ tổn thương cô như với Bạch Ánh An. Nếu không phải có tình cảm với cô thì sao anh lại phải đắn đo thế chứ?
“Đúng rồi, ý em là… Tiểu Ý không phải sản phẩm của chủ tịch Bạch và mẹ em?”, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên nhận ra vấn đề này.
Anh không nói với Bạch Tinh Nhiên, thực ra anh thu mua Bạch Thị định đợi sau khi Tiểu Ý trưởng thành thì sẽ trả công ty cho cậu bé.
Bạch Tinh Nhiên lắc đầu: “Em chưa nói với anh à? Tiểu Ý là con của mẹ với bố dượng”.
“Em chưa từng nói với anh về Tiểu Ý”.
“À”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu: “Là thế này, mẹ em ở nhà mẹ đẻ bị mợ bắt nạt đến mức không ở nổi nữa, chỉ đành dẫn em đến nhà họ Bạch nhận người thân, nhưng nhà họ Bạch không nhận. Mẹ em không nuôi nổi mình và em, chỉ đành tìm đại một người để gả, sau đó mới sinh được Tiểu Ý. Đáng buồn là bố dượng nghiện cờ bạc lại là ma men, cả ngày đánh mẹ em, mẹ em chịu không nổi đánh mắng lại dẫn em và Tiểu Ý bỏ nhà đi”.
Nam Cung Thiên Ân nghe chuyện của cô, không nói gì cả.
Bạch Tinh Nhiên cười gượng: “Mẹ em có phải rất đáng thương không?”.
Nam Cung Thiên Ân gật đầu.
“Cho nên hi vọng anh đừng trách bà ấy”.
“Yên tâm đi, anh sẽ không trách bà ấy”, Nam Cung Thiên Ân thương tiếc xoa đầu cô: “Em nói với bà ấy, sau này cuộc sống của bà ấy và Tiểu Ý sẽ do anh chịu trách nhiệm, không có ai bắt nạt họ nữa”.
“Cảm ơn anh”, Bạch Tinh Nhiên cảm động ôm cổ anh, cười tít mắt nói: “Anh biết không, trước đây em vẫn luôn hận Bạch Ánh An thấu xương, nằm mơ cũng muốn giết chị ta. Nhưng giờ em không hận nữa, vì nếu không có chị ta thì em không thể trèo lên được mâm son là anh”.
“Lời tình cảm đang hay có thể đừng nói toàn mùi tiền thế không?”, Nam Cung Thiên Ân cạn lời.
“Em nói là sự thật mà”.
“Quá là tụt mood”.
“Được rồi, vậy em nói lại, nếu không phải chị ta thì em không thể gặp được người đẹp trai lại đáng yêu như anh”.
“Thế còn được”, Nam Cung Thiên Ân cười hài lòng.
Hôm sau, Nam Cung Thiên Ân vội đi làm chút công chuyện cuối cùng.
Bạch Tinh Nhiên đi dạo phố quanh đó với mẹ và Tiểu Ý, định trữ chút đồ và đồ ăn cho họ.
Trong một trung tâm thương mại lớn nào đó, Bạch Tinh Nhiên và Tiểu Ý hào hứng chọn đồ, Chu Tuệ đi phía sau họ cứ khuyên mãi: “Tinh Nhiên, thực sự không cần mua nữa đâu, Thiên Ân thiếu gia đã để lại thẻ cho mẹ, muốn đồ gì thì mẹ có thể tự mua được”.
Bạch Tinh Nhiên vừa chọn hàng vừa nói: “Tiểu Ý đã nói, cái gì mẹ cũng không nỡ mua, nên chỉ có thể để con mua cho hai người thôi”.
“Đúng đó, mẹ cái gì cũng chẳng nỡ mua cho con”, Tiểu Ý bĩu môi nói.
Chương 370: Đừng trách bà ấy