Mục lục
Người vợ thứ bảy của tổng tài ác ma Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy cô ta không nói, nhưng Tiểu Nguyên ít nhiều cũng đoán được là có chuyện gì, dù sao Nam Cung Thiên Ân vừa mới bế Bạch Tinh Nhiên ra khỏi đây. Cô ta hít nhẹ một hơi, nhẹ nhàng an ủi: “Chu tiểu thư cô đừng buồn nữa, cô xem đại thiếu gia vẫn rất quan tâm cô, anh ấy lo cô sẽ bị cảm, lo cô không thể nghỉ ngơi thật tốt”.

Nhưng anh lại bế Bạch Tinh Nhiên đi, điều này là sự thật!

Tiểu Nguyên thấy cô ta không nói gì, đành nói tiếp: “Vậy Chu tiểu thư nằm ở đây nhé, tôi đi lấy nước nóng đến lau người cho cổ”.

Sau khi Nam Cung Thiên Ân bế Bạch Tinh Nhiên về phòng ngủ, liền ném cô xuống giường, sau đó nghiêng người quay mặt cô ra tức giận nói: “Bạch Tinh Nhiên, em còn định giả vờ đến lúc nào hả?”.

Bạch Tinh Nhiên bị anh ném như vậy, dạ dày lại cồn cào lên, cơ thể cô giật lên mấy cái, rồi nhằm vào mặt anh mà nôn.

Nam Cung Thiên Ân nhanh tay kéo cô ra khỏi giường, thể là, dịch rượu trong miệng cô nôn lên người anh, sau khi nôn hết, hai chân mềm nhũn lại, ngồi thụp xuống nền nhà.

Nam Cung Thiên Ân bị cô nôn lên người liền nhăn mặt lại, anh cúi đầu nhìn bãi nước trên người mình, cũng không buồn quan tâm là cô say giả vờ hay say thật nữa, củi người bế cô vào trong phòng tām.

Anh mở vòi hoa sen, một tay nhanh chóng cởi hết đồ trên người hai người. Bộ váy của Bạch Tinh Nhiên vốn đã rơi xuống tận eo, nên nhanh chóng bị anh cởi ra.

Những tia nước ấm xả xuống, Nam Cung Thiên Ân đưa đầu của cô vào giữa dòng nước, Bạch Tinh Nhiên lập tức bị sặc rồi kêu thét lên.

“Tỉnh chút nào chưa?”, Nam Cung Thiên Ân nghiến răng nghiến lợi nói bên tại cô.

Bạch Tinh Nhiên rõ ràng không biết đang xảy ra chuyện gì, còn tưởng mình bị rơi xuống nước, cô khua hai tay rồi lập tức ôm chặt lấy Nam Cung Thiên Ân trước mặt, miệng không ngừng kêu cứu mạng.

Cô cứ thể dựa vào anh, áp sát vào người anh khiến khiến cơ thể anh bắt đầu rạo rực, thể mà anh quên luôn cơn tức giận ban đầu rồi bắt đầu vuốt ve cơ thể cô, còn cần nhẹ vào tai cô nói: “Vừa nãy chẳng phải còn nói không cần Thiên Ân thiếu gia à? Sao bây giờ lại ôm chặt thế?”.

Bạch Tinh Nhiên mơ màng mở hai mắt ra, khi cô thấy anh, quay đầu nhìn xung quanh hỏi: “Sao em lại ở đây?”.

“Em nói xem?”.

“Anh bỏ em ra!”, sau khi cảm thấy mình đang tầm cùng anh, Bạch Tinh Nhiên bắt đầu giãy giụa phản kháng theo bản năng: “Em không muốn anh động vào em…

Nam Cung Thiên Ân ôm chặt eo cô hơn, nhìn chăm chăm vào cô nói: “Em làm cho em thành ra thế này lẽ nào không phải là để về quyến rũ anh sao?”.

“Em không để tiện như vị kia nhà anh… Bạch Tinh Nhiên chớp mắt trong dòng nước vẫn không ngừng chảy, mắt cô bị kích thích đến mức rất khó chịu.

“Vậy em nhìn bộ dạng bây giờ của em đi.

Bạch Tinh Nhiên cúi đầu nhìn cô một cái, thấy cơ thể cô đang áp sát vào cơ thể anh, khuôn mặt lập tức ửng đỏ, sau đó cố gắng vùng ra khỏi vòng tay anh. Nhưng vì uống say, cô vừa lùi về sau một bước, cơ thể liền loạng choạng ngã ra sau.

Cô hét lên một tiếng, nếu không phải Nam Cung Thiên Ân đưa tay tóm được cô, thì e rằng cô đã bị ngã bục đầu rồi.

Nam Cung Thiên Ân kéo cô lại, cười khẩy: “Xem ra là em say thật rồi”.

Bạch Tinh Nhiên cảm thấy đầu óc quay cuồng, cũng không buồn giãy giua nữa, dửng dưng nhìn anh nói: “Anh rốt cuộc muốn thế nào?”.

“Anh muốn xem xem rốt cuộc em muốn làm gì, chỉ là vì muốn lừa anh ra khỏi phòng của Chu Chu sao?”.

Chu Chu, vừa rồi anh ở trong phòng Chu Chu sao?

Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, thôi kệ, không muốn nghĩ nữa.

Cô lấy chiếc khăn tầm trên giá choàng lên người, bước đi xiêu vẹo ra khỏi phòng tắm, rồi quay người nhìn anh nói: “Anh đến phòng cô ta đi, em sẽ không oán trách một lời, em đảm bảo…

Cô nói xong, quay người tiếp tục đi ra phía giường, rồi cứ thể để cơ thể ướt sũng của mình ngã vật ra giường.

Cả người cô bây giờ đều rất mơ màng, chỉ muốn ngủ, chỉ trách hai cô bạn của cô đã chuốc cô say đến mức này.

Nam Cung Thiên Ân đứng thẫn thờ dưới dòng nước một lúc, mới mặc quần áo rồi đi ra khỏi phòng tầm, khi anh nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên nằm vật vạ ra giường với cái đầu ướt sũng, cặp lông mày anh bất giác nhíu nặng hơn.

Nhìn có vẻ như đã ngủ say rồi, không thấy động đậy gì cả.

Cứ như thế mà ngủ cả đêm thể nào cũng sẽ bị cảm, Nam Cung Thiên Ân nghiêng người nhìn cô một lát, mới hít sâu một hơi rồi đi ra phía trước tủ.

Anh lấy chiếc máy sấy từ bên trong tủ ra, sau đó ôm người cô và cả chăn dịch lên đùi mình, bắt đầu mở máy sấy số nhỏ nhất để sấy tóc cho cô.

Ngón tay và hơi gió ấm cùng lùa vào làn tóc cô, dễ chịu đến mức cô không muốn tỉnh lại, chỉ là tiếng máy sấy kêu hơi to, cuối cùng cũng khiến cô tỉnh khỏi giấc mơ.

Bạch Tinh Nhiên nằm trên đùi anh thần thờ một lúc, cô rất muốn hỏi vì sao anh không sang phòng đối diện, lại không muốn làm ngắt quãng cái cảnh tượng đẹp để trước mặt này, anh giúp cô sấy tóc, còn kiên nhẫn dùng số nhỏ nhất để sấy.

Cô nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy hơi không hiểu nổi anh.

Vì sao anh không trách mắc cô đã làm hỏng đàn piano của Chu Chu? Với tính khí của anh chẳng phải sẽ vô cùng tức giận rồi ném cô sang một bên, mặc kệ cô sống chết hay sao?

Tiếng gió của máy sấy dừng lại, Nam Cung Thiên Ân đặt máy sấy lên chiếc bàn đầu giường, lại thay chiếc gối đã bị cô làm ướt, sau đó mới nhẹ nhàng đặt đầu cô lên gối.

Nam Cung Thiên Ân định đứng dậy khỏi mép giường, khi ánh mắt của anh lướt qua khuôn mặt cô thì phát hiện ra cô đang lờ mờ mở mắt và đang nhìn anh.

Hai người cùng nhìn nhau trong giây lát, Bạch Tinh Nhiên mới nhẹ nhàng hỏi một câu: “Vì sao anh không mắng em đã làm hỏng đàn piano của cô ta?”.

Nam Cung Thiên Ân hơi trầm ngâm rồi nói: “Anh cũng mệt rồi”, anh nói xong đi vòng sang bên kia giường rồi leo lên năm, nhằm mắt lại.

Bạch Tinh Nhiên quay đầu sang nhìn anh, không kìm được lại hỏi một câu: “Anh vẫn rất yêu cô ta à?”.

“Không biết có phải yêu hay không, nhưng không chịu được khi thấy cô ấy phải chịu ấm ức, không chịu được khi cô ấy buồn, chỉ muốn bảo vệ cô ấy thật tốt”, Nam Cung Thiên Ân hít nhẹ một hơi, quay người nói: “Ngủ sớm đi”.

Không chịu được khi thấy cô ta phải chịu ấm ức, không chịu được khi cô ta buồn… đây không phải là yêu sao? Bạch Tinh Nhiên nghĩ mà thấy chua chát.

Thì ra một người đàn ông có thể cùng lúc yêu hai người, chỉ tiếc là người đàn ông trước mặt cô đây đã sinh ra nhầm thời đại, nếu không đã cưới cả hai luôn rồi.

Đây liệu có phải là nguyên nhân anh luôn tha thứ cho cô không, bất kể là cô làm bỏng tay Chu Chu hay là làm hỏng đàn, anh đều có thể không để bụng, điều anh cần chính là cô và Chu tiểu thư có thể ở chung sống hòa thuận với nhau!

Hôm trước còn căng thẳng như thế, ngày hôm sau tỉnh dậy, thế mà mọi người đều có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì vậy, vẫn cùng nhau ngồi bên bàn ăn để ăn cơm như thường lệ, vẫn cùng ngồi chung một xe đến công ty.

Đến công ty, Nam Cung Thiên Ân đi lên tầng bằng thang máy riêng của anh, Bạch Tinh Nhiên và Chu Chu đi vào thang máy dành cho nhân viên rồi ai đến tầng của người nấy.
Trong thang máy, Chu Chu nhìn thẳng vào Bạch Tinh Nhiên trong gương cười nhẹ: “Tinh Nhiên, tối qua cô diễn cũng rất xuất sắc đấy chứ.

“Diễn gì cơ?”, Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên nhìn cô ta một cái.

“Diễn cảnh cởi đồ quyến rũ Thiên Ân trước con mắt của bao nhiêu người đó, lẽ nào cô quên rồi à?”.

Bạch Tinh Nhiên dùng tay đập lên đầu mình một cái: “Ồ, vậy sao? Thế mà không có ấn tượng gì hết nhỉ, tôi chỉ nhớ là tôi cố tình làm hỏng đàn của cô, sau đó đi uống rượu đến say khướt với bạn tôi, bị mất một đoạn trí nhớ khá là dài. Chờ khi tôi nhớ ra được, thì là đang tắm cùng với Thiên Ân, còn bị nước làm cho sặc tỉnh nữa, sau đó thì Thiên Ân sấy tóc cho tôi, rồi quấn lấy nhau trên giường.…”

“Thiên Ân quấn lấy cô thật á?”, Chu Chu trố mắt hỏi.

“Đương nhiên, nhưng hai vợ chồng với nhau thì đó không gọi là dụ dỗ, mà gọi là gợi tình, bình thường Thiên Ân muốn tôi làm tôi đều không làm được”, thang máy dừng ở tầng làm việc của Bạch Tinh Nhiên, cô đổi giọng nói: “Tôi đi làm việc đây, tối gặp”.

Nói xong, mặc kệ sắc mặt khó coi của Chu Chu, cô cứ thể đi ra.

Nam Cung Thiên Ân bước vào phòng làm việc, trợ lý Nhan liền đi tới, đứng trước mặt anh nói: “Thiên Ân thiếu gia, camera tối qua hiển thị, thiếu phu nhân đúng là có đi về phía căn phòng để đàn piano, nhưng cô ấy có vào trong hay không thi không biết, vì camera không chiếu đến.

Tay Nam Cung Thiên Ân đang mở máy tính ra chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô ấy nói: “Không kiểm tra được thì thôi vậy”.

Trợ lý Nhan ngạc nhiên: “Anh không muốn kiểm tra rõ xem rốt cuộc là ai làm à?”.

“Không cần thiết”, Nam Cung Thiên Ân nói.

Trợ lý Nhan tuy ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi nhiều, cô hiểu được Nam Cung Thiên Ân không muốn điều tra là có lí do riêng của anh.

“Được, vậy tôi bảo mọi người là không cần điều tra tiếp nữa” trợ lý Nhan nói xong, đổi chủ đề nói: “Thiên Ân thiếu gia còn chuyện gì nữa không ạ? Nếu không có chuyện gì thì tôi đi ra ngoài trước đây.

Nam Cung Thiên Ân hất tay ra, cô ấy gật đầu, quay người rời khỏi.

Buổi trưa trước khi tan làm, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên nhận được điện thoại của phòng thư ký tổng giảm đốc, bảo cô đến phòng làm việc của tổng giám đốc một chuyến.

Phòng làm việc của tổng giám đốc, đó chẳng phải là phòng làm việc của Nam Cung Thiên Ân hay sao? Trước đây khi anh muốn tìm cô, chưa bao giờ thông qua phòng thư ký cả.

“Có việc gì thế?”, cô thắc mắc hỏi.

“Thiên Ân thiếu gia không nói”, cô thư ký trả lời.

Bạch Tinh Nhiên do dự xem có nên đi hay không, nghĩ bụng Nam Cung Thiên Ân tìm cô nghiêm túc như vậy biết đâu lại có chuyện gì quan trọng, thế là cô đi lên tầng thượng.

Từ sau khi mâu thuẫn với anh, Bạch Tinh Nhiên không còn đến căn phòng này nữa, cô đưa tay lên cửa gõ hai tiếng, sau khi nhận được câu trả lời mới đẩy cửa đi vào.

Cô nhìn vào không thấy bóng dáng của Nam Cung Thiên Ân đâu, thể là đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy Nam Cung Thiên Ân ngồi trên bàn ăn đang bảy đây các món, cô bước tới, nhìn anh hỏi: “Anh tìm em có việc gì không?”.

Nam Cung Thiên Ân ngước mắt lên nhìn cô: “Còn có việc gì nữa? Ăn cơm thôi”, anh dùng ánh mắt lướt qua chỗ thức ăn trên bàn.

Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên, ánh mắt cũng nhìn qua chỗ thức ăn trên bàn.

Hôm qua cô vừa bị vu oan cố tình làm hỏng đàn piano của tình đầu của anh, hôm nay anh lại gọi cô lên ăn cơm? Anh không sao chứ?

“Sao thế?”.

Bạch Tinh Nhiên đi tới ngồi xuống đối diện anh, qua chỗ thức ăn trên bàn, sau đó ngẩng đầu nhìn nhìn anh nói: “Anh thử ăn một miếng cho em xem di”.

“Ý của em là gì? Sợ anh hạ độc vào thức ăn sao?”.

“Anh gọi em lên ăn cơm một cách bất bình thường như thế, lẽ nào em không nên đề phòng chút gì à?”.

Nam Cung Thiên Ân liếc cô một cái, rồi cầm đũa lên gấp mỗi đĩa thức ăn một miếng cho vào miệng, anh đổi cả bát cơm trắng trước mặt cô, rồi hỏi: “Như vậy được chưa?”.

Bạch Tinh Nhiên lúc này mới cầm đũa lên ăn.

Nam Cung Thiên Ân nhìn cô cầm đũa lên ăn, chế nhạo nói: “Vợ chồng còn làm đến mức độ này, em không thấy nực cười sao?”.

“Mối quan hệ vợ chồng giữa hai chúng ta có thể duy trì được mấy hôm thì còn chưa biết, anh đừng lãng phí cảm xúc ngồi đây ca thán nữa”.

“Có phải em đã quên những lời anh đã từng nói?”.

“Anh đã từng nói rất nhiều, ý của anh là chỉ câu nào?”.

“Anh từng nói anh chưa từng có ý định li hôn với em”.

“Ồ, là câu đó à?” Bạch Tinh Nhiên gật đầu, mỉm cười nói: “Em chưa quên, cho nên em mới bất chấp cả tôn nghiêm, mặt dày để bám anh”.

“Vậy em cứ bám tiếp đỉ”, Nam Cung Thiên Ân gấp một miếng thịt gà đặt vào bát cô: “Những chuyện quá khứ chúng ta xỉ xóa hết, anh văn là câu nói đó, anh chỉ coi Chu Chu như em gái ruột, em mới là người phụ nữ anh vừa có thể đưa về nhà vừa có thể đưa lên giường. Cho nên, sau này em chỉ cần đừng có thái độ thù địch với Chu Chu nữa, dù sao làm như vậy bản thân em khó chịu, anh cũng khó chịu.

Động tác cầm đũa trong tay của Bạch Tinh Nhiên ngập ngừng, ngước mắt nhìn thẳng vào anh: “Em rất tò mò, những câu nói này anh từng nói với cô ta chưa?”.

“Anh đã nói với cô ấy ngay từ đầu rồi”.

“Vậy sao?”.

“Ừ”.

Bạch Tinh Nhiên gật đầu, sự ấm ức và tức giận trong lòng không phải là đã hết, nhưng… có câu nói này, cô sẽ nhịn

Cô biết trong lòng Nam Cung Thiên Ân cho rằng tay của Chu Chu là do cô làm bỏng, đàn của Chu Chu cũng là cô làm hỏng, anh chỉ là tha thứ cho cô, chứ không hề tin tưởng cô l

Cô cần môi, nhìn chăm chăm vào anh nói từng chữ một: “Nam Cung Thiên Ân, anh thật sự rất quả đáng!”.

“Anh biết”, Nam Cung Thiên Ân gật đầu, không hề phủ nhận.

Tuy nghe được sự thừa nhận của anh, nhưng bữa cơm này Bạch Tinh Nhiên vẫn ăn tức giận, cho nên ăn cơm xong cô không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa, liền rời khỏi phòng làm việc của Nam Cung Thiên Ân.

Nam Cung Thiên Ân nói rất đúng, vợ chồng làm đến mức độ này đúng là nực cười, đến sự tin tưởng cũng không còn nữa, cô và anh sau này còn có thể vui vẻ hạnh phúc như trước đây không? Còn có thể mong chờ một chuyến đi tới Provence vào mùa hè tới không?

Đứng trong thang máy, Bạch Tinh Nhiên nhìn bản thân trong gương, không kìm được tự hỏi mình, bản thân cô tủi thân để mọi thứ được toàn vẹn ở bên cạnh anh rốt cuộc là vì điều gì? Vì yêu anh sao? Hay là vì… đứa con gái chưa chắc đã tồn tại kia?

Kể cả như bọn Tô Tích nói, nhỡ con gái cô còn sống, nhỡ con gái có quay lại, bản thân cô lại không thể cho con gái cô một gia đình hạnh phúc hoàn háo!

Có thừa nhận mình vẫn còn rất yêu Nam Cung Thiên Ân, có lẽ đều vì cả hai lí do này, mà hai lí do này lại đều quan trọng như vậy!

Sau khi ăn tối, Nam Cung Thiên Ân vẫn đi vào phòng làm việc để làm việc như mọi khi, Bạch Tinh Nhiên ngồi một mình trong phòng ngủ để vẽ.

Trước khi đi ngủ cô tiến hành kiểm tra ngày rụng trứng, Bạch Tinh Nhiên vui mừng khi phát hiện trên que thử rụng trứng hiện rõ hai vạch màu đỏ. Cô sững sờ một lúc, sau đó chạy ra khỏi nhà vệ sinh cầm điện thoại lên gọi cho Diễu Mỹ.
Phía đầu dây bên Diêu Mỹ hỏi thắng luôn: “Có chuyện gì thế?”.

Bạch Tinh Nhiên nhìn vào que thử trên tay cô hỏi: “Lần trước cậu nói nếu que thử rụng trứng xuất hiện hai vạch đỏ, chứng tỏ ngày rụng trứng đến rồi à?”.

“Đúng, sao thế? Cậu thử ra rồi à?”.

“Ừ, mình vừa nhìn thấy hai vạch đỏ”.

“Vậy thì mau lên, mặc chiếc váy ngủ thật sexy rồi kéo Nam Cung Thiên Ân lên giường, chắc chắn một phát ăn ngay”.

“Thật không?”.

“Đương nhiên là thật rồi, cơ hội thụ thai sẽ là một trăm phần trăm.

“Nhưng mà..” Bạch Tinh Nhiên có hơi khó mở miệng: “Mình… muốn mình tự đi tìm anh ấy để làn chuyện này thì khó xử lắm”.

“Bạch Tinh Nhiên.

“Minh đây”.

“Cậu rốt cuộc có muốn giữ vững vị trí Nam Cung thiếu phu nhân không hả? Rốt cuộc có muốn thắng được con khốn kia không hả?”.

“Mình đương nhiên là muốn rồi”.

“Vậy thì mau hành động đi, vợ chồng với nhau có gì mà ngại? Mình cảnh cáo cậu, rụng trứng chỉ là chuyện trong tích tắc, nếu lỡ mất tối nay thì cậu phải chờ đến tháng sau, mà theo khả năng của con khốn kia, chắc tháng sau là lên được vị trí ngay, lúc đó cậu hối hận cũng không kịp”.

Tuy Diêu Mỹ nói rất có lý, nhưng nếu bảo cô tự đến đòi Nam Cung Thiên Ân làm chuyện đó, Bạch Tinh Nhiên vẫn cảm thấy vô cùng khó xử.

Diêu Mỹ thấy cô vẫn đang do dự, giọng nói có vẻ sốt ruột hơn rất nhiều: “Bạch Tinh Nhiên mình hỏi cậu, rốt cuộc cậu có yêu Nam Cung Thiên Ân không?”.

“Mình vẫn còn rất yêu”.

“Thua con khốn kia, cậu cam tâm không?”.

“Không cam tâm”.

“Vậy cậu còn do dự cái gì?”.

“Được, giờ mình đi đây”.

“Vậy là được, chúc cậu mang thai thành công một bé trai kháu khỉnh, đạp chết con khốn kia luôn”.

Cúp điện thoại xong, Bạch Tinh Nhiên hít nhẹ một hơi, ánh mắt bất giác nhìn ra ngoài cửa, cô phải qua đó tìm Nam Cung Thiên Ân thật sao? Hay là làm theo lời của Diêu Mỹ, mặc bộ đồ ngủ sexy rồi đi?

Thôi vậy, cứ đi tìm anh ấy trước, xem lần này anh ấy có thể chủ động không, dù sao trước đây đều là anh ấy chủ động.

Bạch Tinh Nhiên kéo cửa bước ra, suýt nữa thì Chu Chu đang từ phòng ngủ đối diện bước ra đụng vào cô, cô sững sở, nhìn cô ta cười khẩy nói: “Chu tiểu thư muộn như vậy còn chưa ngủ, không phải là lại nghĩ ra được âm mưu quỷ kế gì đấy chứ?”.

Chu tiểu thư nhìn cô mỉm cười: “Tinh Nhiên, cô đừng nói khó nghe vậy, tôi chỉ là thấy hơi đau đầu nên muốn xuống dưới tìm thuốc uống thôi.

Bạch Tinh Nhiên đang gấp, mà cũng không có tâm trạng ở đây phí nước bọt với cô ta, liền đi về phía phòng làm việc của Nam Cung Thiên Ân.

Nam Cung Thiên Ân nhìn có vẻ rất bận, nghe hết cuộc điện thoại này tới cuộc điện thoại khác, tuy mỗi cuộc điện thoại rất ngắn, nhưng Bạch Tinh Nhiên vẫn có hơi sốt sắng. Diệu Mỹ nói đúng, nhớ cô lỡ mất lần này, thì lần sau đã là một tháng sau rồi.

Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng gọi điện thoại xong, ngẩng đầu nhìn cô hỏi: “Có chuyện gì không?”.

Mấy ngày hôm nay ngoài việc cô thỉnh thoảng mang thuốc đến, thì chưa bao giờ chủ động tìm anh, cho nên anh rất tò mò vì sao tối nay cô lại đến đây.

“Em muốn… hỏi anh có định đi ngủ không?”.

Nam Cung Thiên Ân giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Nửa tiếng nữa sẽ đi ngủ”.

“Vâng”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu, không biết nên nói tiếp sao nữa.

Nam Cung Thiên cầm tài liệu lên mở các trang ra, lại đưa mắt nhìn sang cô: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”.

“Không… à không có chuyện”.

“Chuyện gì thế?”.

“Thực ra em muốn hỏi anh, anh còn muốn có con nữa không”.

“Muốn, sao thế?”, Nam Cung Thiên Ân nhìn cô một cái, cố tình hỏi. Thực ra anh đã lờ mờ đoán ra ý của cô, cô đã làm công tác chuẩn bị mang thai lâu như vậy rồi, mà mấy hôm nay lại đúng là ngày không an toàn của cô.

“Vừa hay hôm nay là ngày không an toàn của em, anh có muốn…, Bạch Tinh Nhiên thực sự không thể nói tiếp về sau nữa, mặt cô đã đỏ bừng lên.

Nam Cung Thiên Ân lườm cô cười chế nhạo: “Bạch tiểu thư em đang mời anh làm tình với em sao?”.

Đừng có nói thô tục thế chứ… Bạch Tinh Nhiên nghĩ bụng,

Nam Cung Thiên Ân thấy mặt cô đỏ như gấc, đành không trêu cô nữa, gập lại đống tài liệu trong tay xong, anh đi vòng qua bàn, đến thắng trước mặt cô nhìn cô nói: “Em phải nghĩ cho kỹ nhé, có con rồi thì cả đời này em càng không thể rời xa anh nữa.

Bạch Tinh Nhiên gật đầu: “Em biết.

“Nếu đã như vậy, em bắt đầu đi”.

“Bắt đầu gì cơ?”.

“Quyến rũ anh đi, tối nay là em mời anh mà”.

Bạch Tinh Nhiên cạn lời: “Anh đừng có trêu nữa đi, em đang nghiêm túc đấy”.

Nam Cung Thiên Ân quay người, mở cửa phòng làm việc ra: “Em về phòng chuẩn bị sẵn tư thế đi anh sẽ đến ngay”.

Bạch Tinh Nhiên đảo mặt lườm anh một cái, đành vác bộ mặt vừa ngại ngùng vừa xấu hổ về phòng ngủ của mình.

Nghe nói khi cảm xúc tốt, tâm trạng tốt thì cơ hội thụ thai càng cao, tuy xấu hổ, nhưng Bạch Tinh Nhiên vẫn lục dưới đáy va li tìm ra một bộ đồ ngủ sexy mặc lên người.

Đứng trước gương, cô nhìn bộ đồ ngủ trong gương với phong cách hoàn toàn không hợp với mình, càng nhìn càng cảm thấy không thoải mái, nghĩ bụng hay thôi vậy.

Cô đang định cởi bộ đồ ngủ trên người xuống, Nam Cung Thiên Ân liền đi vào. Thấy chiếc váy ngủ trên người có, ánh mắt anh lập tức sa sầm, nhìn cô hỏi: “Bộ đồ này lấy ở đâu? Em có từ lúc nào thể”.

Bạch Tinh Nhiên cạn lời đảo mắt, nếu cô nói là mua từ ba tháng trước, liệu anh có nghĩ rằng cô mua vì Lâm An Nam không?

“Tô Tích mua từ nước ngoài về cho em”.

“Trước đây mặc bao giờ chưa?”, anh đi tới, nhìn cơ thể lấp ló phía sau chiếc váy ngủ màu đen của CÔ.

“Chưa, anh có phải là không biết em không thích kiểu hai dây này đâu”, Bạch Tinh Nhiên ngượng ngùng giật chiếc váy ngủ: “Thực ra em cũng thấy không thoải mái, hay là đi thay bỏ nó vậy”.

Cô vốn nghĩ là vì đứa con thì thôi mặt dày một lần vậy, nhưng biểu cảm của Nam Cung Thiên Ân hình như cũng không thích cô mặc kiểu này lắm.

Nam Cung Thiên Ân giơ cánh tay ra ôm em cô, kéo cô lại lườm cô nói: “Nếu em dám mặc như thế này trước mặt người đàn ông khác, anh sẽ xé xác em ra”.

“Mặc trước mặt anh mà em còn cảm thấy không quen, trước mặt đàn ông khác làm sao em dám mặc chứ”, Bạch Tinh Nhiên cạn lời, lẽ nào trong lòng anh cô là người dễ dãi vậy sao?

“Em chỉ là vì con, anh đừng nghĩ nhiều…” Bạch Tinh Nhiên còn chưa giải thích xong, cơ thể cô đã bị Nam Cung Thiên Ân ôm lấy, xoay người đè cô lên giường.

Nam Cung Thiên Ân hôn mạnh lên bộ váy ngủ của cô một cái, khi ngẩng đầu lên, hai mắt đã mơ màng: “Sau này em đừng mặc thế này nữa.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô mặc kiểu đồ ngủ này, điều cô không biết đó là, cơ thể anh khi vừa nhìn thấy cô đã căng cứng lên, như một cậu thanh niên mới lớn chưa từng nhìn thấy phụ nữ vậy.

Cảm giác này không dễ chịu chút nào, anh sợ cô không có nhiều sức để chơi với anh kiểu trò chơi này, dù sao cô vốn không phải là loại phụ nữ đó.

Bạch Tinh Nhiên tò mò nhìn anh hỏi: “Vì sao chứ? Chẳng phải đàn ông đều thích như vậy sao?”.

“Vì em mặc lên không đẹp”, Nam Cung Thiên Ân trả lời cô một cách ngắn gọn, không để tâm đến trái tim cô bị đả kích đến mức thất vọng tràn trề, anh đè lên người cô hôn lên lên gáy cô một cách điên dại.

Chiếc váy ngủ của cô vốn không che được mấy kia đã bị anh đẩy lên phía trên.

Bạch Tinh Nhiên ôm chặt lấy anh, nhắc nhở vào tai anh: “Thiên Ân… đừng quên chuyện quan trọng, con chúng ta…

“Yên tâm, con chúng ta lát nữa sẽ đến thôi……… cô sợ anh còn không nhanh, đứa bé sẽ đi mất, không đợi bọn họ nữa…

khó khăn lắm mới kéo được anh vào chủ đề chính, bên ngoài liền vọng lên những tiếng gõ cửa liên hồi, kèm theo đó là giọng gấp gáp của Tiểu Nguyên: “Đại thiếu gia, thiếu phu nhân, không hay rồi, Chu tiểu thư sốt cao bốn mươi độ, đại thiếu gia, anh mau đưa cô ấy đi viện đi……….”
Hai người đang điên cuồng mây mưa trên giường đồng thời cứng người lại, đầu óc Bạch Tinh Nhiên trống rỗng trong hai giây, cảm giác được Nam Cung Thiên Ân định xuống giường, cô ngay lập tức siết chặt hai cánh tay vốn đã vòng trên cổ anh.

Nam Cung Thiên Ân thở dốc hôn lên môi cô một cái rồi nói: “Anh đi xem thử”.

“Cô ta chắc chắn là giả vờ”, Bạch Tinh Nhiên tức điên rồi, không ngờ lại là con khốn đó làm hỏng chuyện, sao cô ta cứ như âm hồn không tiêu tan vậy chứ?

Chẳng lẽ vừa nãy lúc cô gọi điện cho Diêu Mỹ bị cô ta nghe thấy? Cố ý đến phá rối cô? Nghĩ đến đấy, cô càng ôm chặt cơ thể Nam Cung Thiên Ân hơn nhìn ảnh với ánh mắt cầu xin: “Tin em đi, cô ta giả vờ đó, cô ta cố ý đó…

“Có phải giả vờ không anh qua xem một cái là biết, Nam Cung Thiên Ân lại hôn lên môi cô một cái, sau đó bỏ đôi tay đang ôm cổ anh xuống.

Anh trở mình xuống giường, nhặt quần áo dưới sản lên bắt đầu choảng vào người.

Bạch Tinh Nhiên tức điên ngồi dậy theo, trừng mắt nhìn anh hét khản cả cổ; “Nam Cung Thiên Ân nếu anh dám đi thì em cho anh biết tay!”.

“Nếu là giả thì anh sẽ về ngay, nếu là thật… 40 độ sẽ mất mạng đó em hiểu không?”, Nam Cung Thiên Ân nói rồi bèn đi ra cửa phòng ngủ.

Thế mà anh lại đi thật.

Bạch Tinh Nhiên đờ ra trên giường, tức đến mức hai mắt đỏ bừng, cả người run rẩy…

Nam Cung Thiên Ân vào phòng ngủ của Chu Chu thì thấy Chu Chu đang nằm nghiêng trên giường với vẻ mặt khó chịu, Tiểu Nguyên ở bên cạnh kéo cánh tay cô ta thúc giục: “Chu tiểu thư, cô sốt cao thế này nhất định phải đi viện mới được”.

“Không cần, tôi ngủ một giấc là khỏe thôi”, Chu Chu hất cổ tay cô ta ra, bực mình trách: “Chẳng phải đã nói với cô mai Thiên Ân thiếu gia phải đi làm, đừng có làm phiền anh ấy nghỉ ngơi sao?”.

“Xin lỗi, tại tôi lo cho cô.

Nam Cung Thiên Ân đi về phía chiếc giường, cúi người quan tâm hỏi: “Chu, em sao thế?”, lúc nổi thì bàn tay anh đặt lên trán cô ta: “Sao lại nông thể này?”.

“Không biết nữa, sau bữa tối Chu tiểu thư bắt đầu sốt”.

“Uống thuốc hạ sốt chưa?”.

“Lúc 9 giờ uống rồi, không ngờ nhiệt độ lại tăng lên”, Tiểu Nguyên bày vẻ mặt bất lực: “Đại thiếu gia, xin lỗi nhé, nếu không phải Chu tiểu thư sốt cao quá thì tôi cũng sẽ không làm phiền anh”.

“Giờ đừng nói nhiều vậy, Chu Chu, dậy thay quần áo đã, anh đưa em đi viện”, Nam Cung Thiên Ân nói kiên quyết, đỡ Chu Chu dậy.

Chu Chu yếu ớt kháng nghị: “Em không muốn đi viện, Thiên Ân… em không sao thật mà”.

“Em sốt thế này rồi còn nói không sao.

“Em.”, đôi mắt ảm đảm của Chu Chu đột nhiên ảnh lên vẻ sợ hãi, nhìn Bạch Tinh Nhiên run giọng nói: “Tinh Nhiên, cô đừng hiểu nhầm, tôi không cố ý làm phiền hai người nghỉ ngơi, tôi…

“Cô cố ý!”, Bạch Tinh Nhiên lao lên, đẩy Nam Cung Thiên Ân sang một bên, túm tóc Chu Chu tất lên mặt cô ta một cái.

Chu Chu bị đánh đến mức hét ré lên, cơ thể thuận thế ngã xuống giường, trần bị đập vào cạnh bàn.

“Chu tiểu thư…”, Tiểu Nguyên vội vàng lao lên đỡ Chu Tiểu thư gào thét ngã ra đất.

Nam Cung Thiên Ân thì giữ Bạch Tinh Nhiên đang định xông lên đánh Chu tiểu thư tiếp, tức giận nói: “Tinh Nhiên, Chu Chu đang sốt cao”.

“Cô giả vờ đi! Cô giả vờ..”, Bạch Tinh Nhiên không tin cô ta sốt thật, dù có sốt thì cũng là tự cô ta cố tình làm sốt. Vừa nãy lúc cô thấy cô ta vẫn còn bình thường, đột nhiên lại sốt cao, sao có thể nhanh thế được?

Chắc Bạch Tinh Nhiên tức điên rồi, dùng nhiều sức đến mức Nam Cung Thiên Ân không giữ nổi cô, cô thoát khỏi sự kiềm chế của Nam Cung Thiên Ân thì lại xông lên định đánh Chu Chu. Chu Chu gào thét tránh đi, cú va đập vừa nãy khiến trán cô ta chảy máu.

Tiểu Nguyên chạy đến giữ Bạch Tinh Nhiên, hét to: “Thiếu phu nhân, cô đừng đánh nữa, Chu tiểu thư chảy máu rồi…

Song Bạch Tinh Nhiên không những không dừng tay, thậm chí khi thấy Nam Cung Thiên Ân ôm Chu Chu vào lòng thì tức đến mức điên lên, túm cánh tay Chu Chu bắt đầu kéo: “Con khốn! Mày ra đây cho tao ra.

“Đủ rồi!”, Nam Cung Thiên Ân cuối cùng không nhịn được nữa vung tay tát lên mặt cô một cái.

Anh không tát mạnh lắm, nhưng lại khiến Bạch Tinh Nhiên bỗng chốc im lặng, cô ôm lấy má mình sững sờ nhìn anh.

Trong trí nhớ của cô, dù Nam Cung Thiên Ân có ngược đãi cô thế nào, bắt nạt cô ra sao, dù có tức giận thế nào thì cũng sẽ không tát cô như bây giờ. Nhưng hôm nay… anh lại vì tình đầu của anh mà đánh cô.

Cô rưng rưng trừng Nam Cung Thiên Ân đang sầm mặt và Chu Chu mặt mày trắng bệch, trán chảy máu, trông vô cùng tội nghiệp, cảm giác trong lòng đã khó mà hình dung bằng buồn và tức giận nữa.

Vết thương trên trán Chu Chu không lớn lắm, nhưng máu lại nhuộm đầy mặt cô ta trông vô cùng đáng sợ, Tiểu Nguyên thậm chí còn sợ đến mức gào thét run rẩy, Nam Cung Thiên Ân cũng không dừng lại lâu, bể Chu Chu đến cả đi đường cũng khó khăn lên, rồi đi xuống tầng,

Anh đi cực nhanh, Bạch Tinh Nhiên hết với ra: “Nam Cung Thiên Ân anh nghe đây! Con em không cần nữa! Anh em cũng không cần nữa! Anh cứ yên tâm ở với người tình bé bỏng của anh đi..

Cô cũng không biết Nam Cung Thiên Ân rốt cuộc có nghe thấy không, chẳng mấy chốc ngoài cửa đã vang lên tiếng động cơ xe.

Trong biệt thự bỗng chốc an tĩnh lại, căn nhà rộng lớn im lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, Bạch Tinh Nhiên đứng ở cầu thang một lúc lâu rồi mới xoay người đi về.

Trên bàn đầu giường là một xấp giấy thử chưa dùng tới, cô cố gắng một tháng mới tìm đúng thời cơ thể mà lại bị một con tiểu tam phá hỏng như thế, mà Nam Cung Thiên Ân lúc này lại ở bên cô ta.

Cô điên cuồng xé giấy thử trên bàn làm đối vứt vào thùng rác, cô không bao giờ tha thứ cho anh nữa, cũng không bao giờ muốn sinh con cho anh nữa.

Một tiếng sau, Bạch Tinh Nhiên đứng ở cửa nhà Diêu Mỹ.
Diệu Mỹ mở cửa nhìn thấy là cô thì khi nhìn quét một lượt rồi khó hiểu hỏi: “Sao đây? Nam Cung Thiên Ân từ chối cậu à?”.

Từ biểu cảm trên mặt cô, Diêu Mỹ có thể nhìn ra cô lại gây gổ với Nam Cung Thiên Ân rồi, hơn nữa còn kinh khủng hơn những lần trước.

“Lúc được một nửa thì con khốn kia lôi Nam Cung Thiên Ân đi”, Bạch Tinh Nhiên ngồi xuống sofa, cầm cốc nước lọc trong tay uống một ngụm.

Dọc đường đến đây, cô đã bình tĩnh hơn nhiều, giọng điệu lúc này cũng cực kì bình thản.

Diêu Mỹ vừa nghe cô nói vậy thì ngay lập tức nổi giận: “Đùa! Lần này cô ta lại dùng chiêu gì?”.

“Sốt 40 độ”.

“Sau đó Nam Cung Thiên Ân bỏ cậu lại trên giường đến phòng cô ta?”.

“Bể cô ta đi viện rồi”, Bạch Tinh Nhiên ngước mắt nhìn có nói: “Tiểu Mỹ mình không phải đến tìm cậu để cùng chửi cô ta, cũng không phải đến để nghe cậu an ủi.

“Vậy cậu đến làm gì?”.

“Giờ mình chỉ muốn ngủ thôi”.

“Vậy cậu mau vào phòng cho khách ngủ đi”, Diêu Mỹ vươn tay cầm cốc nước của cô lại, nói: “Cậu đừng đau lòng vội, mình sẽ nghĩ cách cho cậu”.

“Không cần nữa”, Bạch Tinh Nhiên khẽ hít mũi nói: “Mình đã quyết định rồi, mình không cần Nam Cung Thiên Ân nữa, không bao giờ cần nữa”.

“Tinh Nhiên, cậu làm vậy chẳng phải là đang cúi đầu với con tiểu tam vô liêm sỉ kia sao? Cậu cam lòng nhường người đàn ông mình yêu cho cô ta à?”.

“Mình cam lòng, sau việc tối nay mình cuối cùng cũng cam lòng”, Bạch Tinh Nhiên đứng dậy khỏi sofa, đi về phía phòng ngủ cho khách. Diêu Mỹ đuổi theo cô vào phòng ngủ trách cứ “Sức chiến đấu của cậu yếu quá đó, thế này không được.

Bạch Tinh Nhiên bất lực nói: “Tiểu Mỹ, thực ra không phải mình không tranh được với cô ta, Nam Cung Thiên Ân cũng không chỉ một lần hứa với mình sẽ không có quan hệ tình cảm với cô ta. Là tự mình không thể vượt qua nổi khúc mắc trong lòng, mình không chấp nhận nổi lúc mình và anh ấy bên nhau mà anh ấy lại yêu người phụ nữ khác, mình không muốn như vậy…

Nam Cung Thiên Ân nói tình cảm của anh dành cho Chu Chu là tình bạn, tình bạn quái gì, rõ ràng là yêu cô ta đến mức không phân biệt được đúng sai, yêu đến mức

Bạch Tinh Nhiên thở mạnh, kéo chăn chui vào.

Diêu Mỹ ngồi xuống cạnh giường cô, đẩy cô nói: “Vậy cậu cũng không quan tâm con gái cậu có bố hay không à? Nếu mình là cậu thì giờ mình sẽ đuổi tới bệnh viện, không rời Nam Cung Thiên Ân nửa bước, để con khốn kia không có cơ hội quyến rũ Nam Cung Thiên Ân, khiến cô ta…

“Có thể đừng nhắc đến con gái không?”, Bạch Tinh Nhiên bằng ngồi dậy từ trong chăn, bắt đầu kêu gào với cô ấy “Làm gì có con gái chứ? Đến cả Kiều Tư Hằng cũng đã nói không có, Kiều Tư Hằng nói căn bản không có con gái gì hết. Vì nó mà cố sống cổ chết giữ cái nhà này có ích gì? Nó sẽ về u? Căn bản là sẽ không về…”

Bạch Tinh Nhiên gào lên rồi bật khóc.

Cô khiến Diêu Mỹ hết hồn, cơ thể theo bản năng lùi ra sau, mãi mới nhìn chăm chăm cô nói: “Bao lâu nay đều là tự cậu nói tìm con gái, giờ sao lại nổi giận với mình? Mình đã nói với cậu đừng lãng phí thời gian vào cái việc chỉ có một phân mười nghìn khả năng, mà cậu cứ không nghe…

Thấy cô khóc thảm thiết như vậy, Diễu Mỹ cũng không tiện trách nữa: “Được rồi, giờ nghĩ thông suốt cũng không muộn, cậu nín đi đã, ngủ một giấc thật ngon, mai lại nghĩ việc sau này”.

Bạch Tinh Nhiên vẫn ôm chăn khóc khản cổ, thực ra cô chỉ giận dỗi mới nói vậy, cô vẫn chưa nghĩ thông, vẫn chưa từ bỏ, cũng sẽ không bỏ cuộc.

Dù một cái tát kia của Nam Cung Thiên Ân khiến tim cô lạnh giá…

Chu Chu sau khi vào viện thì được truyền nước giảm sốt, vết thương trên trán vẫn hơi khiến người ta đau lòng.

Lúc bác sĩ bằng bỏ vết thương cho cô ta, Chu Chu nước mặt lưng tròng hỏi: “Bác sĩ, có để lại sẹo không?”.

Bác sĩ cười tủm tỉm an ủi: “Yên tâm đi, chắc là sẽ không, chỉ là vết thương ngoài da thôi”.

“Thật không?”, Chu Chu hỏi.

“Đương nhiên”, bác sĩ ngước mắt nhìn Nam Cung Thiên Ân đang mất tập trung một cái trêu ghẹo: “Bạn trai cô tốt với cô như vậy, dù bị sẹo thì cũng không chế cô đầu, yên tâm đi”.

Chu Chu cũng nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái, trên mặt đầy vẻ xấu hổ, trong lòng thì lại ngọt ngấy.

Sau khi bác sĩ rời khỏi phòng bệnh, Chu Chu tựa ở đầu giường nhìn Nam Cung Thiên Ân đang đi qua đi lại gọi điện thoại trong phòng bệnh, vì thế lên tiếng an ủi: “Thiên Ân, có phải anh lo cho Tinh Nhiên không? Nếu vậy thì mau đi tìm cô ấy đi”.

Nam Cung Thiên Ân lại gọi cho Bạch Tinh Nhiên nhưng không ai nghe máy, anh cất điện thoại đi, ngồi xuống trước mặt Chu Chu, giơ tay lên sờ trán cô ta: “Sao vẫn còn nóng vậy?”.

“Em không sao, chắc tiêm xong thì sẽ hạ sốt, anh mau đi xem thử Tinh Nhiên đi”.

Nam Cung Thiên Ân nhìn cô ta, dịu dàng nói: “Tinh Nhiên mặc dù đánh hơi mạnh, nhưng cô ấy cũng là do tức quả, mong em có thể tha thứ cho cô ấy”.

“Yên tâm đi, vốn dĩ là do em không tốt, làm phiền hai người nghỉ ngơi, sao lại trách cô ấy được chứ?”, Chu Chu ngoan ngoãn nói.

Nam Cung Thiên Ân gật đầu: “Vậy em nghỉ ngơi đi, bảo Tiểu Nguyên nhìn bình truyền nước cho em”.

“Vâng”, Chu Chu gật đầu: “Anh cũng phải nghỉ ngơi thật tốt nhé”.

Nam Cung Thiên Ân đứng dậy ra khỏi phòng bệnh, gọi điện thoại cho phòng bảo vệ, sau khi biết Bạch Tinh Nhiên chạy ra ngoài thì tim thắt lại, bước ra cửa bệnh viện.

Anh vừa lái xe vừa men theo đường tìm kiếm bóng dáng Bạch Tinh Nhiên, vừa lần lượt gọi cho Tô Tích và Diệu Mỹ, Diêu Mỹ tức giận trả lời anh một câu: “Nam Cung Thiên Ân Tình Nhiên nhờ tôi chuyển lời cho anh, có tình đầu thì không có cô ấy có cô ấy thì không có tình đầu, tự anh chọn một người đi!”.

Nói xong câu này, Diêu Mỹ ngay lập tức dập máy.

Sau khi Diêu Mỹ dập máy thì xoay đầu nói với Bạch Tinh Nhiên đang vui người trong chăn: “Đợi đi, nếu anh ta vẫn kiên quyết để tình đầu ở biệt thự, vậy cậu cũng đừng khách sáo với anh ta nữa, mình ủng hộ cậu dứt khoát với anh ta!”.

Bạch Tinh Nhiên không lên tiếng, cũng không biết là ngủ chưa.

Biết Bạch Tinh Nhiên ở nhà Diêu Mỹ, Nam Cung Thiên Ân cũng yên tâm, một điểm mà anh thích ở Bạch Tinh Nhiên là vì cô kiên cường bất khuất, dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không tìm đến cái chết.

Ngày hôm sau trước khi đi làm, Nam Cung Thiên Ân đến viện thăm Chu Chu, sau đó mới đến công ty.

Mà việc đầu tiên anh làm khi đến công ty đó là hỏi trợ lý Nhan Bạch Tinh Nhiên có đến công ty không, trợ lý Nhan nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Thiên Ân thiếu gia, thiếu phu nhận đã nhờ người gửi đơn xin từ chức rồi”.
Nam Cung Thiên Ân sững sờ mất một lúc, ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Đến cả đơn xin từ chức cũng gửi đến rồi, xem ra lần này cô ấy thực sự rất tức giận.

Anh trầm ngâm một lát rồi nói: “Tôi biết rồi”.

“Thiên Ân thiếu gia anh không định ngăn cô ấy ư?”, trợ lý Nhan hỏi.

“Việc này tự tôi sẽ giải quyết”, anh nói xong thì ngồi xuống bắt đầu làm việc.

Trợ lý Nhan ra ngoài rồi, Nam Cung Thiên Ân lại chẳng có tâm trạng làm việc, anh nhớ lại câu nói tối qua Diều Mỹ hét với anh. Bạch Tinh Nhiên yêu cầu anh chọn một trong hai, mà rất hiển nhiên, hai người họ đúng là không thích hợp tiếp tục ở chung.

Anh do dự một lúc rồi lật bức ảnh đ vàng trong tủ ra, cô bé trong ảnh cười thật ngây thơ đáng yêu, Hoàn cảnh Chu Chu cho anh bức ảnh này, anh đến nay vẫn còn nhớ như in.

Năm ấy lúc anh sắp đi, từng hứa sẽ không quên cô ấy, Chu Chu nghe thấy rất vui, kéo cái ghế ra xé một bức ảnh trên bức tường kiểu cũ đưa cho anh, nhắc anh không được quên cô.

Bao nhiêu năm qua đi, anh đúng là vẫn chưa quên cô, suy nghĩ bao lâu nay của anh đều là khiến cô trở thành vợ mình, nhưng giờ đây… anh lại lấy người khác rồi.

Việc này có tính là một loại thất hẹn không? Tối về đến nhà, Nam Cung Thiên Ân nhìn thấy Tiểu Nguyên ở phòng ăn, anh nhìn lên tầng hỏi: “Chu tiểu thư vẫn khỏe chứ?”.

Buổi trưa Chu Chu cử đòi xuất viện, bác sĩ cũng nói có thể về nhà nghỉ ngơi, Nam Cung Thiên Ân bèn đồng ý.

Tiểu Nguyên vừa vội việc trong tay vừa sốt ruột nói: “Đại thiếu gia, sau bữa tối Chu tiểu thư lại bắt đầu sốt, tôi đang làm đá hạ sốt cho cô ấy”.

“Làm sao thế?”.

“Không biết nữa.”

Nam Cung Thiên Ân đi lên tầng, vào phòng ngủ của Chu Chu, quả nhiên nhìn thấy gương mặt cô ta đỏ ửng tựa vào đầu giường nhằm mắt nghỉ ngơi.

Anh đi tới, giơ tay lên sờ trán cô ta, quả nhiên vẫn hơi nóng.

Cảm nhận được sự lại gần của Nam Cung Thiên Ân, Chu Chu từ từ mở mắt ra, đôi mắt đỏ ửng nhìn chăm chăm anh.

“Có phải rất khó chịu không?”, Nam Cung Thiên Ân lại sở cổ cô ta: “Có lẽ là vết thương bị viêm, anh đưa em về bệnh viện”.

Nói xong, anh cúi người định bế cô ta khỏi giường, Chu Chu lúc này lại đột nhiên ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh. Đôi môi nóng bỏng của cô ta, Nam Cung Thiên Ân giật mình, sau đó nghiêng mặt đi nói: “Chu Chu, em ốm rồi”.

“Thiên Ân… xin lỗi, rất xin lỗi.”, Chu Chu ôm chặt anh, gương mặt nhỏ nhắn vùi vào lòng anh khóc như mưa: “Đều là lỗi của em, tay là do em cố ý làm bỏng, đàn cũng là em tự làm hỏng, tối qua cũng là em cố ý làm phiền hai người… vì em chỉ cần vừa nghĩ đến việc có lẽ anh đang ôm Tinh Nhiên nằm trên giường thân mật, là lòng em lại như dao cắt, em không nhịn được muốn quấy rối hai người…

“Thiên Ân, mọi việc em làm đều chỉ vì thăm dò, thăm dò tình cảm của anh với em và với Tinh Nhiên, nhưng em lại nhận ra dù anh đối xử tốt với em thế nào thì tim anh cũng vẫn ở chỗ cô ấy”, Chu Chu ôm chặt anh, khóc vô cùng đau lòng: “Anh yêu cô ấy rồi sao? Anh đã nói anh sẽ không yêu người khác… Thiên Ân…. anh đã hứa với em”.

Nam Cung Thiên Ân không cảm thấy ngạc nhiên, anh cũng không ngốc đến mức chút mảnh khỏe này cũng không nhìn ra, anh chỉ không nỡ trách cô ta, dù sao cô ta cũng vì yêu mới làm như vậy, dù sao cũng là anh phụ cô ta!

“Xin lỗi, Chu Chu…”, anh xoa tóc cô ta, đau lòng đến mức không biết phải nói gì.

“Em biết, lúc đầu đột nhiên biến mất là lỗi của em, nhưng em cũng là bị ép. Thiên Ân, anh có biết em ở bên đó cố gắng làm thêm kiếm tiền chính là để có thể thoát khỏi mẹ em về tìm anh, khó khăn lắm em mới về được, nhưng anh lại, nước mắt càng lần nhiều hơn, cô ta nghẹn ngào nói không nên lời.

“Anh tưởng em không cần anh nữa…”

“Sao em có thể không cần anh, anh quên lời hứa của chúng ta trước kia rồi sao? Rõ ràng chúng ta đã nói phải ở bên nhau trọn đời, sao anh có thể đột nhiên lấy người khác?”, Chu Chu ngắng gương mặt ướt nước mắt lên, nhìn chăm chăm anh, bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy gương mặt đẹp trai của anh: “Thiên Ân, anh quên rồi sao? Em đã nói em sẽ đích thân chăm sóc anh cả đời, dù anh sống được đến bao nhiêu tuổi, dù sức khỏe anh có tốt không em cũng sẽ ở bên anh. Tinh Nhiên có Lâm An Nam yêu cô ấy, có Kiều nhị thiếu gia thích cô ấy, nhưng em chẳng có gì cả, đến cả một người bạn em cũng không có, đến cả mẹ em cũng không thương em, trong thế giới của em chỉ có anh thôi… xin anh đừng bỏ em được không? Em thực sự không thể mất anh!”.

“Chu Chu…”.

“Thiên Ân. Chu Chu vội vàng ngắt lời anh: “Tinh Nhiên là một cô gái tốt, em biết anh thích cô ấy, nhưng người cô ấy yêu không chỉ có anh. Người chân chính đợi anh chục năm, yêu anh chục năm là em, là em mà. “.

“Anh căn bản không biết được nỗi khổ những ngày qua của em, mỗi khi thấy anh và Tinh Nhiên ở bên nhau là tìm em đau như muốn chết đi. Biết trước khó chịu như vậy thì lúc đầu em thà bị chết đuối dưới sông cũng không muốn được người ta cứu lên.

“Thiên Ân, em biết anh vẫn rất yêu em, rất quan tâm em, cho nên… xin anh về bên em được không? Lời hứa của chúng ta vẫn còn, anh không thể để mình em gìn giữ nó được”.

Cánh tay Nam Cung Thiên Ân đang ôm cô ta dân siết lại, nước mắt của cô ta khiến tim anh như tan ra.

Chu Chu vẫn nức nở bên tai anh: “Thiên Ân, nếu anh bỏ em thì em sẽ không sống tiếp được nữa…

Ở nhà Diễu Mỹ một đêm, Bạch Tinh Nhiên bèn dọn đến chung cư của Tô Tích.

Ba ngày liền, Nam Cung Thiên Ân không có dấu hiệu tìm cô, cô đau lòng đồng thời trái tim cũng dẫn bình ổn lại. Nếu Nam Cung Thiên Ân cứ thể chọn Chu Chu, vậy anh cũng không đáng để cô yêu, cô cuối cùng cũng có thể được giải thoát.

Thoát khỏi thế giới của anh, làm công việc mình thích, tìm người mình cần tìm, có lẽ sẽ buồn một thời gian rất dài, nhưng cô có thể chịu được, cũng như lúc đầu bị Lâm An Nam phản bội vậy.

Cuộc đời của cô không chỉ có tình yêu, cho nên cô chắc chắn sẽ không vì một người đàn ông mà khiến bản thân mình hỏng hẳn, nhất định sẽ không, nhất định không thể.

Tô Tích đặt ba phần công việc trước mặt cô rồi nói: “Mặc dù ba công ty này không bằng Tập đoàn Nam Cung, nhưng thực lực đều không kém, có tiềm năng phát triển tốt”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK