Mục lục
Người vợ thứ bảy của tổng tài ác ma Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà vấn đề này của cô ta cũng khiến Bạch Tinh Nhiên khó mà trả lời.

Nam Cung Thiên Ân có thích cô chút nào không? Vấn đề này bản thân cô cũng không biết, đôi khi cảm thấy anh thích cô, đôi khi lại cảm thấy anh chẳng hề thích.

“Tôi cũng không biết”, cô nói thật.

“Sao mày lại không biết được, bình thường anh ấy đối xử với mày tốt hay không mà mày cũng không biết à?”.

“Lúc tốt, lúc không”.

“Là sao, mày đang qua quýt với tao đấy à?”.

Bạch Tinh Nhiên đột nhiên xoay đầu nhìn cô ta, nói: “Rốt cuộc có thích hay không thì đợi bốn tháng sau sẽ biết”.

“Là sao?”, Bạch Ánh An không nghe hiểu ý của cô.

“Nếu anh ấy thích tôi, thì sẽ không để mặc tôi ở nhà mẹ đẻ tận bốn tháng. Anh ấy từng nói, sau khi con chào đời, nếu anh ấy còn muốn tôi, thì sẽ đích thân đón mẹ con tôi về, cho nên tốt nhất chị nên cầu nguyện bốn tháng sau anh ấy vẫn nhớ còn có tôi đi”.

Bốn tháng sau anh ấy còn muốn cô không? Sẽ đến nhà họ Bạch đón cô về không? Bản thân cô cũng không dám đoán mò vấn đề này.

Nam Cung Thiên Ân từng nói, thời gian bốn tháng có thể gặp rất nhiều người, xảy ra rất nhiều chuyện, bốn tháng sau sẽ thế nào ai cũng không biết được.

Anh nói không sai!

“Thế nhỡ anh ấy không cần mày, thì chẳng phải tao sẽ không vào được cửa nhà Nam Cung à?”, Bạch Ánh An hét nhỏ.

“Với năng lực của chị, chỗ nào mà chẳng vào được”, Bạch Tinh Nhiên cười mỉa mai.

“Cũng đúng”, Bạch Ánh An tự tin gật đầu, cô ta vẫn luôn rất tự tin với sức hút của bản thân.

Bạch Tinh Nhiên bị sự tự tin của cô ta làm cho hơi cạn lời, cô do dự một lúc rồi nói tiếp: “Hơn nữa đến lúc đó chị bế cốt nhục của nhà Nam Cung đến nhà, bọn họ cũng không thể không chấp nhận chị”.

Bạch Ánh An liếc bụng cô một cái, mặt mày khinh bỉ: “Vậy thì chưa chắc, ai mà thèm một đứa bé không sống lâu được chứ”.

“Mọi người cũng nói Nam Cung Thiên Ân không sống lâu được, lão phu nhân chẳng phải vẫn coi anh ấy là bảo bối sao?”, Bạch Tinh Nhiên không phục phản bác một câu.

Cô nhắc nhở Bạch Ánh An đừng quên cốt nhục của nhà Nam Cung này là hi vọng cô ta sẽ có thể coi trọng đứa bé này, đối xử với nó tốt chút, không ngờ người phụ nữ này vẫn là vẻ mặt khinh bỉ.

Cô Bạch đại tiểu thư này quả nhiên là quá tự tin với bản thân, tưởng sức hút của mình nhất định có thể khiến Nam Cung Thiên Ân đổ gục, chỉ có điều cô ta rốt cuộc có biết Nam Cung Thiên Ân chẳng thiếu phụ nữ có sức hút không.

“Dù đứa bé này khỏe hay yếu, thì cũng sẽ không gây bất lợi gì cho chị, xin chị hãy chấp nhận hiện thực đi, đừng vì nó là do tôi sinh mà có sự bài xích mạnh với nó”.

Không chỉ cô nói vậy, đến cả Hứa Nhã Dung trước đó cũng vẫn luôn nói như thế, Bạch Ánh An hơi bực mình phẩy tay: “Được rồi, chẳng phải là mày muốn tao đối xử tốt với con mày sao, mày yên tâm đi, tao sẽ đối xử tốt với nó”.

Bạch Tinh Nhiên khẽ thở phào, không nói nữa.

Hi vọng cô ta có thể nói được làm được mới tốt, người phụ nữ ngực to óc bằng quả nho này sao cứ không tin đứa bé có thể giúp cô ta về nhà Nam Cung chứ?

Với hiểu biết của cô với Nam Cung Thiên Ân, nếu có đứa con này thì cơ hội Bạch Ánh An về nhà Nam Cung thực sự lớn hơn nhiều.

Dù tháng ngày ở nhà họ Bạch rất khó chịu, song mặt trời mọc rồi lặn, thời gian phải trôi thì vẫn sẽ trôi đi mất, ngày phải đến vẫn sẽ đến.

Bạch Tinh Nhiên nhìn cái bụng đã to đùng của mình, còn một tuần nữa là đến ngày dự sinh, cũng có nghĩa là còn một tuần nữa đứa bé sẽ ra đời, sau đó rời khỏi vòng tay của cô.

Vừa nghĩ đến việc con sẽ rời xa mình, cô lại không kiềm được mà có cảm giác không nỡ, từ tận đáy lòng thà rằng ngày này đừng đến sớm như vậy.

Cô thà ở cái nơi đáng ghét này thêm mấy tháng, chịu đựng cặp mẹ con ác độc kia thêm mấy tháng, cũng không muốn xa cách với con mình sớm như vậy. Đây là cảm nhận gần đây cô mới ngộ ra, mà thời gian càng đến gần, cảm giác này lại càng mãnh liệt.

Trong bốn tháng này, cô cực ít ra ngoài, dù ra ngoài một chuyến cũng là có người đi theo.

Còn cô và Nam Cung Thiên Ân, từ sau lần tạm biệt ở đồn công an thì không còn gặp lại nữa.

Ở cùng một thành phố, hai người thế mà thực sự không gặp nhau lấy một lần, điện thoại cũng không gọi, giữa cả hai cứ như chưa từng quen biết vậy.

Trong lòng mặc dù cảm thấy buồn, nhưng đây là việc nằm trong kế hoạch của cô, mọi việc đều theo kế hoạch, cô phải cảm thấy vui mới đúng.

Đợi con chào đời, cô có thể đi đón mẹ và Tiểu Ý về, nghĩ đến việc này, sự không nỡ và buồn bã trong lòng mới đỡ hơn chút.

Cô tìm một chiếc váy rộng rãi trong tủ mặc vào, lấy một chiếc mũ rộng vành và kính râm ra, rồi mới đi đến cửa.

Mấy tháng qua, mấy lần thỉnh thoảng ra ngoài cô đều sẽ trùm kín bản thân như siêu sao, chính là để tránh gặp người của nhà Nam Cung ở bên ngoài, hôm nay cũng vậy.

Nghe nói trước khi sinh vận động một chút thì dễ đẻ, cô biết hôm nay Bạch Ánh An và Hứa Nhã Dung đều ra ngoài, cho nên định ra ngoài đi dạo một lúc.

Lúc xuống tầng một, đúng lúc chị Hồng mua đồ ăn về, nhìn thấy cô từ trên tầng xuống thì quan sát cô hỏi: “Tinh Nhiên, cô muốn ra ngoài à?”.

“Vâng, ra ngoài đi dạo”.

“Hôm nay nắng không to lắm ra ngoài đi lại cũng tốt, nhưng phải cẩn thận đó, đừng để cho người khác va vào”.

“Tôi sẽ cẩn thận”.

“Vậy tôi giúp cô gọi Tiểu Tinh đến”, chị Hồng nói rồi nhanh chân đi ra sân sau.

Mỗi lần ra ngoài thì đều là cô bé tên Tiểu Tinh kia đi cùng, nói trắng ra thì là Hứa Nhã Dung cử đến giám sát cô. Nhưng may mà Tiểu Tinh là một cô bé trong sáng, không có nhiều mưu mẹo thế.

Tiểu Tinh từ sân sau đi về rất nhanh, vừa đi về phía Bạch Tinh Nhiên vừa cười hì hì nói: “Nhị tiểu thư, tốt quá, ngày đẹp thế này thế mà chị Trần bảo tôi đi nhổ cỏ trong vườn hoa, cũng không sợ khiến người ta cháy nắng đen thui, nhưng mà cảm ơn cô, tôi có thể không cần nhổ cỏ rồi”.

“Đúng, cô không những có thể không cần nhổ cổ, còn có thể ra ngoài dạo phố”, Bạch Tinh Nhiên mỉm cười nói.

Vừa nghe đến dạo phố, Tiểu Tinh ngay lập tức hưng phấn: “Thật à? Có thể dạo phố ư?”.

“Ừm”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu.

“Tuyệt quá! Tôi đã một tuần rồi chưa rời khỏi nhà họ Bạch!”.

“Ranh con, cô đừng có mà chỉ lo bản thân dạo phố mà quên mất nhị tiểu thư, nhất định phải trông nhị tiểu thư cẩn thận, biết chưa?”, chị Hồng trách cứ.

“Biết rồi, biết lắm rồi”, Tiểu Tinh đồng ý liên tục.

Sau khi hai người cùng lên xe, Tiểu Tinh hưng phấn hỏi: “Nhị tiểu thư, chúng ta định đi đâu?”.

“Tôi đã hẹn bạn uống cà phê, cô có thể tự đi dạo xung quanh”, Bạch Tinh Nhiên nói.

“Nhị tiểu thư, cô thực sự chỉ uống cà phê sao? Không đi đâu hết?”, Tiểu Tinh cẩn thận hỏi.


Cô ấy không dám quên, chuyến ra ngoài này của mình là có nhiệm vụ, nếu Bạch Tinh Nhiên có chuyện gì thì chắc phu nhân sẽ lột da cô ấy mất.

Bạch Tinh Nhiên biết cô ấy đang lo cái gì, cười an ủi: “Đúng, chỉ uống cà phê, không đi đâu hết”.

“Vậy được, nhị tiểu thư uống cà phê xong nhớ gọi cho tôi, tôi đi đón cô về nhà”.

“Ừm, được”.

Xe dừng ở cửa một quán cà phê ở trung tâm thành phố, Tiểu Tinh không yên tâm để Bạch Tinh Nhiên vào một mình, cứ đòi đưa cô đến tận phòng riêng mới yên tâm, còn Bạch Tinh Nhiên cũng không ngăn cô ấy, hai người cùng đi vào quán cà phê.

Ánh sáng trong quán hơi nhập nhoạng, lúc đi qua một khúc rẽ thì Bạch Tinh Nhiên đột nhiên nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc đi tới từ phía trước, không ngờ lại là Nam Cung Thiên Ân!

Nam Cung Thiên Ân ở đầu bên kia hành lang lúc này đang vừa nói vừa cười với một cô gái xinh đẹp đi về phía này, hai người không biết đang nói cái gì mà vui như vậy.

“Nhị tiểu thư, sao cô không đi nữa?”, Tiểu Tinh phát hiện cô không đi theo thì xoay đầu quan sát cô, sau đó nhìn về phía trước theo ánh mắt cô. Cái nhìn này, Tiểu Tinh cũng chợt sững sờ, bất giác nhả ra một câu: “Là Thiên Ân thiếu gia…”.

Mặc dù cô ta biết Bạch Tinh Nhiên và Nam Cung Thiên Ân là vợ chồng, nhưng việc biết được ít lắm, cũng chưa bao giờ thấy Nam Cung Thiên Ân, cô ta biết Nam Cung Thiên Ân cũng là biết trên báo rồi say đắm như những cô gái khác.

Lúc này gặp được người thật, cũng không quan tâm anh là chồng ai nữa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người ta.

Bóng dáng Nam Cung Thiên Ân đã ngày càng gần, cuối cùng Bạch Tinh Nhiên tỉnh táo lại vội vàng quay người, trốn vào góc cua hành lang bên cạnh, tiện tay đè cái mũ xuống. Gần như là cùng lúc, Nam Cung Thiên Ân đi ngang qua người cô, thậm chí cô còn có thể nghe thấy rõ anh nói với người đẹp kia: “Tối rảnh không? Tôi đến chỗ cô…”.

Người đẹp lạnh lùng liếc Tiểu Tinh đang ngơ ra như gà gỗ một cái, cười yểu điệu đáp: “Được, tôi lúc nào cũng rảnh”.

“Thiên Ân thiếu gia…”, bước chân của Tiểu Tinh chuyển động theo hướng bọn họ rời đi, gọi một tiếng đầy say mê với bóng lưng của Nam Cung Thiên Ân.

Bạch Tinh Nhiên vội vàng nháy mắt với cô ấy bảo cô ấy câm miệng, cô nhóc mê trai này, nếu gọi Nam Cung Thiên Ân quay lại thì làm sao?

Cô lặng lẽ thò đầu ra, quả nhiên thấy Nam Cung Thiên Ân hơi dừng bước, xoay người lại…

Cô vội vàng rụt đầu về, cơ thể lùi ra sau.

Nam Cung Thiên Ân nghe thấy có người gọi mình thì quay đầu lại, thấy là một cô gái xa lạ đang vẫy tay với mình, việc thế này anh không phải lần đầu gặp, ngoài việc lạnh nhạt liếc một cái thì thậm chí đến cả nụ cười lịch sự cũng không có đã xoay người tiếp tục đi.

“Thiên Ân thiếu gia, tôi là fan trung thành của anh!”, Tiểu Tinh thấy anh quay đầu thì hai tay vẫy càng nhiệt tình hơn, kết quả người ta chẳng thèm nhìn cô ta nhiều, nên cái miệng nhỏ nhếch lên, mặt mày thất vọng lẩm bẩm: “Người ta đang chào hỏi với anh mà, dù gì cũng đáp lại cái chứ”.

Sau khi nhìn Nam Cung Thiên Ân ra khỏi quán cà phê, Tiểu Tinh mới sực nhớ ra nhiệm vụ chuyến đi này của mình, và một thân phận khác của Nam Cung Thiên Ân. Cô ấy rùng mình, vội vàng đi đến trước mặt Bạch Tinh Nhiên, tò mò nói: “Nhị tiểu thư, người vừa nãy là Thiên Ân thiếu gia đó, sao cô không chào hỏi với anh ấy?”.

Bạch Tinh Nhiên ngẩn ngơ tựa vào tường, cảm xúc trong lòng ngổn ngang.

Bốn tháng không gặp Nam Cung Thiên Ân, ngoài việc sắc mặt anh tốt hơn trước nhiều ra thì gần như không có thay đổi gì mấy.

Sắc mặt tốt là vì tâm trạng tốt nhỉ? Tháng ngày không có cô có lẽ anh cũng không có nhiều việc phiền lòng mấy, tâm trạng đương nhiên là tốt rồi. Còn cả người đẹp vừa nãy nữa, không biết cô ấy và anh có quan hệ gì nhỉ? Có phải là tình nhân mới của anh không?

Nam Cung thiếu gia hiện giờ hấp dẫn phụ nữ thế, bên cạnh có thêm một tình nhân cũng không có gì lạ nhỉ, tại sao cô nhìn dáng vẻ cười nói của bọn họ lại cảm thấy nhức mắt vậy chứ?

“Nhị tiểu thư, cô vẫn ổn chứ?”, Tiểu Tinh thấy cô mãi mà vẫn thẫn thờ ở hành lang thì quan tâm hỏi.

Bạch Tinh Nhiên khịt mũi, nói: “Tôi không sao”, nói xong thì đi ra khỏi góc rẽ hành lang, vừa đi về phía phòng riêng vừa cười khổ tự giễu, lúc này sao còn có thể có suy nghĩ như vậy với Nam Cung Thiên Ân chứ? Thực sự là không nên!

Sau khi đến phòng Diêu Mỹ đặt trước, Bạch Tinh Nhiên bảo Tiểu Tinh tự ra ngoài đi dạo, Tiểu Tinh vui vẻ đi mất.

Trong phòng chỉ còn hai người Bạch Tinh Nhiên và Diêu Mỹ, Bạch Tinh Nhiên liếc chiếc cốc trên bàn, nói: “Tô Tích đâu? Cậu ấy không đến à?”.

“Cậu ấy á, chắc cậu có thể đoán được cậu ấy chắc chắn sẽ không đến”, Diêu Mỹ ngẩng đầu lên nhìn cô: “Gọi cho cậu cốc sữa rồi, không có vấn đề gì chứ?”.

“Được”, Bạch Tinh Nhiên đi đến sofa ngồi xuống, trong lòng hơi buồn, cứ tưởng trước khi mình sinh gặp hai bạn thân một chút, không ngờ Tô Tích vẫn không chịu gặp cô.

Từ sau lần trước Tô Tích giúp cô làm kiểm tra siêu âm 3D xong thì nhoáng cái đã mấy tháng không gặp cô ấy rồi, cũng không biết dạo này cô ấy bận cái gì.

Thực ra cô biết rất rõ, Tô Tích không phải vì bận mới không ra, mà là không hề muốn gặp mình.

Vì một lần giấu giếm mà khiến Tô Tích giận đến vậy, cô cứ cảm thấy hơi sai sai, nhưng lại không hiểu rốt cuộc là tại sao.

Diêu Mỹ nghiêng người, dùng tay khẽ khàng vuốt bụng cô, cười tủm tỉm nói: “Bé con lớn nhanh thật, mới mấy tuần không gặp mà lại lớn hơn nhiều rồi”.

“Đủ tháng rồi mà, chắc chắn sẽ rất lớn”.

“Vậy à? Lần trước cậu bảo ngày dự sinh là bao giờ ý nhỉ?”.

“Mấy hôm nữa”.

“Nhanh thế, vậy chẳng phải cậu sắp giải thoát rồi sao?”.

“Đúng đó, mình sắp trở lại làm người tự do rồi”, Bạch Tinh Nhiên cố gượng cười, trong lòng thì lại khó chịu vô cùng, cô chẳng muốn trở lại làm người tự do gì cả.

Nếu con chắc chắn phải rời xa cô, thì cô thà nó cứ sống mãi trong bụng cô còn hơn, đương nhiên, việc này không thể xảy ra!

Ngồi trong quán cà phê với Diêu Mỹ một lúc rồi lại đi dạo một vòng ở trung tâm thương mại đối diện xong, Bạch Tinh Nhiên bèn cùng Tiểu Tinh về nhà.

Vốn dĩ cô không muốn về sớm vậy, nhưng chị Hồng gọi điện thoại nói với cô rằng Hứa Nhã Dung sau khi về thấy cô không ở nhà thì nổi giận hành một loạt người giúp việc không cho yên ổn.

Bạch Tinh Nhiên có thể không để ý tâm trạng của bà ta, nhưng không muốn những người giúp việc kia bị Hứa Nhã Dung mắng chửi vì cô, nên chọn nhanh chóng về nhà.

Vừa vào nhà, cô đã thấy Hứa Nhã Dung ngồi ở sofa với vẻ mặt hầm hầm, cứ như đang cố tình đợi cô về.

Không đợi cô nói gì, Hứa Nhã Dung tức giận đã bật dậy khỏi ghế sofa, trợn mắt với cô chửi: “Bạch Tinh Nhiên, lúc nào rồi mà mày còn chạy lung tung ra ngoài?”.


Chương 212: Ngày dự sinh đến rồi (2)
Chương 211: Ngày dự sinh đến rồi (1)


“Cả mày nữa!”, bà ta tiến lên trước, tát thật mạnh vào mặt Tiểu Tinh, tức giận quát: “Mày không thấy bụng nó to thế rồi à? Không biết ngày dự sinh của nó là mấy ngày sắp tới à? Không ngăn nó thì thôi đi, lại còn cùng nó ra ngoài”.

Tiểu Tinh bị tát một cái, tủi thân đến mức rớt nước mắt.

Bạch Tinh Nhiên vội vàng kéo cô ấy ra sau lưng, nói: “Là tôi muốn ra ngoài, bà đừng có trách họ nữa”.

“Bạch Tinh Nhiên mày có não không? Lúc nào rồi mà còn ra ngoài? Nhỡ đột nhiên vỡ ối thì mày phải làm sao?”.

“Tôi chỉ đi dạo linh tinh thôi, với lại ngày dự sinh vẫn chưa đến”.

“Ngày dự sinh chỉ là một con số đại khái, có thể đến trước cũng có thể muộn hơn, rốt cuộc mày có hiểu không?”.

“Tôi hiểu”, Bạch Tinh Nhiên đáp đại.

Mặc dù cô chưa sinh bao giờ, nhưng sách về phụ nữ có thai cô đọc rất nhiều, đương nhiên biết ngày dự sinh chưa chắc chính xác. Chỉ có điều cô cảm thấy sức khỏe mình rất tốt, chắc sẽ không sinh sớm, cho nên mới ra ngoài đi dạo một chút.

“Tao cảnh cáo mày, mấy hôm tới mày không được rời khỏi biệt thự, ngoan ngoãn ở nhà đợi sinh nghe chưa?”, Hứa Nhã Dung ra lệnh.

“Tôi biết rồi”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu.

Thời gian ngày càng gần, Hứa Nhã Dung lại ngày càng căng thẳng, dù sao thì việc đánh tráo người lớn như vậy, nhỡ có sơ sót gì thì mọi người cùng xong đời, bà ta đương nhiên sẽ căng thẳng. Cho nên hôm nay vừa nghe thấy chị Hồng nói Bạch Tinh Nhiên ra ngoài rồi thì ngay lập tức nổi giận.

Bà ta lo Bạch Tinh Nhiên lại bỏ trốn, chạy về bên Nam Cung Thiên Ân, vậy thì kế hoạch của bà ta sẽ hỏng hết.

May mà cô về rồi, lòng bà ta cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại.

Ngày dự sinh, Bạch Tinh Nhiên bị Hứa Nhã Dung gọi dậy từ sớm.

Hứa Nhã Dung khoanh tay trước ngực dựa vào khung cửa, vừa dặn chị hồng chuẩn bị hết đồ cần thiết vừa bảo Bạch Tinh Nhiên thay quần áo ra ngoài.

Bạch Tinh Nhiên thong thả xuống giường, nhìn chị Hồng đang thu dọn một cái, khó hiểu hỏi Hứa Nhã Dung: “Mới sáng ra đã đi đâu?”.

Hứa Nhã Dung nói: “Đến ngày dự sinh rồi, mày nói xem đi đâu?”.

“Nhưng tôi chưa có dấu hiệu gì là sắp sinh cả”.

“Đến viện ở một ngày đã, nếu trước sáng mai vẫn chưa sinh thì mổ lấy đứa bé ra”.

“Sao thế được?”.

“Đứa bé đủ tháng rồi, có gì mà không được?”, Hứa Nhã Dung nói với vẻ mặt lạnh tanh: “Hôm qua nhà Nam Cung đã gọi điện đến hỏi tình hình của mày rồi, tao lừa bà ta nói đứa bé còn một tuần nữa mới đến ngày dự sinh, nếu mấy hôm tới đứa bé này không ra đời, đợi đến khi người của nhà Nam Cung ra tay thì không đến lượt chúng ta kiểm soát tình hình”.

Thì ra đây là mục đích bà ta bảo mình sinh sớm, Bạch Tinh Nhiên khẽ hít một hơi, cầu xin: “Vậy ít nhất cũng cho tôi đợi ba hôm nữa chứ, có lẽ hai, ba hôm nữa đứa bé sẽ tự muốn ra thì sao?”.

Cô đọc sách thấy có nói, sinh mổ có ảnh hưởng đến cả IQ và sức khỏe của trẻ, vì phần đầu không trải qua quá trình bắt buộc là bị âm đạo chèn ép. Trong sách còn nói trước khi bé tự muốn chào đời, thì như người đang ngủ vậy, không thích bị người ta vô cớ gọi dậy. Thai nhi đã không khỏe mạnh rồi, nên cô mong mọi thứ thuận theo tự nhiên.

“Đến lúc đó xem tình hình sau”, Hứa Nhã Dung không muốn gây sự với cô lúc này, chỉ đành đáp cho có lệ.

Sau khi dọn đồ xong, Bạch Tinh Nhiên xuống tầng cùng Hứa Nhã Dung.

Hai người vừa đi đến cầu thang xoắn ốc, thì dưới tầng vang lên giọng nói cố ý cất cao của chị Hồng: “Phu nhân, chị Hà của nhà Nam Cung đến rồi!”.

Hai người ở trên tầng vừa nghe thấy chị Hà đến thì cùng sững sờ mất một lúc, Hứa Nhã Dung vội vàng kéo Bạch Tinh Nhiên vào chỗ khúc cua, sau đó nói vọng xuống: “Biết rồi, tôi xuống ngay đây”.

Trên mặt Hứa Nhã Dung hơi hoảng hốt, sau khi nghĩ một lúc thì nói với Bạch Tinh Nhiên: “Mày lên tầng tránh đi đã, đừng có mà xuống biết chưa?”.

Bạch Tinh Nhiên gật đầu, cũng chỉ có thể làm vậy thôi.

Hứa Nhã Dung hít sâu một hơi, chỉnh trang lại bản thân, điều chỉnh tâm trạng xong mới nhấc chân đi xuống tầng.

Dưới tầng, chị Hà nhìn quanh nhà, thấy Hứa Nhã Dung từ tầng hai xuống xong thì nhìn chằm chằm vào bà ta nói: “Bạch phu nhân, tôi thay mặt lão phu nhân đến thăm thiếu phu nhân”.

Trên gương mặt vốn hoảng hốt của Hứa Nhã Dung đã nặn ra nụ cười, vừa đón chị Hà ngồi xuống vừa cảm kích nói: “Lão phu nhân có lòng quá, nhớ đến Ánh An nhà tôi như vậy, chị Hà về nhớ thay tôi cảm ơn bà ấy nhé”.

Chị Hà cười cũng coi như lịch sự, nói: “Thiếu phu nhân mặc dù mang thai dị tật, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của nhà Nam Cung, hơn nữa thiếu phu nhân cố chấp muốn sinh, lão phu nhân đương nhiên cũng sẽ không bỏ rơi”.

“Ừm, dù sao thì cũng là một sinh mạng”, Hứa Nhã Dung cười phụ họa.

Chị Hà lại lần nữa nhìn xung quanh: “Thiếu phu nhân đâu? Sao lại không thấy cô ấy?”.

“À, Ánh An ra ngoài tập thể dục buổi sáng rồi, chẳng phải sắp sinh rồi sao, vận động nhiều có ích cho việc đẻ thường”.

“Vậy bao giờ cô ấy về?”.

“Nó không nói”, Hứa Nhã Dung hơi khó xử hỏi: “Để chị Hà đợi không thế này thực sự là ngại quá, hay là chị Hà có việc gì cứ nói với tôi đi, đợi nó về thì tôi chuyển lời cho nó”.

“Không có việc gì đặc biệt hết, chỉ đến thăm cô ấy thôi”, chị Hà nói.

“Vậy…”, Hứa Nhã Dung nghĩ một lúc: “Vậy hay là mai hoặc ngày kia chị Hà lại đến? Tôi bảo nó ở nhà đợi chị”.

Chị Hà hết cách, chỉ đành đáp: “Vậy được rồi, mai tôi lại đến”, nói xong chị ta đứng dậy khỏi sofa xin phép về.

“Chị Hà ngồi chơi thêm lát nữa đi”, Hứa Nhã Dung vờ vịt giữ người.

Chị Hà lắc đầu: “Thôi, tôi còn phải vội về”, chị ta chỉ đồ bổ trên bàn: “Đây là đồ bổ trước khi sinh đại thiếu gia bảo tôi chuẩn bị cho thiếu phu nhân, phiền bà cho thiếu phu nhân ăn”.

“Đại thiếu gia chuẩn bị ư?” Hứa Nhã Dung vui mừng, không ngờ Nam Cung Thiên Ân còn chuẩn bị đồ bổ cho Bạch Tinh Nhiên, xem ra anh không phải không có tình cảm với Bạch Tinh Nhiên. Nếu thực sự như vậy, thì Bạch Ánh An vào nhà Nam Cung sẽ dễ hơn nhiều.

“Đại thiếu gia cũng hi vọng đứa bé có thể khỏe mạnh chút”, chị Hà nói.

“Ừm, vậy tôi thay Ánh An nhà tôi cảm ơn đại thiếu gia, đứa bé chắc sẽ không yếu lắm đâu”.

“Mong là thế”, chị Hà khẽ thở dài, xoay người đi về phía cửa.

“Tiểu Tinh, mau tiễn chị Hà”, Hứa Nhã Dung sai Tiểu Tinh ở bên cạnh.

Tiểu Tinh gật đầu, đi cùng chị Hà ra cửa.

Nhìn xe của nhà Nam Cung rời đi, Hứa Nhã Dung mới thở phào, nguy hiểm thật.

Bà ta xoay người, nhìn Bạch Tinh Nhiên đang thong thả bước xuống nói: “Thấy chưa? Càng kéo dài thì càng nguy hiểm, nếu mai chị ta lại đến, thì tao không biết phải dùng cách gì để ứng phó đâu”.


Chương 213: Ngày dự sinh đến rồi (3)


Ánh mắt của Bạch Tinh Nhiên vẫn hướng về phía cửa, sau đó lại dừng ở đống đồ bổ trên bàn, vừa nãy là cô nghe nhầm sao? Chị Hà nói những đồ bổ này là Nam Cung Thiên Ân chuẩn bị cho cô?

Sao có thể chứ? Sao Nam Cung Thiên Ân có thể chuẩn bị đồ bổ cho cô chứ?

Bốn tháng qua, Nam Cung Thiên Ân không đến thăm cô, cũng không gọi điện cho cô lần nào, hai hôm trước tình cờ gặp cũng là cảnh anh ở bên người phụ nữ khác. Trong tình hình ấy sao anh có thể còn nhớ đến cô? Sao có thể tặng đồ bổ cho cô chứ?

Có lẽ anh làm vậy chỉ vì đứa bé trong bụng cô? Như chị Hà nói, dù sao cũng là cốt nhục của nhà Nam Cung, anh cũng mong đứa bé khỏe mạnh như mọi người.

Nhất định là như vậy rồi!

Mặc dù mọi việc chẳng liên quan gì đến mình, nhưng nghĩ đến việc Nam Cung Thiên Ân đối xử tốt với mình chỉ vì đứa bé này, trong lòng cô vẫn hơi chán nản, khó chịu.

Trong tiềm thức, cô vẫn mong Nam Cung Thiên Ân sẽ nhớ đến cô, cần cô!

“Ngơ ra đó làm gì? Mau đi thôi”, Hứa Nhã Dung thấy cô ngẩn ngơ nhìn đống đồ bổ trên bàn, giục một câu rồi lạnh lùng nói: “Sao? Mày còn muốn ăn mấy cái đồ bổ này rồi mới đi à? Nói cho mày biết, không cần thiết đâu”.

Bạch Tinh Nhiên tỉnh táo lại, không nói gì theo Hứa Nhã Dung lên xe.

Xe lái ra khỏi biệt thự nhà họ Bạch, hòa vào dòng xe trên đường.

Suốt dọc đường chỉ nghe thấy Hứa Nhã Dung nhắc đi nhắc lại cô một số việc cần chú ý, mặc dù đã dặn không dưới một trăm lần, nhưng để an toàn Hứa Nhã Dung không hề cảm thấy phiền.

Xe lái về hướng Thành Bắc, Bạch Tinh Nhiên từ đầu chí cuối đều tựa vào lưng ghế cuối cùng hỏi một câu: “Bà định đưa tôi đến bệnh viện nào?”.

Hứa Nhã Dung ngừng lảm nhảm, liếc cô một cái nói: “Bệnh viện Hằng Tinh, chủ nhiệm khoa phụ sản ở đó là bạn học cũ của tao”.

Hằng Tinh? Đó không phải bệnh viện của nhà chồng Tô Tích ư?

Nhưng việc này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, Châu Thành ngoài mấy bệnh viện nhân dân ra thì chỉ có Hồng Ân và Hằng Tinh là tốt nhất, to nhất, mà Hứa Nhã Dung lại có bạn học ở Hằng Tinh, đến đó đẻ là điều đương nhiên.

Bạch Tinh Nhiên nghi hoặc hỏi: “Vậy… bà có nói với người đó kế hoạch của bà không?”.

“Cần gì phải nói với cô ấy, cô ấy chỉ lo việc đỡ đẻ cho tao, sắp xếp phòng bệnh tốt là được. Đợi mày đẻ xong, lúc Ánh An ở viện thay mày, thật thật giả giả cô ấy chưa chắc đã phân biệt được”.

Hứa Nhã Dung chọn chỗ này còn một nguyên nhân khác là vì sợ đến lúc đó nhỡ có tình hình đột xuất gì thì không có người quen khó mà dàn xếp.

Có người quen đúng là tốt hơn chút, Bạch Tinh Nhiên vừa vào viện đã được xếp đến một phòng bệnh VIP, chủ nhiệm khoa phụ sản cũng cực kì nhiệt tình với cô, còn đích thân kiểm tra trước khi sinh cho cô.

Sau khi kiểm tra xong, Hứa Nhã Dung hơi sốt ruột hỏi: “Chủ nhiệm Lam, hôm nay đã là ngày dự sinh rồi, sao bụng nó vẫn chưa có dấu hiệu gì thế?”.

Chủ nhiệm Lam vừa dọn đồ vừa mỉm cười nói: “Bạch phu nhân, bà đừng nóng vội, mọi mặt của đứa bé đều rất tốt, đầu cũng đã xuống rồi, chắc một, hai hôm nữa là ra thôi”.

“Tôi muốn cho nó đẻ hôm nay, chẳng phải có thể tiêm thuốc kích đẻ sao?”.

“Có chứ, nhưng tôi cảm thấy không cần, đang yên đang lành sao lại muốn kích đẻ?”, chủ nhiệm Lam tỏ vẻ khó hiểu, sau đó quay sang Bạch Tinh Nhiên: “Sao thế Ánh An, mang thai khó chịu à? Kiên trì thêm một, hai hôm là được giải phóng rồi”.

Không đợi Bạch Tinh Nhiên lên tiếng, Hứa Nhã Dung đã cướp lời: “Là thế này, tôi tính ngày rồi, quyết định ngày sinh của bé là hôm nay, cho nên phiền bà giúp tôi tiêm thuốc kích đẻ cho nó đi”.

“Thì ra là chọn ngày, thời đại nào rồi còn tin cái này”, chủ nhiệm Lam lắc đầu bật cười.

Hứa Nhã Dung gần như là nghiến răng nhẫn nại nói: “Đúng đó, chúng tôi đều tin cái này”.

“Vậy được, tôi tiêm cho bà”, chủ nhiệm Lam nói xong thì xoay người đi ra cửa phòng bệnh.

Trong phòng bệnh chỉ còn hai người Hứa Nhã Dung và Bạch Tinh Nhiên, Hứa Nhã Dung khẽ hít một hơi, nhìn Bạch Tinh Nhiên nói: “Có rất nhiều sản phụ tiêm thuốc kích đẻ, mày cũng đừng có sợ, tiêm xong thì đứa bé vẫn có thể đẻ thường”.

Bạch Tinh Nhiên biết Hứa Nhã Dung đã quyết, bản thân có nói gì cũng vô ích, hơn nữa Hứa Nhã Dung lo lắng không phải vô lý, nhỡ mai chị Hà lại đến nhà họ Bạch tìm người thì đúng là không dễ ứng phó.

Nếu bị chị Hà nghi ngờ, vậy thì mọi kế hoạch sẽ lại bị làm rối loạn, hi sinh của cô mấy tháng nay cũng mất hết ý nghĩa.

Nếu vì thế mà chọc giận Hứa Nhã Dung, vậy Tiểu Ý sẽ nguy hiểm mất.

Cô y tá đâm mũi kim kích đẻ vào mạch máu của Bạch Tinh Nhiên xong thì nhắc nhở: “Lát nữa sẽ từ từ có phản ứng, nếu bụng bắt đầu đau thì nói cho bọn tôi biết”.

“Được, tôi biết rồi”.

“Vậy cô nghỉ ngơi đi”, cô y tá đẩy xe rời khỏi phòng bệnh.

Vẫn là Tiểu Tinh ở lại phòng bệnh chăm sóc cô, Bạch Tinh Nhiên nhìn nước từng giọt từng giọt chảy vào mạch máu mình, trong lòng không kiềm được bắt đầu hồi hộp.

Dù sao cũng là lần đầu có thai sinh con, cô nghe người khác nói nỗi đau đó còn khó chịu hơn cả chết, trong lòng ít nhiều gì cũng hơi căng thẳng.

Nước chảy hơn một tiếng, lúc gần trưa, Bạch Tinh Nhiên quả nhiên cảm thấy bụng mình bắt đầu có phản ứng. Từng cơn đau ập tới, không phải cực kì rõ ràng, nhưng lại từ từ ngày càng nghiêm trọng.

Tiểu Tinh thấy vẻ mặt cô kì lạ, vội buông điện thoại xuống quan tâm hỏi: “Tiểu thư, cô sao thế? Có phải sắp sinh không?”.

“Có lẽ là thế”, Bạch Tinh Nhiên nói với cô ấy: “Cô đi báo cho bác sĩ giúp tôi, cứ nói tôi đau bụng”.

“Được, tôi đi ngay”, Tiểu Tinh vội vàng chạy ra cửa phòng bệnh.

Không đợi bác sĩ đến, Bạch Tinh Nhiên đã đau đến mức sắp không chịu nổi, cô nhớ trong sách nói nếu bình thường thì có thể duy trì khoảng một ngày, không ngờ cơn đau của cô lại đến nhanh chóng như vậy.

Tiểu Tinh trước giờ luôn là một cô nhóc ham chơi, lâu thế mà chưa quay lại, Bạch Tinh Nhiên đoán cô ấy chắc lại bị anh đẹp trai nào hoặc game di động nào làm cho mê mẩn rồi. Chỉ đành tự chống người xuống giường, thong thả đi ra cửa phòng bệnh.

Vừa nãy rẽ trái, rẽ phải đi theo chủ nhiệm Lam suốt dọc đường, lúc này ra khỏi phòng bệnh, Bạch Tinh Nhiên lại không biết quầy y tá ở hướng nào, cô chống tay vào tường, đợi cơn đau đỡ hơn thì mới lại đi về phía trước.

Cô vất vả tiến về trước mấy bước, lúc đi qua cửa một phòng bệnh đột nhiên nghe thấy bên trong vang lên giọng nói quen thuộc, giọng nói ấy mặc dù Bạch Tinh Nhiên không nghe nhiều nhưng lại nhớ như in.

Chính là giọng nói này, không chỉ một lần sỉ nhục cô trước mặt mọi người, khiến cô bẽ mặt. Cô nhớ cô ta là Hà Linh - em họ của Bạch Ánh An, một người phụ nữ ác độc như Bạch Ánh An.

Bạch Tinh Nhiên vốn không cố ý nghe bọn họ nói chuyện, chỉ là đúng lúc cơn đau bắt đầu, cô buộc phải dừng bước đợi cơn đau qua đi.

Giọng Hà Linh truyền vào tai cô qua cảnh cửa đóng kín: “Chị họ, chị chưa nuôi con bao giờ, đến lúc đó làm sao mà nuôi được con của cái đứa con hoang kia? Nuôi con phiền lắm, mỗi ngày em nhìn con trai của anh em đã phiền lắm rồi, chứ đừng nói là nuôi”.
Chương 214: Ngày dự sinh đến rồi (4)


“Em nghĩ chị là người thích trông trẻ sao?”, Bạch Ánh An hỏi với giọng coi thường.

“Em thấy không giống lắm, cho nên mới tò mò cuộc sống sau này của chị sẽ như thế nào mà”.

“Yên tâm đi, đấy vốn dĩ là cái thai dị tật, có sống được mấy ngày không còn chưa biết ấy, chắc chẳng đến mấy ngày là giải thoát thôi”.

“Nhỡ sống được tiếp thì sao?”.

“Sống được tiếp? Nếu chị không cho nó sống, thì nó sống tiếp nổi không?”, Bạch Ánh An cười nham hiểm.

“Hả? Không phải là chị sẽ...”, Hà Linh thốt lên.

“Một đứa trẻ dị tật, kể cả nửa đêm chị bóp chết nó thì cũng sẽ chẳng có ai nghi ngờ hết, chị sợ gì chứ”, Bạch Ánh An nói như điều đương nhiên, Bạch Tinh Nhiên lại mềm nhũn hai chân, suýt chút nữa ngã luôn xuống đất.

Cô có thể đoán được Bạch Ánh An sẽ không yêu thương đứa bé, nhưng cô cứ tưởng Bạch Ánh An sẽ vì đứa bé có thể giúp cô ta giữ vững vị trí của mình mà đối xử tốt với nó, kể cả cô ta đối xử với đứa bé không tốt, người của nhà Nam Cung cũng sẽ yêu thương đứa bé hết lòng hết dạ, giống như yêu thương Nam Cung Thiên Ân vậy.

Nhưng...

Cũng phải thôi, nếu cô ta thật sự không muốn đứa bé này, nửa đêm bóp chết nó thì cũng sẽ chẳng có ai nghi ngờ, kể cả người của nhà Nam Cung có chăm sóc đứa bé chu đáo đến đâu, cô ta với tư cách là một mẹ cũng vẫn có cơ hội để giết chết đứa bé.

Đôi chân nhũn ra, bụng thì đau đớn, Bạch Tinh Nhiên cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa, mà bên tai vẫn văng vẳng giọng nói chát chúa của hai người kia: “Cách này hay đấy, chị là mẹ của đứa bé, chắc chắn sẽ chẳng có ai nghi ngờ đâu”.

“Đương nhiên rồi, chờ sau khi chị vào nhà Nam Cung thuận lợi rồi sẽ mang thai cho Nam Cung Thiên Ân, chắc chắn sẽ không cho phép đứa con của con ranh kia được sống trên đời này rồi”.

“Đúng thế, giữ nó lại sớm muộn cũng là mối họa thôi”.

Bạch Tinh Nhiên không nghe tiếp nổi nữa, lại không đi được, chỉ có thể đưa tay lên bịt hai tai, người cô dựa vào tường cố gắng hít thở, nước mắt cứ thế tuôn ra.

“Ơ, Bạch tiểu thư sao lại ở đây vậy?”, cô y tá nhìn thấy cô dựa vào tường khóc giàn giụa nước mắt, vội vàng đi tới đỡ cô.

Bạch Tinh Nhiên đưa tay ra hiệu cho cô ấy dìu mình đi, cô y tá vừa đỡ cô đi về phía trước vừa quan tâm hỏi: “Tiểu thư, cô đau bụng à? Với lại, cô ở phòng bệnh nào thế?”.

“Không phải”, Bạch Tinh Nhiên cố nhịn đau, sau đó chỉ vào cầu thang bộ phía trước, sau khi cô y tá dìu cô quá đó, không yên tâm hỏi tiếp: “Tiểu thư rốt cuộc cô sao vậy? Có chuyện gì cần tôi giúp không.”

“Tôi không sao, chỉ là cãi nhau với bố đứa bé thôi, cô cứ đi đi”, Bạch Tinh Nhiên cố gắng tỏ vẻ mình không bị sao cả.

Cô y tá nghe thấy cô nói cãi nhau với bố đứa bé, lúc này mới thở phào dặn dò cô: “Vậy cô chú ý chút nha, tôi đi làm việc của mình đây”.

“Ừ”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu.

Khó khăn lắm mới bảo được cô y tá đi khỏi, Bạch Tinh Nhiên đau đến mức hai tay bám chặt vào lan can cầu thang cứ thế thở hổn hển, trên trán đã lấm tấm những hạt mồ hôi lạnh.

Cô phải làm sao đây? Nên làm gì đây?

Giờ chạy trốn thì đã không kịp nữa, đứa bé sắp sinh rồi, cô cũng không thể đi nổi.

Nhưng nếu không đi, đứa bé rơi vào tay Bạch Ánh An chỉ có một con đường chết, cô không thể vì cứu Tiểu Ý mà đẩy đứa con ruột của mình vào đường cùng.

Trong lúc cấp bách, cô lấy điện thoại ra run rẩy bấm số gọi.

Lúc này cô cũng không biết nên tìm ai giúp đỡ sẽ thích hợp hơn, tìm Nam Cung Thiên Ân à? Làm sao để giải thích cho anh ấy tất cả? Nếu nói sự thật với anh ấy, anh ấy sẽ xử lý cô ra sao? Hai mẹ con Hứa Nhã Dung lại sẽ xử lý mẹ và em trai cô như thế nào.

Hay là tìm Tô Tích giúp đỡ, đúng rồi, đây là bệnh viện của chồng Tô Tích, cô ấy chắc chắn có thể giúp cô.

Cuối cùng cô gọi vào số của Tô Tích, điện thoại reo một lúc mới thấy giọng nói lạnh nhạt chế giễu quen thuộc của Tô Tích vang lên: “Nam Cung thiếu phu nhân, không biết cậu lần này...”.

Không chờ cho cô ấy chế giễu tiếp, Bạch Tinh Nhiên vội vàng cầu cứu: “Tiểu Tích, xin cậu hãy giúp mình, mình hứa đây sẽ là lần cuối, xin cậu đấy...”.

“Cậu lại sao thế?”, Tô Tích rõ ràng có chút bực mình.

Cô ấy biết Bạch Tinh Nhiên gọi điện cho cô ấy chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp cả, quả nhiên lại là khóc lóc cầu cứu.

Bạch Tinh Nhiên đau đớn hít vào một hơi nói: “Tiểu Tích... mình không biết phải giải thích cho cậu thế nào về tình hình lúc này của mình, mình... mình đang ở Bệnh viện Hằng Tinh sắp sinh rồi, không kịp chuyển viện nữa. Tiểu Tích... mình muốn nhờ cậu giúp mình giấu đứa bé đi, cứ nói là đứa bé đã chết, chứ không thể để đứa bé rơi vào tay mẹ kế của mình, xin cậu đấy...”.

“Cậu điên rồi à, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nói đứa bé chết mà không có thi thể, bệnh viện phải giải thích thế nào với người nhà đây?”.

“Mình không biết, mình không biết...”, Bạch Tinh Nhiên sốt ruột khóc nức lên: “Tiểu Tích, cậu nghĩ cách giúp mình đi, xin cậu đấy...”.

“Mình chưa bao giờ có quan hệ với Bệnh viện Hằng Tinh cả, chuyện này mình không giúp cậu được”.

“Tiểu Tích, cậu nhất định phải giúp mình, ngoài cậu ra không ai có thể giúp mình được... mình không muốn đứa con của mình bị kẻ ác hại chết, kể cả nó sinh ra là đứa trẻ dị tật mình cũng không nỡ để nó phải chết, xin cậu đấy...”.

Tô Tích ở bên đầu dây kia im lặng một lát mới nói: “Vậy được, mình giúp cậu thêm một lần nữa, coi như bù đắp cho lần trước đã lừa cậu”.

“Cậu lừa mình gì thế?”, Bạch Tinh Nhiên hỏi đại một câu, thực ra giờ đây cô không hề quan tâm đến điều này, cô chỉ muốn Tô Tích xuất hiện nhanh chút, mau chóng đến giúp cô đưa đứa bé đi.

“Đồ ngốc, bản báo cáo kết quả lần trước là giả thôi, con của cậu khỏe lắm”, Tô Tích cười chế giễu.

“Cậu nói gì cơ?”, Bạch Tinh Nhiên kinh ngạc.

“Mình nói là con của cậu rất bình thường, bản báo cáo kết quả ở Bệnh viện Hồng Ân là do Nam Cung Thiên Ân làm giả đó”, Tô Tích nói.

Lúc đó Tô Tích làm giả bản báo cáo kết quả, chủ yếu vì cảm thấy hành vi của Nam Cung Thiên Ân quá trơ tráo, cô ấy nghĩ Bạch Tinh Nhiên không nên sinh con cho anh, hy vọng Bạch Tinh Nhiên có thể lựa chọn bỏ đứa bé đi sau khi nhận được bản báo cáo.

Cô ấy không ngờ Bạch Tinh Nhiên lại cố chấp đến ngốc ngếch như vậy, rõ ràng biết đứa bé không bình thường vẫn cứ một mực muốn sinh nó ra.

“Còn nữa... mình nói cho cậu một bí mật là, đứa bé trong bụng cậu không chỉ là một đứa bé khỏe mạnh, mà còn là một bé gái dễ thương nữa đấy”.

Bạch Tinh Nhiên quá đỗi kinh ngạc, kinh ngạc đến mức nhất thời quên cả đau.

Cho đến khi cơn đau mới ập đến, cô mới không kìm được mà hét lên: “Tô Tích! Rốt cuộc là cậu đã xuất phát chưa thế!”.

“Mình sắp đến nơi rồi, cậu cố chịu một chút, lát nữa mình sẽ gọi lại cho cậu”, Tô Tích nói xong liền cúp điện thoại.

Sau khi cúp máy, cơ thể Bạch Tinh Nhiên lần theo lan can từng chút một rồi ngồi xuống bậc cầu thang, cô ngồi đó vừa khóc vừa cười, như con ngốc vậy.
Chương 215: Không thấy Tinh Nhiên đâu (1)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK