Lão phu nhân nhìn qua cửa kính xe thấy khung cảnh lạ lẫm, liền hỏi Nam Cung Thiên Ân: “Thiên Ân, sao cháu lại đi đường này?”.
Nam Cung Thiên Ân bấy giờ mới ý thức được mình đã đi đường vòng, bèn nói: “Cháu quen rồi”.
Con đường này là đường đi đến trường mầm non nơi Tiếu Vãn Nhiên học, mặc dù giờ Tiếu Vãn Nhiên đã không đi học nữa, nhưng anh vẫn hay có thói quen đi đường này vào giờ tan trường đế xem có gặp Bạch Tinh Nhiên đến đón Tiếu Vãn Nhiên không.
“Phía trước có phải có bắt cóc trẻ em không?”, lão phu nhân bỗng chỉ về phía trước hỏi.
Nam Cung Thiên Ân cũng nhìn theo tay chí của lão phu nhân, đúng là thấy một người đàn ông đang đuổi theo một đứa bé, mà đứa bé đó càng nhìn càng thấy quen.
“Vãn Nhiên?”, Nam Cung Thiên Ân lấm bấm một tiếng, rồi đạp chân ga tăng tốc, sau đó dừng xe lại trước mặt đứa bé.
“Thiên Ân, cháu làm gì thế?”, không kịp trả lời lão phu nhân, Nam Cung Thiên Ân lập tức lao ra khỏi xe, thấy vậy lão phu nhân liền quay sang bảo chị Hà ngồi bên cạnh: “Mau gọi điện báo cảnh sát”.
“Vâng”, chị Hà vội lấy điện thoại ra gọi.
Tiếu Vãn Nhiên còn nhỏ, chưa chạy được bao xa đã bị tên đàn ông đó bắt lại, mặc dù cô bé giãy giụa khóc lóc, nhưng tên đó không ngừng nói: “Thỏ con, còn bướng à, về nhà đế xem bố trừng trị con thế nào”.
Người đi đường tưởng là bố đang dạy con, nên cũng không ai đế ý.
Vào lúc tên đó đang định bế Tiếu Vãn Nhiên lên ô tô, thì Nam Cung Thiên Ân chạy tới đấm cho hắn một cái.
“Mau thả con bé ra”, nói rồi anh lại đấm thêm một cái nữa.
“Chú Thiên Ân!”, Tiếu Vãn Nhiên nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân thì càng khóc to hơn.
Tên kia vừa thấy hai người quen nhau thì biết là gặp ma rồi, vội vàng bỏ chạy.
Nhưng chưa kịp chạy thì đã bị Nam Cung Thiên Ân tóm lại, đánh cho ngã lăn ra đất.
Chưa được bao lâu thì cảnh sát đên, giải tên đó về đồn.
Bấy giờ Nam Cung Thiên Ân mới ngồi xuống trước mặt Tiểu Vãn Nhiên, lau nước mắt cho cô bé, quan tâm hỏi:”Vãn Nhiên, cháu không sao chứ? Sao lại một mình ở đây thế này?”
“Mẹ …mẹ bị kẻ xấu bắt đi rồi…Chú Thiên Ân…xin chú cứu mẹ cháu…” Tiểu Vãn Nhiên vừa nức nở khóc vừa nói.
Cái gì? Bạch Tinh Nhiên bị bắt đi? Là ai làm?
Đầu óc anh trống rỗng, Tiểu Vãn Nhiên liền chỉ tay vào tên bắt cóc đang bị cảnh sát giữ:”Là bọn họ bắt mẹ cháu đi.”
Nam Cung Thiên Ân định thần lại, vừa bế cô bé lên xe vừa an ủi:”Vãn Nhiên ngoan, chú nhất định sẽ cứu mẹ cháu.”
Sau khi giao Vãn Nhiên lại cho lão phu nhân chăm sóc, dặn dò bà ta không được để Chu Chu lại gần cô bé, anh lập tức gọi điện cho Tiểu Lâm đến đón bọn họ, còn mình thì theo cảnh sát về cục để thẩm vấn tên kia.
Thẩm vấn hơn hai tiếng đồng hồ, mặc dù tên kia đã chịu khai ra số điện thoại của đồng bọn, nhưng đến bản thân hắn lúc này cũng không liên lạc được với chúng nữa, đều tắt máy hết rồi.
Hỏi ai là người sai bảo chúng, thì hắn một mực nói không biết, chí có tên đại ca đang đi cùng Bạch Tinh
Nhiên biết, còn bọn chúng thì là làm theo lệnh mà thôi.
Nam Cung Thiên Ân tức giận đập bàn, rốt cuộc là ai? Anh nghĩ đi nghĩ lại, thì chỉ có thể là Chu Chu, ngoài cô ta ra thì không thế là ai khác được.
Nhưng giờ này có gọi cho cô ta đòi người, thì cô ta chắc chắn cũng sẽ sống chết không nhận, mà anh lại không có bằng chứng, cũng chẳng thế làm gì cô ta được.
Thiết nghĩ nếu là anh trước đây, nhất định sẽ cài định vị vào điện thoại của Bạch Tinh Nhiên, nhưng Kiều Phong thì anh không biết.
Hết cách rồi, anh vẫn là gọi đánh liều gọi cho Kiều Phong.
Vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã lên tiếng: “Anh lại đưa vợ con tôi đi đâu thế?”.
“Kiều nhị thiếu gia, cậu luôn miệng nói là có thế bảo vệ tốt cho Tinh Nhiên, vậy mà bây giờ cô ấy bị người ta bắt đi cậu cũng không biết”.
Kiều Phong nghe vậy liền hốt hoảng: “Cái gì? Tinh Nhiên bị người ta bắt đi? Là ai làm? Thế còn Vãn Nhiên? Vãn Nhiên thì sao?”.
“Ai làm bây giờ không quan trọng, quan trọng là phải tìm ra được cô ấy, anh nói đi, anh có cài định vị trên người cô ấy không?”.
“Có có… tôi có cài định vị trên dây chuyền của cô ấy, đợi một lát, tôi tìm ngay đây….”, Kiều Phong luống cuống: “Anh nhất định phải cứu cô ấy về nhé”.
“Anh yên tâm, cô ấy là người của tôi, tôi nhất định sẽ cứu CO ay vê.
A, Vãn Nhiên đang ở chỗ tôi, xong việc tôi sẽ đưa con bé về cho cậu, cậu yên tâm”.
“Cảm ơn….”
Kiều Phong cúp máy, đôi tay run rấy mở phần mềm định vị ra, rồi gửi địa chí sang cho Nam Cung Thiên Ân.
Từ Lúc Nam Cung Thiên Ân biết thân phận thật của Bạch Tinh Nhiên, anh ấy sợ cô sẽ bị Nam Cung Thiên Ân bắt nhốt lại không cho ra nước ngoài, nên bất đắc dĩ mới phải cài định vị lên người cô.
Thật không ngờ, chí còn một ngày nữa là ra nước ngoài rồi mà vẫn phải dùng đến.
Vừa về đến nhà, chị Hà đã bảo Tiếu Lục mang hộp thuốc ra đế xử lý vết thương cho Tiểu Vãn Nhiên.
Thấy Tiếu Vãn Nhiên vẫn đang khóc thút thít, chị Hà vừa băng bó vết thương ở chân cô bé vừa an ủi: “Bạn nhỏ đừng khóc, đại thiếu gia và chú cảnh sát nhất định sẽ cứu được mẹ cháu ra”.
“Có thật không ạ?”.
“Đương nhiên rồi”, chị Hà tươi cười nhìn Tiếu Vãn Nhiên.
Có điều càng nhìn, chị ta càng thấy khuôn mặt này rất quen, liền quan sát kỹ hơn.
Nhìn một lúc, chị ta quay sang nói với lão phu nhân bên cạnh: “Lão phu nhân, bà nhìn đứa bé này xem….”
Lão phu nhân vốn không thích trẻ con, nên từ lúc Nam Cung Thiên Ân đưa đứa bé này lên xe cũng chẳng nhiệt tình lắm, toàn là chị Hà chăm sóc cô bé.
Lúc này nghe chị Hà nói thế, bà ta mới quay sang gọi là nhìn một cách tử tế.
Cả lão phu nhân và chị Hà đều bị dung mạo của Tiếu Vãn Nhiên làm cho ngạc nhiên, rõ ràng gương mặt này rất giống với Chu Chu hồi còn nhỏ!
Lão phu nhân kinh ngạc hỏi: “Cháu bé, bố mẹ cháu là ai? Tên gì?”.
“Bố mẹ bảo không được tùy tiện nói cho người ngoài biết tên và số điện thoại của người nhà”, Tiếu Vãn Nhiên hồn nhiên đáp.
Lão phu nhân cạn lời, chí vào bản thân: “Ta đâu phải là người xấu, ta là bà nội của chú Thiên Ân đó, cháu xem, là ta đang giúp cháu mà”.
“Cảm ơn bà nội”.
“Không đúng, cháu phải gọi ta là cụ nội .
“Cảm ơn cụ nội”.
Lão phu nhân khẽ mỉm cười: “Vậy bây giờ có thể nói cho cụ biết bố mẹ cháu là ai không?”.
“Mẹ cháu tên là Y Lâm, bố cháu tên là Kiều Phong”.
“Là bố mẹ đẻ sao?”.
Nhìn dáng vẻ hoang mang của Tiếu Vãn Nhiên, chị Hà vội cười nói:
“Lão phu nhân, bà nghi ngờ đứa trẻ này là thiếu phu nhân sinh sao?”.
“Sao không chứ? Với cái nhân phẩm đó thì chẳng có gì là không thế cả”.
“Chắc không đâu, thời gian không khớp”.
“Cụ nội, cụ hiếu nhầm rồi, cháu là con ruột của bố mẹ mà”, Tiểu Vãn Nhiên không thích bị người khác bàn tán, vội vàng lên tiếng phản bác.
Nhìn bộ dạng chu mỏ của cô bé, lão phu nhân không nhịn được liền bật cười, thấy cô bé thật thà như vậy, bà ta đột nhiên lại thấy rất có cảm tình.
Nhớ tới lời dặn dò của Nam Cung Thiên Ân, bà ta liền quay sang chị Hà nhắc nhở: “Thiên Ân đã dặn là không được để Chu Chu lại gần con bé, một lát nữa cô đưa đứa bé này về phòng mình, đế nó ở trong đó, nhớ dặn con bé không được ra ngoài, đến giờ ăn thì mang đò ăn vào cho nó, đừng đế Chu Chu biết”.
“Vâng, thưa lão phu nhân”, nói rồi chị Hà quay sang Tiểu Vãn Nhiên dỗ dành: “Bạn nhỏ, cháu về phòng của bác chơi nhé, ngoan đợi chú Thiên Ân về, chú Thiên Ân sẽ đưa cháu đi gặp bố mẹ, được không?”.
“Dạ được ạ”, Tiếu Vãn Nhiên ngoan ngoãn đi theo chị Hà về phòng.
Nam Cung Thiên Ân sau khi định vị được Bạch Tinh Nhiên, liền cùng mấy viên cảnh sát mặc thường phục tức tốc lái xe tới đó.
Nơi đó là một công trường bỏ hoang ở ngoại thành, xung quanh không có ai cả.
Phía trên tầng hai của tòa nhà đang xây dở, Bạch Tinh Nhiên bị trói chặt nằm dưới đất, cô nói với hai tên đang ngồi canh chừng cô trên ghế: “Các anh giết tôi cũng được, nhưng làm ơn đừng giết con gái tôi, nó còn nhỏ”.
Tên đại ca cười khẩy: “Bọn tao cũng chỉ làm thuê thôi”.
“Là ai? Ai thuê các anh? Họ trả các anh bao nhiêu? Tôi sẽ trả các anh gấp đôi! Còn nếu cac anh giết tôi, pháp luật sẽ không tha cho các anh đâu”.